Sở Chích Thiên cẩn thận vận dụng dị năng kiểm tra, phát hiện trong cơ thể Tiếu Tiếu hết thảy đều bình thường, hơn nữa nó thế mà ở trong thời gian ngắn đã đạt đến cấp hai đỉnh cấp, mắt thấy sắp đột phá cấp ba. Không ngờ tới con chó con này ăn ăn ngủ ngủ mà đã có thể trưởng thành đến loại trình độ này. . . Sở Chích Thiên không thể không tán thưởng tư chất của Tiếu Tiếu quả nhiên rất yêu nghiệt.
Thấy khuôn mặt Tiêu Tử Lăng u sầu, cho rằng cậu lo lắng cho sức khỏe của thân thể Tiếu Tiếu, liền an ủi: “Không có việc gì, hết thảy bình thường.”
Tiêu Tử Lăng đương nhiên biết Tiếu Tiếu không có vấn đề gì, không thấy được nó có thể ăn có thể ngủ, có thể chạy có thể lăn sao, cậu phát sầu chính là, nếu như không giải quyết vấn đề không trưởng thành của Tiếu Tiếu, về sau cậu mang nó đi ra khẳng định sẽ bị chủ nhân của mấy cẩu khác cười nhạo. Ngẫm lại liền không cam lòng a, vì vậy cậu quấn quýt nói: “Em biết nó không có việc gì, bằng không cũng sẽ không có bộ dáng lười nhác này.” Tiêu Tử Lăng lấy ngón tay gãi gãi hàm dưới Tiếu Tiếu, dẫn tới nó thoải mái ngáy o o, “Em muốn hỏi một chút, nó còn có thể lớn lên hay không?”
Sở Chích Thiên câm nín, anh cũng không phải bác sỹ thú y, thế nào có thể biết được con chó nhỏ này có thể lớn lên hay không. Anh nhìn nhìn Tiếu Tiếu nằm cuộn thân thể ở trong lòng Tiêu Tử Lăng vẻ mặt tùy ý ngủ vui vẻ, thân thể tròn lăn mini, dạng manh đáng yêu kia, cùng với chủ nhân ôm nó vậy mà càng tôn xứng nhau lên. Lúc này Tiêu Tử Lăng đang cau mày, bộ dáng u buồn càng phát ra độ manh, nhìn như vậy, lại cảm thấy tổ hợp này thuận mắt thần kỳ. Vì vậy anh liền nói: “Như vậy rất tốt, rất xứng với cậu.”
Ý tứ chi mố? Lời này của Sở Chích Thiên có phải chế nhạo mình hay không? Đàn em trung thành tận tâm đang khổ não u sầu, làm lão đại không những không hỗ trợ còn bỏ đá xuống giếng, quá không có lương tâm. . . Tiêu Tử Lăng thương tâm rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu 囧ai oán vô hạn: “Sở ca!” Vẻ mặt u oán vô cùng, sự lên án không chút nào che giấu trong mắt đó khiến cho trong lòng Sở Chích Thiên càng buồn cười.
Vì vậy anh thoáng nhếch mi, trong mắt đang hỏi thăm Tiêu Tử Lăng có gì ủy khuất? Được rồi, ngoài sáng là hỏi thăm, thực tế là cảnh cáo uy hiếp không nên đề xuất bất kỳ dị nghị nào đối với lời nói của anh.
Tiêu Tử Lăng nhất thời bị nghẹn, tâm tình uất ức vô cùng. Lão đại nhà mình quá vô sỉ, vậy mà dùng loại thủ đoạn cao áp này để đè cậu khiến cho cậu khuất phục, thế nhưng cậu vẫn nhất mực không có cách nào đối với điều này, cậu cũng không dám làm gì Sở Chích Thiên, trừ phi có một số tình hình đặc thù, tỷ như xung động, tư duy choáng váng các loại. Bất quá từ sau xung động lần trước, Tiêu Tử Lăng liền phát thệ không thể như vậy nữa. Cậu sợ xung động thêm một lần nữa, phân nửa thời gian còn lại cũng sẽ không còn. (Xung động vụ leo giường nên bị anh Thiên chiếm mất nửa thời gian trong ngày để ‘song tu’ rồi, xung động nữa là thôi rồi lượm ơi =)))
Tiêu Tử Lăng đành phải thu liễm tâm tình ủy khuất nói: “Thế nhưng, ôm ra như vậy, rất mất mặt. Cẩu của đội viên khác đều uy mãnh như thế, của em lại bán manh như vậy. . .” Tiêu Tử Lăng cảm thấy bản thân rất có tài, nói chuyện còn mang gieo vần.
Sở Chích Thiên thấy bộ dáng ủy khuất này của Tiêu Tử Lăng, ngược lại có chút không đành lòng, vì vậy anh nhìn nhìn lại Tiếu Tiếu trong tay Tiêu Tử Lăng, nghiêm túc nghĩ nghĩ mới nói: “Kỳ thực, chúng ta có thể đổi một cách nghĩ khác, những con cẩu khác vừa xuất hiện sẽ khiến người ta phòng bị, ngoại trừ đánh bằng đao thực thương thực thì không còn tác dụng gì. Mà con này của cậu lại tương phản, bề ngoài không chỉ vô hại còn rất đáng yêu, dễ khiến người ta mất đi tâm cảnh giác. Huấn luyện tốt, có thể cho nó dò đường cho chúng ta, thậm chí mê hoặc kẻ địch dành cho một kích tất sát, rất có thể giúp chúng ta một phen ở thời khắc then chốt cũng nói không chừng. Đây kỳ thực xem như là một chuyện tốt.”
Phân tích khách quan của Sở Chích Thiên khiến cho tâm tình vốn phiền muộn của Tiêu Tử Lăng thoáng cái chạy hết, cậu liên tục gật đầu: “Ừ, Sở ca chính là Sở ca, những việc nghĩ đến đúng là không tầm thường.” Nói xong không quên cho lão đại nhà mình một ánh mắt sùng bái. Một trong những chuẩn tắc hành vi của đàn em, nhất định phải biểu hiện ra ý sùng bái kính ngưỡng đối với đại ca, tục ngữ nói nghìn thủng vạn thủng mông ngựa không thủng, dỗ dành lão đại là chuẩn tắc tất yếu.
Sở Chích Thiên thu được ánh mắt sùng bái của Tiêu Tử Lăng, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn bất biến, trong lòng lại có loại cảm giác phạm tội, nói đến lời ban nãy kia là để dỗ dành người, anh cũng không hy vọng nhận được ánh mắt sùng bái của đàn em nhà mình a, cảm thấy thế này tựa như đang dụ dỗ đứa trẻ hồn nhiên vô tri. Đương nhiên nội tâm của Sở Chích Thiên là phi thường cường đại, anh rất nhanh đã tiêu trừ phần cảm giác tội ác này, lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có.
“Tiếu Tiếu của chúng ta là thích khách trời sinh, không phải chiến sĩ, đúng không a!” Giải quyết xong tâm sự, Tiêu Tử Lăng hưng phấn nâng lên Tiếu Tiếu trong tay, nhịn không được dùng mặt cọ lên một phen. Được rồi, kỳ thực năng lực chống lại của Tiêu Tử Lăng đối với sủng vật bán manh này rất kém, nếu không phải quan hệ đến vấn đề mặt mũi của cậu, so với bộ dáng uy mãnh của những đại cẩu khác thì kỳ thực cậu vẫn thích manh khuyển như Tiếu Tiếu hơn.
Sở Chích Thiên thấy động tác của Tiêu Tử Lăng, lần nữa câm nín. Anh đột nhiên cảm giác thấy lời nói dỗ dành Tiêu Tử Lăng ban nãy của anh kỳ thực rất có đạo lý. Khi Tiêu Tử Lăng ôm Tiếu Tiếu xuất hiện ở trước mặt mọi người, căn bản không có người sẽ phòng bị bọn cậu, trên người một người một cẩu này căn bản không mang theo bất kỳ khí tức nào của người thức tỉnh, tổ hợp này, trời sinh chính là thể chất làm thích khách.
Cứ như vậy, dưới sự lừa gạt của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng buông xuống chuyện của Tiếu Tiếu, bắt đầu toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cảm tình chiến đấu khắc sâu cùng Tiếu Tiếu, đương nhiên ở trong mắt Sở Chích Thiên, đó không phải bồi dưỡng cảm tình chiến đấu gì, đó quả thực là đang bồi dưỡng đồng minh lười biếng, con chó nhỏ này không lúc nào không bớt thời giờ ngủ lò khò cùng Tiêu Tử Lăng. . .
Ngày thứ hai, Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất chỉnh lý ổn thỏa xong liền theo Sở Chích Thiên lên xe của anh, Trần Cảnh Văn vẫn tọa trấn đại bản doanh. Cũng không thể bởi vì đi thu thập vật tư, mà để cho sào huyệt nhà mình bị kẻ địch chiếm. Trong khoảng thời gian này, các thế lực lớn của Hoài Thành đều biết đường Đông ở hồ Hoài Dương chẳng biết tại sao lại có thêm ra một luồng thế lực khổng lồ, đều phái người nhìn chằm chằm, Trần Cảnh Văn biết người sống sót mới tới trong doanh địa mình rất có thể chính là đường nhìn của thế lực nào đó, bất quá, anh thấy không quan trọng, dù sao bọn họ chỉ là khách qua đường, sau khi bắc thượng những đường nhìn đó sẽ tự động rời đi, đương nhiên chết không chịu đi cũng không sợ, cự ly xa như vậy căn bản không tồn tại khả năng để lộ bí mật.
Hàn Ngôn Luật là lần đầu tiên tham gia loại nhiệm vụ cỡ lớn này hưng phấn lên xe, lần này mỗi một tiểu đội của tổ chiến đấu đều sứt đầu mẻ trán cướp danh ngạch đảm nhận nhiệm vụ. Ai cũng biết đảm nhận nhiệm vụ cùng Sở đội trưởng đó là trân quý biết bao, chỉ cần lưu lại được chút ấn tượng tốt ở bên chỗ Sở đội trưởng, thì đại biểu từ đây sẽ một bước lên trời. Bất kể có vào được tổ công kiên hay không, đều đại biểu người đó sẽ tiền đồ vô lượng.
Hàn Ngôn Luật rất may mắn, đội trưởng của tiểu đội mà bản thân được phân phối vào vừa vặn có quan hệ không tồi với phó tổ trưởng tổ chiến đấu Đới Hồng Phi, khi an bài sau cùng tiểu đội của bọn họ liền xuất hiện trên danh sách. Hàn Ngôn Luật nằm mơ cũng không ngờ tới lần đầu tiên anh theo đội đảm nhận nhiệm vụ, có thể cùng hành động với người mạnh nhất doanh địa, anh cảm thấy nữ thần may mắn gần đây đặc biệt chiếu cố anh, trong lòng anh âm thầm động viên cho chính mình, nhất định phải tận lực biểu hiện, tranh thủ sớm ngày được chuyển thành chính thức.
Ý nghĩ của Hàn Ngôn Luật rất đơn thuần, chỉ mong trở thành thành viên chính thức của tổ chiến đấu, sau đó mặc vào bộ đồng phục màu đỏ anh tâm tâm niệm niệm kia, bởi vì đội viên dự bị không có tư cách mặc. Bất quá anh không sốt ruột, bởi vì đội trưởng tiểu đội đã nói qua, chỉ cần nhiệm vụ lần này biểu hiện tốt, đủ điểm cống hiến là có thể lập tức được chuyển thành chính thức.
Cậu nhỏ của Hàn Ngôn Luật Chu Sướng thì không may mắn như anh, tổ của bên cậu lần này lưu thủ đại bản doanh, tuy rằng cũng có điểm cống hiến vào sổ, nhưng so với bọn họ thì không đáng nhắc tới, bất quá lần đảm nhận nhiệm vụ tiếp theo sẽ đến phiên tổ bên cậu, đảm nhận nhiệm vụ của doanh địa thực hành theo chế độ thay phiên.
Địa phương mà đội ngũ của Sở Chích Thiên chuẩn bị tiến công lần này là kho hàng mà con tang thi cấp bốn gác, tam đại đầu sỏ đều cho rằng mọi chuyện hẳn nên bắt đầu từ đơn giản.
Đoàn xe vừa mới chạy đến ngoại vi kho hàng, liền thấy được đàn tang thi đều nhiều hơn rất nhiều so với địa phương khác, Hàn Ngôn Luật dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, cấp tốc xuống xe. Rất nhanh bên tổ chiến đấu thông tri xuống khu vực mà mỗi một đội ngũ phải tiến công, đội trưởng của Hàn Ngôn Luật không chần chừ, rất nhanh mang theo tiểu đội của bản thân đến nơi cần thanh lý, bắt đầu chậm rãi thanh lý tang thi.
Tuy rằng nơi đây tang thi nhiều, nhưng phần lớn đều là tang thi bình thường, Hàn Ngôn Luật với đội viên bên người thanh lý tuyệt không trắc trở. Mà đội trưởng lại không ra tay, chỉ ở một bên cẩn thận cảnh giới.
Quả nhiên, bên trong tang thi bình thường ẩn tàng mấy tang thi đã tiến hóa, vừa định nổi sung đả thương người, lại bị đội trưởng cảnh giới một bên nhanh chóng chặn lại, nhóm đội viên đối đãi tang thi cũng không nói đạo lý gì, thấy có tang thi tiến hóa liền đi lên vây ẩu, rất nhanh đã thanh lý xong nó, tất cả mọi người biết thời gian rất quý giá, không cho phép bọn họ lãng phí.
Cứ như vậy, những tang thi ngoại vi kia không mang đến trắc trở nào cho tổ chiến đấu, rất nhanh đã bị thanh trừ.
Chiến đội không lập tức tiến lên, mà nghỉ ngơi mười phút ngay tại chỗ, thừa thời gian trống này tổ hậu cần lập tức lại đây thống kê chiến tổn, sau cùng chỉ có hai đội viên bị vết thương nhẹ, phải nói trận chiến này biểu hiện có thể nói là hoàn mỹ.
Tiêu Tử Lăng nhận được báo cáo sau trận chiến mới nhất do tổ hậu cần đưa tới, liền báo cáo với lão đại, khi đọc đến chiến tổn, liền phì cười ngặt nghẽo. Hóa ra hai đội viên bị thương tuyệt không phải thương ở trong tay tang thi, mà là một số nguyên nhân khác khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Một đội viên bị thương nguyên nhân là bởi vì khi vây ẩu tang thi tiến hóa, không chú ý tới công kích của đội hữu, vì vậy bị ngộ thương. Cái này còn có thể lý giải là nhất thời sơ sẩy, nhưng nguyên nhân bị thương còn lại khiến cho Tiêu Tử Lăng buồn cười, hóa ra là anh ta bởi vì chém giết tang thi quá dùng sức, không cẩn thận làm trật thắt lưng mình, sau cùng đành phải đỡ thắt lưng mình được người nâng đưa đến tiểu đội trị liệu, nghe nói sau khi nhóm mỹ mi của tiểu đội trị liệu biết nguyên nhân thì toàn bộ đều quăng cho đội viên kia vô số ánh mắt khinh bỉ, bị khinh bỉ xấu hổ vô cùng. Nguyên nhân bị thương không có ý nghĩa này cũng khiến cho thành viên khác của tổ chiến đấu cười vang không ngừng.
Nghỉ ngơi qua đi, tiếp tục tiến công thanh lý, càng đến bên trong tang thi càng dày đặc, đến sau cùng đã không còn cơ hội để cho hết thảy đội viên nghỉ ngơi tập thể nữa, vì vậy tổ chiến đấu lần nữa thay đổi phương án tác chiến.
Hàn Ngôn Luật chưa từng cảm giác được thanh lý tang thi là nhẹ nhàng như vậy, tang thi vốn che trời lấp đất khiến cho anh có chút run sợ, lúc này giống như là đang đưa tinh hạch cho bọn họ vậy, an bài mới nhất của tổ chiến đấu rất thỏa đáng, mỗi một đội chiến đấu mười phút sau sẽ do một đội ở phía sau lên chống, mà đội trước đó thì thừa cơ nghỉ ngơi, bảo đảm mỗi một đội viên sẽ không mệt mỏi.
Bất quá tiệc vui chóng tàn, khi bọn họ thanh lý đến khu gần kề kho hàng, tang thi cấp bốn tọa trấn ở bên trong bị chọc giận. Chỉ nghe thấy một tiếng gào dài uy lực mười phần, uy áp cấp bốn thoáng cái bộc phát ra, động tác của hết thảy đội viên chiến đội bị kiềm hãm.