Tiêu Tử Lăng phiền muộn nấu cơm, lượng công việc của cậu tăng lên, hiện tại mỗi bữa cậu phải nấu thêm phân lượng của hai con nào đó, nga không, phải là lượng của hơn bốn người, bởi vì dạ dày của hai con đó quả thực chính là không đáy, có thể sánh ngang Tiểu Thất.
Tiêu Tử Lăng phát sầu a, dựa theo lượng như vậy, đến tột cùng Sở Chích Thiên có thể nuôi được bọn chúng hay không? Vì cái răng mấy tên nhóc đó đều là ăn hàng a.
Chứa đầy hai cái chậu loại nhỏ, may mắn hai con này ăn không phải quá kén chọn, Tiêu Tử Lăng vì tiết kiệm thời gian, làm món thập cẩm, cậu mỗi tay cầm một chậu, đi đến bên sô pha, đặt một chậu trên bàn trà.
Cậu đá đá thùng rác bên cạnh sô pha một cước, rồi lại đi đến bên tủ lạnh, gõ gõ cửa tủ lạnh, sau đó hô to một tiếng: “Ăn cơm!”
Chỉ thấy cửa tủ lạnh binh bị tông mở, liền thấy Tiếu Tiếu đánh cái ngáp bự, run run thân thể, run rớt vụn băng trên người, lúc này mới nhảy xuống, lắc lắc cái mông mập bự của nó, như trái cầu lăn tới chỗ mỹ thực của nó.
Còn chưa tới bên bàn trà, thùng rác bên sô pha đùng một tiếng ngả xuống, liền thấy một con mèo không có bao nhiêu lông như bị bệnh ghẻ chốc cứ như trái cầu nhỏ lăn ra từ trong thùng, vừa vặn ngăn ở phía trước Tiếu Tiếu.
Thấy một màn như vậy, Tiêu Tử Lăng nhịn không được đỡ trán, phắc, hai con này lại nữa rồi, chẳng lẽ mèo cẩu đúng là oan gia sao?
Quả nhiên, Tiếu Tiếu như thường ngày chỉ biết gâu gâu gâu kêu loạn, nhảy loạn tại chỗ biểu thị sự phẫn nộ của nó, bất quá thanh âm của nó, ngược lại như mời sủng vậy, rất ngây thơ. Tang thi mèo, nga không, hiện tại hẳn phải kêu nó là Tiểu Mao, về phần vì sao đặt tên này, cái này phải hỏi chủ nhân của nó Sở Chích Thiên.
Bất quá Tiêu Tử Lăng lại cảm thấy có phải Sở Chích Thiên chỉ là kêu nó Tiểu Miêu, sau đó cậu hiểu lầm thành Tiểu Mao hay không?
Tiểu Mao lãnh nhãn thoáng nhìn, cao ngạo ngẩng đầu, hổng có để ý tới con cẩu sủng vật kia, sau đó. . .
Tiêu Tử Lăng chuyển đầu đi không đành lòng nhìn bê kệch kế tiếp, chỉ thấy chân sau Tiểu Mao đạp ra sau một cái, liền thấy Tiếu Tiếu lăn lông lốc quay cuồng đi gần một mét mới dừng lại. Tiêu Tử Lăng phiền muộn trong lòng a, hận sủng vật Tiếu Tiếu nhà mình thực sự không không chịu thua kém, mỗi bữa cơm đều trình diễn tiết mục này. Vì sao còn chưa biết ngoan?
Sau đó chuyện mà Tiêu Tử Lăng cảm thấy càng làm cậu mất mặt thêm xuất hiện, Tiếu Tiếu bị Tiểu Mao một cước đá văng cảm thấy ủy khuất, nó muốn tìm người an ủi một chút tâm linh trẻ thơ của nó, vì vậy. . .
Liền thấy Tiếu Tiếu nức nở nhào về phía ôm ấp của người nào đó trên sô pha, vùi đầu trong đó, cái đuôi nhỏ liều mạng lắc lư, dường như đang kể ra bản thân bị khi dễ, ủy khuất vô cùng.
Tiêu Tử Lăng phiền muộn a, con tiểu cẩu ngốc này, cậu mới là chủ nhân của nó a, không tìm mình tìm lão đại nhà mình làm gì a. Chẳng lẽ cẩu ngốc này cũng biết lão đại nhà mình đáng tin hơn?
Sở Chích Thiên sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiếu Tiếu chôn ở trong lòng anh, thở dài một hơi, nói với Tiểu Mao đang ăn ngấu nghiến trên bàn trà: “Nhóc là đại ca, nhường nhịn đàn em nhà nhóc đi.”
Tiểu Mao nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn nhìn Tiếu Tiếu trong lòng Sở Chích Thiên, đột nhiên phì giễu cợt một cái, vẻ mặt đó rõ ràng chính là chướng mắt Tiếu Tiếu, nó không có thu đàn em như vậy.
Tiêu Tử Lăng nhất thời hắc tuyến, sủng vật nhà mình bị xem thường, làm chủ nhân cậu cũng hổng có mặt mũi a. Bất quá chờ khi cậu thấy Tiếu Tiếu đang nằm trong lòng Sở Chích Thiên mang một bộ dạng bán manh, đột nhiên lý giải được cảm thụ của tang thi mèo. Này nha mang đi ra thực sự quá mất mặt.
Về phần Tiểu Mao thế nào gia nhập đại gia tộc của bọn họ, cái này phải nói tới chuyện ở đoạn thời gian trước.
Đoàn xe Sở Chích Thiên dựa theo kế hoạch sớm định ra rời khỏi trung tâm nghỉ phép Hoài Thành, dọc theo hồ Hoài Dương chạy về phía bắc, đương nhiên Sở Chích Thiên căn bản không có hứng thú mang con tang thi mèo lên đường, không giết nó đã là khai ân ngoài định mức rồi, vì vậy cứ như vậy vứt nó ở một vùng hoang vu dã ngoại nào đó, để cho nó tự sinh tự diệt.
Tiêu Tử Lăng cho rằng con tang thi mèo này cứ như vậy chia tay với bọn họ, hổng có ngờ đến con tang thi mèo này rất có nghị lực, vậy mà lặng lẽ bám trên đỉnh xe, cứ như vậy theo bọn họ lên đường. Cũng không biết trong khoảng thời gian đó nó chịu qua được thế nào, phải biết rằng ở bên trên đó một chút cũng hổng có đồ ăn.
Khi bọn họ đi ngang qua một khu vực bình nguyên nào đó, bọn họ liền gặp phải một lần tập kích của tang thi chuột triều khủng bố, may mà đoàn xe trước đó đã nhận được tiên đoán cảnh cáo của Trương Ngải Ngải đã có phòng bị, vì vậy tuyệt không rơi vào hỗn loạn, bất quá tang thi chuột triều rất lợi hại, sau khi chống lại mấy giờ, căn bản không thấy tang thi chuột ít đi, thậm chí còn nhiều hơn. Mà người thức tỉnh của chiến đội bởi vì liên tục chiến đấu bắt đầu mệt mỏi, vì vậy xuất hiện thương vong.
Tiêu Tử Lăng vốn tưởng rằng Sở Chích Thiên sẽ ra tay, không ngờ tới anh ta mở cửa sổ xe ra, nói với ngoài cửa sổ: “Tao biết nhóc ở bên ngoài, hiện tại tao cho nhóc một cơ hội, chỉ cần trục xuất lần chuột triều này, tao sẽ cho nhóc theo.”
Tiêu Tử Lăng vẫn còn buồn bực đến tột cùng lão đại nhà mình nói với ai, hổng có ngờ đến con tang thi mèo này liền từ đỉnh xe lủi vào, kích động ô ô lên với Sở Chích Thiên, ý tứ đó biểu thị nó rất thích ý cống hiến sức lực, phải biết rằng nó chờ giờ khắc này đã lâu rồi.
Chỉ thấy nó bắt đầu kêu lên ô ô, rất nhanh chuột triều bắt đầu có chút chần chừ bàng hoàng, động tác bắt đầu chậm chạp. Tuy rằng tổ chiến đấu không rõ đã xảy ra chuyện gì, tưởng chuột triều bắt đầu mệt mỏi, nhất thời xúc động lên, thừa lúc còn sĩ khí trắng trợn chém giết những con tang thi chuột kia. Sau khi tang thi mèo cấp bốn ô ô kêu một đoạn thời gian, đột nhiên rống giận một tiếng thê lương.
Tiếng rống giận này vang lên, chuột triều không có cách nào tiến công đoàn xe nữa, trực tiếp điên cuồng chạy trốn, đào tẩu ra bốn phương tám hướng.
Mọi người thấy một màn như vậy, hưng phấn hoan hô lên vì thắng lợi của đoàn xe, phải biết rằng chuột triều là loại công kích đáng sợ nhất trước mắt, từ trong radio của quân đội mọi người biết được, rất nhiều doanh địa đều bị hủy dưới loại công kích này, có thể nói ở vùng ngoại ô, không có nơi phong bế, gần như không có một doanh địa nào có thể sống sót, nhưng bọn họ lại chiến thắng được lần đại nguy cơ này!
Đương nhiên mọi người của đoàn xe bao gồm cả người thức tỉnh chiến đấu ở tuyến đầu đều không biết nguyên nhân, cho rằng chỉ là chuột triều công kích lâu không thành vì vậy từ bỏ, là kết quả mà bọn họ thủ vững có được.
Tiêu Tử Lăng líu lưỡi vì sự cường hãn của con tang thi mèo cấp bốn này, không ngờ đến chuột triều khiến cho hết thảy người thức tỉnh của doanh địa bó tay chịu trói, đến chỗ con tang thi mèo cấp bốn này, vậy mà có vẻ nhẹ nhàng như vậy. Nó tới cùng vận dụng phương pháp gì để cho chuột triều rút đi? Đối chiếu kỹ năng của nó, Tiêu Tử Lăng suy đoán, chẳng lẽ là Thuật Mê Hoặc? Hay là Âm Chi Ảo Ảnh? Đáng tiếc tang thi mèo không biết nói, bằng không ngược lại muốn giao lưu với nó một chút. . .
Trải qua sự kiện lần này, tang thi mèo cấp bốn, cũng chính là Tiểu Mao, chính thức thành một thành viên trong bọn họ, sau đó liền phát hiện, thân thể cỡ bằng nắm tay kia quả thực là cái lỗ không đáy, vậy mà có thể ăn tươi lượng thức ăn lớn hơn gấp mười so với thân thể nó, không biết nó nhét vào thế nào, chẳng lẽ dạ dày của nó cũng là một cái không gian hay sao?
Tiêu Tử Lăng tính toán trình độ tiêu hao thức ăn của con tang thi mèo này, cũng khiến cho cậu líu lưỡi không ngừng, hóa ra thu một tay chân lợi hại cũng phải có điều kiện, cũng chỉ có Sở Chích Thiên mới có năng lực có thể nuôi được mấy con dạ dày vương này.
Trương Ngải Ngải tổ hậu cần gần đây rất đắc ý, bởi vì lại một lần nữa báo trước được nguy cơ chính xác, địa vị của cô tăng lên thẳng tắp, ở tổ hậu cần, số thứ tự của cô từ số thoáng cái nhảy lên tới số , đã thuộc về loại đội viên hạch tâm của tổ hậu cần. Kết quả này khiến cho Giang Khinh Ngữ số hiệu mới phi thường không thoải mái. Bất quá Trương Ngải Ngải tuyệt không bởi vì số hiệu của bản thân vượt qua Giang Khinh Ngữ mà thái độ đối với cô ta có điều thay đổi.
Cô vẫn thập phần nhiệt tình, tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn tận lực lấy lòng để cho Giang Khinh Ngữ rất nhanh bỏ qua phần ngăn cách kia, hai người lần nữa tốt đến mức như bạn thân trong khuê phòng, về phần phần cảm tình này có chân thực hay không, cũng chỉ có bản thân mấy cô tự mình biết.
Trong lòng Trương Ngải Ngải rất rõ ràng, hiện tại mạt thế mới vừa bắt đầu, ai cũng không biết sau cùng sẽ biến thành thế nào, mà hiện tại tuy rằng Giang Khinh Ngữ thoạt nhìn lăn lộn không tốt bằng kiếp trước, nhưng phải biết rằng, Giang Khinh Ngữ quật khởi là bắt đầu từ sau khi căn cứ thành lập, cô tuyệt đối không thể đắc tội cô ta lúc này.
Tiêu Tử Lăng đi theo bên người Sở Chích Thiên lại không hề rõ những chuyện này của tổ hậu cần, cậu chỉ là ở sau đó, thấy trong báo cáo mà tổ hậu cần giao lên, nhắc tới tên Trương Ngải Ngải người thức tỉnh tiên đoán. Cái tên quen thuộc này khiến cho cậu rất cảnh giác, cậu không hề quên, nữ nhân này hư hư thực thực là người trọng sinh, sẽ sản sinh uy hiếp đối với cậu, mà cậu còn chưa có cơ hội Giám Định xác nhận.
Nói cũng khéo, cậu với Trương Ngải Ngải sau khi phân tổ, chênh lệch sao mà hai bên trượt qua nhau, hai người căn bản không có cơ hội chạm trán, vì vậy đến nay Tiêu Tử Lăng còn chưa biết rõ được lai lịch chân thực của Trương Ngải Ngải. Mà cậu cũng không muốn làm quá rõ ràng, đặc biệt chạy đi tổ hậu cần tìm cô ta, có mấy lần khi tìm tiểu cô từng đến tổ hậu cần lượn qua vài vòng, lại thủy chung không chạm mặt được bản nhân Trương Ngải Ngải.
Bất quá Tiêu Tử Lăng biết, chỉ cần Trương Ngải Ngải vẫn biểu hiện bắt mắt như trước, cậu với cô ta sẽ có lúc chạm trán.
Tổ hậu cần phụ trách áp trận, Trần Cảnh Văn ngồi trong xe của mình, nhìn tư liệu tổ hậu cần đưa lên, có chút mặt ủ mày chau. Chân Nhất Long rót hai chén trà nóng, đưa một chén trong đó qua, hỏi: “Ông chủ, xảy ra chuyện gì?”
Trần Cảnh Văn mệt mỏi day day mi tâm nói: “Người phụ trách tài nguyên hậu cần đưa lên một phần danh sách, dự trữ tài nguyên nước của chúng ta đã tiến vào cảnh giới màu vàng.”
Trần Cảnh Văn dùng các loại màu sắc để phân chia lượng dự trữ vật tư, màu trắng đại biểu có thể cho mọi người của doanh địa ăn dùng trên năm năm, màu vàng đại biểu trong vòng trên ba năm dưới năm năm, màu cam đại biểu hai năm, màu đỏ thì đại biểu một năm, nếu là dùng màu xám, thì đại biểu vật tư chỉ có thể duy trì được một hai tháng, nếu như màu đen vậy biểu thị vật tư đó đã không còn.
Chân Nhất Long nghe thấy tin tức này cũng cả kinh, tài nguyên nước là gốc rễ cho nhân loại sinh tồn, hơn nữa hiện tại sông ngòi hồ nước đều bị ô nhiễm bệnh độc, tuy rằng không bài trừ khả năng về sau có thể sử dụng được, nhưng trước mắt mà nói, khẳng định là không có biện pháp dùng, nếu như tài nguyên nước đã không còn, vậy đại biểu bọn họ sẽ không cách nào tiếp tục sinh tồn.
“Vậy làm sao giờ? Có phải nên hạn chế dùng nước một chút hay không?” Chân Nhất Long hỏi.
Trần Cảnh Văn lắc lắc đầu nói: “Đã hạn chế đến mức mỗi người một ngày chỉ có thể lĩnh millilit nước rồi, còn có thể hạn chế thế nào?”
“Nếu không thể tiết kiệm, vậy chỉ có thể khai thác tài nguyên, tận lực gom góp nhiều nước.” Nhưng nói như vậy thì đại biểu hành trình của bọn họ sẽ phải chậm lại rất nhiều, gần như mỗi khi đến một chỗ đều phải thu thập vật tư. Hơn nữa lâu như vậy, tài nguyên nước còn có thể thu thập được hay không còn là một vấn đề.
“Khai thác tài nguyên sao?” Trần Cảnh Văn được Chân Nhất Long nhắc nhở, ánh mắt anh sáng ngời nói: “Có phải nước của dị năng hệ thủy dùng để uống không có vấn đề gì hay không?”
Chân Nhất Long nhún nhún vai nói: “Tôi vẫn luôn nấu dùng, uống đến bây giờ cũng không có gì không tốt.” Nói xong anh nâng nâng chén trà trong tay, tỏ ý hiện tại Trần Cảnh Văn uống chính là loại đó.
Chân Nhất Long Trần Cảnh Văn thoạt nhìn dường như rất xa xỉ, ở trong xe của mình pha chút trà uống chút cà phê gì gì đó, kỳ thực không hề lãng phí tài nguyên nước của doanh địa, mà là do Trần Cảnh Văn trực tiếp tạo ra một thủy cầu đối phó.