“Tiểu Ngũ, mỗi lần em cầu xin đều chưa từng thành công, anh nghĩ hẳn em đã tỉnh ngộ rồi, không ngờ em vẫn không biết ngoan.” Ánh mắt Sở Chích Thiên u ám vô cùng, anh chuyên chú nhìn Tiêu Tử Lăng, dường như đang truyền đạt điều gì đó.
Trong lòng Tiêu Tử Lăng rất lo lắng, cậu luôn nhất quán phối hợp ăn ý vì sao lúc này lại nhất mực không cách nào lĩnh ngộ được ý của Sở Chích Thiên chứ? Đến tột cùng Sở Chích Thiên muốn làm gì? Hành động ngoan lệ, thần thái bạo ngược đó chân thực đến mức khiến cho Tiêu Tử Lăng có ảo giác trong nháy mắt, Sở Chích Thiên tuyệt không phải đang diễn kịch.
Cậu dùng sức lắc đầu, muốn lắc rớt cảm giác đáng sợ đó, cậu liều mạng động viên tinh thần cho chính mình, khẳng định đại ca nhà mình đang diễn kịch, Sở Chích Thiên ngựa giống thế nào có thể có cảm giác với nam nhân chứ. . . Hơn nữa khi ở Hoài Thành cũng đã kiến thức qua kỹ xảo biểu diễn của Sở Chích Thiên rồi, anh ta là yêu nghiệt.
Thấy Tiêu Tử Lăng ở dưới thân anh liều mạng lắc đầu, vẻ mặt quấn quýt, Sở Chích Thiên hiểu sai ý. Anh cho rằng Tiêu Tử Lăng bị loại thủ đoạn làm nhục của anh làm đau, cũng sợ hãi. Anh rất thương tiếc lần nữa đưa môi hôn xuống, âu yếm như lông chim từ gương mặt tới vành tai, cảm giác mềm nhẹ gai ngứa đó khiến cho đầu óc Tiêu Tử Lăng lần nữa trống rỗng, thứ vốn vẫn còn quấn quýt không biết đã chạy đến góc nào rồi.
Hơi thở ấm áp vẫn luôn lưu luyến bên tai cậu, tình dục của Tiêu Tử Lăng vốn tiêu tán không ít bởi vì kinh hoảng động tác ngoài dự đoán của Sở Chích Thiên thế mà lại bốc cháy lên, cậu cố nén tiếng rên rỉ sinh động, nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm khiến người ta an tâm mà gần như không thể nghe rõ: “Tiểu Lăng. . . Rất nhanh. . . Nhịn chút. . . Là được rồi. . .”
Là Sở Chích Thiên, lời này có phải muốn nói cho cậu, tình hình này sắp kết thúc rồi hay không? Tinh thần Tiêu Tử Lăng rung lên. Tâm tình vốn khủng hoảng khẩn trương trong nháy mắt được hòa tan, cậu khẽ giương hai mắt, thứ truyền đạt cho Sở Chích Thiên trong ánh mắt chính là quang mang hoàn toàn tín nhiệm.
Phiu. Cuối cùng cũng có thể kết thúc, xem ra sự thuần khiết của cậu xem như đã được bảo vệ. Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt nghĩ như vậy.
Ánh mắt hồn nhiên tín nhiệm này của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên đột ngột giật mình, lý trí vốn tán loạn thoáng cái đã ngưng tụ lại, dục hỏa dâng cao đầy não đột nhiên bị dập tắt. Sự toàn bộ tín nhiệm, thần thái hồn nhiên ngây thơ của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên nhận thức được sự đê tiện vô sỉ của bản thân. . .
Tiểu Lăng, xin em không nên nhìn anh như thế. . . Sở Chích Thiên lấy về được lý trí, trong lòng tràn ngập sự đắng chát hôn lên đôi mắt khiến cho anh vừa cảm kích vừa thống hận kia. Cảm kích nó có thể để cho anh khôi phục lý trí, không làm ra chuyện sai lầm, lại vừa thống hận nó vì sao xuất hiện lúc này. Nếu như đâm lao phải theo lao ăn người dưới thân này đây vậy tốt bao nhiêu a.
Không sai, lúc này Sở Chích Thiên cơ trí đã lĩnh ngộ được chuyện theo như lời lão ba nhà mình, thể xác lẫn tinh thần của anh sớm đã tiếp nhận người dưới thân này rồi. Tình dục thành thực hơn so với lý trí nhiều. Mà buồn cười là anh lại hết lần này đến lần khác phủ nhận sự thực đó, khó trách lão ba nhà anh sẽ hận đến mức muốn đánh tỉnh đứa con bất hiếu anh đây, quả nhiên anh đã trì độn tới mức ‘trời giận đất oán’.
Kỳ thực rất sớm trước đây đã biểu lộ ra điều này. Đáng tiếc đều bị anh lừa mình dối người dùng các loại lý do để giải thích hành vi của bản thân.
Tỷ như, lần đầu tiên Tiêu Tử Lăng mặc trang phục nữ, anh có thể dùng lý do bởi vì không có nữ nhân vì vậy dục vọng không được thỏa mãn để thuyết phục bản thân.
Lại tỷ như, lần thứ hai ở trong Tử Phủ kiểm tra kết quả huấn luyện của Tiêu Tử Lăng, tuy rằng chà súng ra lửa, nhưng anh vẫn dùng diễn kịch để phủ nhận sự động tâm của bản thân, đường đường chính chính mang cái mũ ‘lo trước khỏi họa’ để biểu hiện sự suy nghĩ chu đáo của bản thân.
Mà lần này đây, lúc đó rõ ràng có thể lựa chọn phương pháp khác. . . Nhưng anh phản ứng đầu tiên lại là lấy ứng phó việc nhìn trộm của người thức tỉnh hệ tinh thần làm lý do, lựa chọn lần nữa thân mật tiếp xúc với Tiêu Tử Lăng.
Anh làm rất tự nhiên cũng rất hưởng thụ, dùng ra loại thủ đoạn bạo ngược kia, khi thấy loại biểu tình ủy khuất đáng thương của đàn em nhà mình, tuy rằng sẽ đau lòng, nhưng không thể phủ nhận, ở sâu trong nội tâm còn có một loại tâm tình, anh vô sỉ cảm thấy được một sự khoái cảm không gì sánh kịp. Loại khoái cảm lộ ra từ trong nội tâm đó, khiến cho anh không cách nào tiếp tục lừa dối bản thân được nữa, anh thực sự có tâm tư xấu xa đối với Tiêu Tử Lăng. Vì vậy, khi biết rõ có người nhìn trộm, anh vẫn lựa chọn tiếp tục thân thiết, thậm chí lấy điều này để thuyết phục bản thân tiến hành tình hình tiến thêm một bước, anh chết tiệt muốn diễn giả làm thật.
Trong nháy mắt đó, trong đầu anh đều là Tiêu Tử Lăng, anh muốn chiếm hữu người khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần anh đều điên cuồng dưới thân, muốn cậu trằn trọc rên rỉ dưới thân anh, như Anh Túc bày ra một mặt mê người của cậu, muốn thấy cậu khóc, trong lúc thở dốc nỉ non nói ra lời cầu xin, càng muốn nhìn thấy cậu bởi vì sự luật động của anh mà nở ra thần thái mê say. . . Các loại thần thái hẳn sẽ xuất hiện, anh rất muốn nhất nhất thấy được ở trên người Tiêu Tử Lăng.
Thế nhưng, từ trong lời nói trước đây của đàn em nhà mình thì đã biết, cậu chưa bao giờ có ý nghĩ ở phương diện này, cậu chỉ rất đơn thuần muốn làm đàn em của anh, mà không phải người bên gối của anh. Giường của Sở Chích Thiên anh, có thể bất kỳ nữ nhân nào cũng đều hướng tới, nhưng đàn em nhà anh lại vẫn phỉ nhổ. Tuy rằng anh có thể lợi dụng cơ hội lần này, cường hành chiếm hữu người dưới thân này đây, nhưng anh hiểu rõ, chỉ cần anh làm, ngày hôm sau, đàn em nhà mình tuyệt đối sẽ lẩn trốn xa xa, bảo trì cự ly an toàn với anh.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng hồn nhiên, thoạt nhìn dường như rất dễ nói chuyện, kỳ thực trong nội tâm vẫn rất ngoan cố, cậu có thể lý giải lúc đó không thể tránh được, nhưng cậu sẽ không tùy ý để việc không thể tránh được đó trở thành sự thực tiếp tục, trừ phi là chính cậu nghĩ thông. Sở Chích Thiên biết nếu như anh không cẩn thận để lộ ra tâm tư nhỏ của bản thân, đàn em nhà anh tuyệt đối sẽ lựa chọn nhanh chóng bỏ chạy rời xa, thậm chí biến mất. . .
Đáng chết, anh chính là hiểu rõ đàn em nhà anh như thế, vì vậy Sở Chích Thiên không dám mạo hiểm.
Đúng vậy, Sở Chích Thiên tự cho là hết thảy đều trong sự nắm giữ, lại không cách nào nắm chắc được đối với đàn em nhà anh. Anh không dám đơn giản hạ thủ, bởi vì anh sợ nhìn thấy ánh mắt phỉ nhổ của đàn em nhà mình sau khi hiểu rõ suy nghĩ chân thực của anh. Sợ cậu dùng sự quyết liệt để phân rõ quan hệ của bọn họ.
Tuy rằng anh có thể giam cầm đàn em nhà mình trước một bước trước khi Tiêu Tử Lăng chạy trốn, thế nhưng như vậy không phải điều anh muốn, anh muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui sướng hồn nhiên của đàn em nhà mình, muốn thấy cậu vẫn tín nhiệm nằm trong lòng anh, vì anh mà nở ra hết thảy của cậu. Anh muốn bảo hộ đàn em nhà anh mà không phải phá hủy cậu.
Sở Chích Thiên suy nghĩ cẩn thận lấy bó vải trong miệng Tiêu Tử Lăng ra, anh lần nữa cúi đầu hôn lên. Che lại lời Tiêu Tử Lăng muốn nói, mà lúc này đây không còn cuồng bạo như trước đó nữa, trái lại ôn nhu vô cùng.
Tiểu Lăng, vì sao em phải tín nhiệm anh như thế? Em có biết gương mặt thật của đại ca nhà em là xấu xí như thế? Rất hy vọng sự tín nhiệm của em đối với anh có thể ít đi một chút, hoài nghi nhiều hơn một chút. Như vậy để cho anh có cái cớ, có dũng khí để nhúng chàm em.
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc tiếp nhận nụ hôn hoàn toàn bất đồng với sự bạo ngược trước đó. Tuy rằng Sở Chích Thiên hôn rất ôn nhu, rất cẩn thận, thậm chí rất săn sóc dùng đầu lưỡi âu yếm chỗ đau bởi vì bạo ngược trước đó mà làm bị thương, thế nhưng không biết vì sao, cậu cảm nhận được trong nụ hôn này còn mang theo một chút hương vị đắng chát.
Sở Chích Thiên rốt cục ngẩng đầu lên, lấy ngón tay yêu thương sờ khuôn mặt của Tiêu Tử Lăng, dường như có thứ gì đó đã được quyết định, anh nhoẻn miệng cười với cậu. Nụ cười rực rỡ này, lóa hoa mắt Tiêu Tử Lăng, khiến cho trái tim nhỏ của Tiêu Tử Lăng đột nhiên ngừng đập hai giây, sau đó kịch liệt nhảy lên, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiêu Tử Lăng đột nhiên hiểu rõ như thế nào là nhất tiếu khuynh thành.
Tiểu Lăng, anh sẽ không ép buộc em, anh sẽ kiên trì chờ em tự nguyện hiến thân. Cho đến lúc đó, anh tuyệt đối sẽ không để em rời đi, cho dù anh lên núi đao xuống biển lửa hay tiến vào mười tám tầng địa ngục, anh cũng sẽ trói em theo cùng. . .
Sở Chích Thiên quyết định dùng phương pháp nước ấm nấu ếch, từng chút kéo đàn em nhà mình vào hố sâu của anh, sau đó cùng chôn cả hai người, cùng sinh cùng tử phúc họa tương tùy. (nước ấm nấu ếch: nấu con ếch còn sống, nếu đun sôi nước rồi bỏ vào nó sẽ nhảy ra, nhưng bỏ ếch vào trước lúc đun, đun chung cả nước lẫn ếch thì nó sẽ nằm yên đó cho đến khi bị luộc chín; ý chỉ sự thấm nhuần từ từ khiến con người ta thích ứng dần, hãm sâu vào đó đến lúc không thể nào tự thoát ra)
Sở Chích Thiên đã có quyết đoán đột nhiên cảm thấy dị năng của bản thân bạo động lên, anh cả kinh trong lòng, nhanh chóng thu hồi áp chế, trong nháy mắt dị năng bạo động đến lúc áp chế được hoàn thành, gần như không để cho bất kỳ ai nhận thấy được điều đó. Mà lúc này, tinh thần lực vốn bao phủ ở đây đột nhiên biến mất.
Trong mật thất, Vu Thiếu Hoa đột nhiên miệng phun một ngụm máu tươi, sắc mặt Lý Kim Long đại biến hỏi: “Tiểu Vu, xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Vu Thiếu Hoa tái nhợt nói: “Không biết, đột nhiên có một luồng uy áp đáng sợ trực tiếp nghiền phá tinh thần tra xét của cháu.”
Lý Kim Long khó hiểu nói: “Thế nhưng bọn ta đều không nhận thấy được a.”
“Vì vậy cháu cũng rất mê mang, luồng khí thế đó tới quá nhanh quá mạnh, nếu không phải lúc này cháu bị thương, ngay cả cháu cũng hoài nghi có phải chỉ là một ảo giác hay không.” Vu Thiếu Hoa cười khổ.
“Chẳng lẽ là người đánh văng tinh thần lực của cháu? Là một trong hai người kia sao?” Sắc mặt Lý Kim Long nghiêm túc nói, nếu như xác định, ông tuyệt đối không thể để cho hai người đó thuận lợi rời khỏi căn cứ, cho dù phải hi sinh rất nhiều người, ông cũng phải lưu lại thi thể của bọn chúng.
“Hẳn là không phải, cháu nhìn trộm rất lâu, hai người đó không có gì dị thường, thậm chí căn bản không hề phát hiện.” Vu Thiếu Hoa phủ nhận, “Nếu như ngay từ đầu diễn trò, như vậy cũng không có khả năng vào lúc này cho cháu một kích để bại lộ, cháu có chút hoài nghi người này có ý định khiến chúng ta đi lầm đường.”
“A? Tiểu Vu có người hoài nghi?”
“Không sai, Võ Chiếu của căn cứ Phượng Lâm, cường giả cấp năm, hơn nữa còn là hệ đặc thù, mà chỉ có hệ đặc thù, thiết bị dò xét của chúng ta mới không cách nào dò xét ra được thứ chân chính, đến tột cùng dị năng của Võ Chiếu là gì chúng ta đều không biết, hơn nữa Võ Chiếu với hai người kia có chút xung đột. . . Về phần là chuyện gì, phải xem tin tức của Viên Tuấn.” Vu Thiếu Hoa trực tiếp nói ra người hắn hoài nghi, tuy rằng Võ Chiếu biểu hiện ra đã rời khỏi nơi đó, thế nhưng một cao thủ có được năng lực thần bí, có thể im hơi lặng tiếng trở về.
“Ừm, Tiểu Vu nói có đạo lý, căn cứ Phượng Lâm đó, cùng với Võ Chiếu kia đã sớm có dị tâm, nghe tên này đã biết nữ nhân đó đánh chủ ý gì, muốn làm nữ đế? Không có cửa đâu.” Lý Kim Long hừ lạnh một tiếng, thái độ của Võ Chiếu đó đối với quân đội rất bình thường, vài lần ông truyền lời kêu cô ta qua nói chuyện, đều bị cự tuyệt, xem ra người này là họa lớn tâm phúc của quân đội bọn họ.
Vì vậy đối với căn cứ Phượng Lâm, đối với thủ lĩnh Võ Chiếu kia, ông lần nữa đề cao cảnh giới, phái thêm nhân thủ thực hành giám thị tiếng đồng hồ, nhất định phải phòng ngừa nữ nhân cường đại đó phá hủy căn cứ của ông.
Mà nữ đế Võ Chiếu căn cứ Phượng Lâm ở nơi ở của bản thân cùng quân sư thương nghị như thế nào đàm phán với căn cứ Lăng Thiên thu được càng nhiều lợi ích trăm triệu không ngờ đến cô sẽ trở thành người chịu tội thay của người nào đó, triệt để đắc tội thủ lĩnh của căn cứ Kinh Vân. Cũng bởi vì sự kiện này, vì để nhận được sự trợ giúp lớn hơn nữa của căn cứ Lăng Thiên, cô chỉ có thể từ bỏ rất nhiều lợi ích, không thể không nói, căn cứ Phượng Lâm trong sự kiện lần này thập phần vô tội, có vẻ đặc biệt bi ai, thanh toán hóa đơn cho chuyện không phải mình làm, hơn nữa còn đưa lợi ích cho đầu sỏ gây nên. . .
May mắn, không có ai biết điều này, mà Võ Chiếu cũng vẫn luôn cho rằng là chính cô tương đối không may, gặp ông già phong kiến trong mắt không chứa được nữ nhân mạnh mẽ.
Vì vậy cái gọi là chân tướng thường thường không nhất định là thật, có lẽ chẳng qua chỉ là một loại lý giải sai lầm, nhưng khi tất cả mọi người cho rằng như thế, không phải chân tướng cũng sẽ biến thành chân tướng.