Tần Lam thấy Tiêu Tử Lăng biết không nhiều hơn được bao nhiêu so với cô, tuy rằng cô biết hẳn nên dừng ở đây, nhưng vẫn rất không cam lòng hỏi thêm một câu: “Có nghe nói về lời đồn Sở Chích Thiên thích nam nhân hay không?”
Lời nói của Tần Lam khiến cho trái tim Tiêu Tử Lăng kích động kịch liệt một chút, mặt cậu đầy vẻ kinh ngạc: “Ách?” Dường như cảm thấy biểu hiện của mình quá không bình tĩnh, Tiêu Tử Lăng co quắp nói: “Nam nhân thế nào có thể thích nam nhân chứ, chuyện này quá khiến người ta chấn kinh.”
Tần Lam nói: “Tôi là nghe thuộc hạ trước đây của anh ta nói, nói Sở Chích Thiên có ham mê đó, vì vậy tôi muốn xác định một chút.” Tuy rằng cha nói tin tức này tám chín phần mười, nhưng cô không tin.
Tất cả mọi người không biết cô đã từng gặp qua Sở Chích Thiên, vào một năm trước trên hội giao lưu vật tư của căn cứ, cô trộm đi ra ngoài một lần, sau đó liền thấy được nam nhân khí phách đó, chỉ một chiêu đã đánh bại một thủ lĩnh căn cứ khác khiêu khích anh ta, khí phách duy ngã độc tôn đó đã khiến cho phương tâm của cô rơi lên trên người anh ta, chỉ có nam nhân như vậy mới có thể làm nam nhân của Tần Lam cô. (Câu này quen quen ta :v)
Thuộc hạ trước đây? Ngô Khánh Vân sao? Tiểu Thất kiềm chế không được, tay nhịn không được giật một chút.
Tiêu Tử Lăng cầm tay nhỏ bé của Tiểu Thất, kêu nó bảo trì bình tĩnh, cậu làm bộ rất nghiêm túc nghĩ nghĩ mới nói: “Các loại tin tức đều nói Sở Chích Thiên có rất nhiều nữ nhân, ngược lại thực không hề nghe thấy bí văn về phương diện này.” Tiêu Tử Lăng không chút áy náy tiếp tục chửi bới Sở Chích Thiên, không đắp nặn anh ta thành siêu cấp đại ngựa giống thì không bỏ qua.
Tần Lam thực không hề hoài nghi Tiêu Tử Lăng sẽ nói dối lừa cô, dù sao thủ lĩnh căn cứ nào mà không có mấy nữ nhân, cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là tin tức đó bị phong tỏa?” Cô ngẩng đầu tiếp tục hỏi, “Vậy ông có từng nghe thấy người tên Tiêu Tử Lăng hay không?”
Lúc này tâm tình Tiêu Tử Lăng đã có chuẩn bị, nghe thấy Tần Lam nói ra tên của cậu ngược lại cũng không chấn kinh chỗ nào, cậu mang vẻ mê mang nghi hoặc nói: “Tiêu Tử Lâm? Là nữ nhân sao?”
Tần Lam thấy bộ dáng này của Tiêu Tử Lăng đã biết khẳng định người này không biết gì, nhất thời không còn ham muốn hỏi thăm nữa, cô phất phất tay kêu cậu lui xuống. Tiêu Tử Lăng thấy thế nhanh chóng cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa phòng Sở Tiểu Thất rốt cục nâng đầu lên, ánh mắt của nó rất sắc bén. Trong ánh mắt không chút nào che giấu sát ý trong đó.
“Trở lại chúng ta ăn một chút gì đi, Thất Thất ngoan, nhịn thêm chút nữa.” Tiêu Tử Lăng mỉm cười nói.
Tiểu Thất nghe thấy lời nói của Tiêu Tử Lăng, lần nữa cúi đầu, che đi sát ý của nó.
Căn cứ Tiêu Tương thuộc về liên minh Nam Phái, Tiêu Tử Lăng có thể xác định tên thuộc hạ theo như lời Tần Lam kia nhất định là Ngô Khánh Vân. Chẳng qua không biết tên Ngô Khánh Vân nói chuyện kia là vì điều gì? Là trong lúc nói chuyện phiếm nói tới, hay là cố ý? Nếu là cố ý vậy lại vì mục đích gì?
Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy trước mắt đều là một vùng sương mù, luôn cảm thấy nơi này có chút vấn đề, nhưng lại tìm không được manh mối.
Du Hoa vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy bọn cậu đi ra vội vàng lên đón: “Tôi đã an bài giúp hai người chỗ nghỉ ngơi rồi. Theo tôi đi đi.”
“Cảm tạ Du ca.” Mắt Tiêu Tử Lăng lộ cảm kích nói.
Dọc đường đi đến chỗ ở, Tiêu Tử Lăng hữu ý vô ý hỏi tình hình của bọn họ, thoạt nhìn Du Hoa rất dễ nói chuyện, kỳ thực ngôn ngữ cẩn thận, Tiêu Tử Lăng tuyệt không thu được nhiều tin tức từ trong miệng hắn, bất quá Tiêu Tử Lăng vốn không phải muốn nghe điều gì, nếu như Du Hoa thực sự nói rất nhiều, cậu sẽ phải lo lắng có phải cậu với Tiểu Thất đã bại lộ hay không, đối phương có phải cố ý cho cậu tin tức sai lầm hay không.
Chỗ Du Hoa an bài là một căn phòng nhỏ tiêu chuẩn, sau khi dẫn bọn Tiêu Tử Lăng tới liền cáo từ bọn cậu rời đi. Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất hàn huyên chút lời nói mà giữa cha con hẳn nên trò chuyện, sau đó liền lấy ra bánh bích quy áp súc từ trong ba lô, thực tế là từ trong Tử Phủ, đưa cho Tiểu Thất cùng ăn, sau cùng cùng ngủ với Sở Tiểu Thất.
Du Hoa tuyệt không hề rời đi. Hắn ẩn tàng tại một góc nào đó, yên lặng chờ bọn cậu nghỉ ngơi, lúc này mới về lại bộ căn hộ tổng thống của Tần Lam.
Tần Lam đã nghỉ ngơi, ở trong phòng khách chờ đợi chính là Tần Thạch, lúc này ông không còn bộ dáng quản gia mà Tiêu Tử Lăng thấy nữa, đang ngồi ngay ngắn nơi kia, một bộ tư thế kẻ bề trên. Thấy Du Hoa tới, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tiểu Du, đó thực sự là một đôi cha con?”
Du Hoa khẳng định gật đầu: “Tần thúc, mùi vị máu của bọn họ rất giống nhau, là cha con không sai. Tôi cũng nghe qua bọn họ nói chuyện phiếm, không phát hiện gì dị thường.”
“Không hiếu kỳ đối với chỗ chúng ta?” Tần Thạch hỏi.
“Có, bất quá người này rất thức thời, biết cái gì có thể biết cái gì không thể biết, lúc hỏi thăm tôi đến điểm liền dừng.” Du Hoa cười nói, Tiêu Tử Lăng là một người cẩn thận, lại là một người thức thời, điều này để cho hắn rất có hảo cảm đối với cậu, hơn nữa cậu còn có một đứa con trai, điều này để cho hắn rất hoài niệm đứa con trai không chống chịu qua được bệnh độc mạt thế mà biến thành tang thi của hắn, Du Hoa bất tri bất giác nói tốt cho Tiêu Tử Lăng.
Khuôn mặt nghiêm túc của Tần Thạch rốt cục cũng hòa hoãn xuống: “Như vậy là tốt rồi, kế hoạch của chúng ta không thể xuất hiện ngoài ý muốn, còn có nhất định không thể để cho tiểu thư biết. . .” Ông mang vẻ bất đắc dĩ nói, “Rõ ràng ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua, tiểu thư làm sao lại khăng khăng một mực yêu phải Sở Chích Thiên chứ, thực sự là hoang đường, chúng ta không thể để cho tiểu thư làm hỏng đại kế của thành chủ.”
Tần Thạch nghĩ đến Tần Lam dùng cái chết để đe doạ muốn gả cho Sở Chích Thiên, đầu của ông liền bắt đầu đau. Lần này trên danh nghĩa theo Tần Lam đi ra ngoài giải sầu, trên thực tế là mang theo mật lệnh của thành chủ, để cho ông tìm cơ hội tìm một địa phương an toàn ở chỗ gần căn cứ Lăng Thiên nhất ẩn nấp, chờ đợi mệnh lệnh sau cùng. Ông dọc đường hữu ý vô ý hướng dẫn, lúc này mới để cho Tần Lam lựa chọn nơi đây. . .
Một đêm vô sự, Tiêu Tử Lăng sáng sớm đã mang theo Tiểu Thất nói lời từ biệt với Du Hoa, rời khỏi trấn nhỏ này. Tối hôm qua cậu đã ở trong phòng dùng Linh Nhãn điều tra, biết trấn nhỏ này có ít nhất hơn chiến sĩ trên cấp hai, chiến sĩ cấp ba, cấp bốn người, cấp năm vậy mà có người, một nhóm người với sức chiến đấu cường đại ẩn trốn ở chỗ này khẳng định có âm mưu. . .
Tiêu Tử Lăng gấp rút chạy đi, cuối cùng cũng chạy tới một căn cứ chính thức của nhân loại, những căn cứ này đều có nhân viên tình báo bộ an giám của cậu, sau khi dùng mật ngữ chuyên dụng liên lạc, Tiêu Tử Lăng đưa tin tức này để cho nhân viên tình báo mang về căn cứ Lăng Thiên, cậu tin tưởng sau khi Sở Chích Thiên biết, khẳng định sẽ bắt đầu điều tra.
Tiêu Tử Lăng cũng từ trong tay nhân viên tình báo, lấy được hành tung mới nhất của Ngô Khánh Vân, mấy ngày nay trôi qua, Ngô Khánh Vân vậy mà lại dời đến một căn cứ khác, cái tên đó dời đi căn cứ nhiều lần như thế tới cùng muốn làm gì đây? Bất quá cho dù có vấn đề, Tiêu Tử Lăng cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng, lúc này đây cậu nhất định phải tìm ra Ngô Khánh Vân, sau đó giết hắn. Thời gian ba năm, chơi trò chơi trốn tìm với Ngô Khánh Vân, Tiêu Tử Lăng cậu đã rất phiền chán rồi.
Vì phòng ngừa bị Ngô Khánh Vân phát hiện bọn cậu đang truy tung, hai người Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất sắm vai những người khác nhau, đương nhiên điều này phải cảm tạ sự phối hợp tận lực của Tiểu Mao, dọc đường ngược lại không phát sinh khúc chiết gì, thuận lợi khiến cho bọn cậu cảm thấy có chút bất ngờ.
Bất quá loại tâm tình tốt này rất nhanh không còn, bởi vì tin tức mới nhất nhận được, khiến cho Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất đều cảm thấy không ổn, bởi vì Ngô Khánh Vân lại quay đường lại, về lại căn cứ mà hắn vốn đã đi qua. Không phải nói như vậy không thể, hơn nữa hắn dời đi thực sự quá khéo, vốn bọn cậu còn phải chuyển vòng ba bốn căn cứ nữa mới có thể chạy tới chỗ trước Ngô Khánh Vân. Nhưng hắn vừa chuyển dời như thế, lại để cho bọn cậu dùng ít sức hơn rất nhiều, một đường thẳng tắp. Chỉ cần qua một căn cứ nữa sẽ tới.
Thế nhưng, thực sẽ khéo như thế sao? Hai người đều không tin, vì vậy lại lấy ra tư liệu trước đây, cúi đầu cùng nhau phân tích. Chờ khi bọn cậu lần nữa ngẩng đầu, sắc mặt hai người đều rất khó coi, bởi vì lúc này bọn cậu đã nhìn ra vấn đề.
Tiểu Thất dùng đường kẻ gắn kết nối tiếp lại hết thảy căn cứ mà Ngô Khánh Vân dời đi lúc trước trên địa đồ, tuy rằng dựa theo thứ tự trước sau mà xem, rất lộn xộn, thậm chí có chút nhảy, có mấy tuyến đường thậm chí trùng hợp giao nhau. Trước đây bọn cậu cảm thấy là do Ngô Khánh Vân vì phòng ngừa mục đích của mình bị biết, vì vậy tuỳ ý lựa chọn lộ tuyến mê hoặc mọi người, hiện tại xem ra tuyệt không phải như thế.
Có lẽ những tuyến đường trước đây chỉ là vì mê hoặc bọn cậu mà thôi. . . Chỉ khi đến sau cùng, chỉ khi nối lại hết thảy căn cứ mà hắn từng đi qua trên địa đồ mới có thể nhìn ra, đó là một vòng tròn.
Nối liền hết thảy căn cứ mà Ngô Khánh Vân đi qua, không dựa theo cách đi của hắn, mà dựa theo khu vực trên bản đồ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hình thành ba vòng tròn lớn, vừa, nhỏ. Mà chỗ bọn cậu đứng trước mắt, lại vừa vặn ở trên đường vòng thứ hai, nói cách khác, hiện tại bọn cậu đã chui vào trong cái tròng mà bọn chúng sớm đã chuẩn bị, chỉ là bọn cậu tỉnh ngộ rất nhanh, vì vậy tình huống hiện tại còn chưa không xong như vậy.
Sở Tiểu Thất nhìn về phía Tiêu Tử Lăng hỏi: “Hiện tại làm sao giờ?” Bất kể thối lui hay tiến tới, Tiểu Thất đã sớm chuẩn bị ở cùng Tiêu Tử Lăng, không sợ sống chết.
Chỗ của Ngô Khánh Vân trước mắt, chính là điểm trung tâm của những vòng tròn này, nói cách khác nếu tiếp tục theo, bọn cậu sẽ trực tiếp tiến vào vòng thứ ba, khi đó, bọn cậu sẽ chân chính tiến vào trong vòng vây trùng điệp.
“Nếu đã trúng kế, vậy đơn giản liền tương kế tựu kế, anh nghĩ Ngô Khánh Vân hẳn đang ở nơi đó chờ anh.” Tiêu Tử Lăng nặng nề gõ gõ căn cứ Nam Đô kia, không chút nào che giấu sát khí của bản thân nói, “Lần này anh nhất định phải giết hắn.”
Tiêu Tử Lăng biết hiện tại từ bỏ, dựa vào thực lực của cậu với Tiểu Thất, trước khi bọn cậu còn chưa chính thức bị bao vây, chạy đi khẳng định không có vấn đề gì, thế nhưng cứ như vậy, lần sau muốn biết tin tức của Ngô Khánh Vân nữa sẽ khó như lên trời, Tiêu Tử Lăng đã biết, mấy tin tức hiện tại cậu lấy được là do Ngô Khánh Vân hy vọng cậu biết, có lẽ nhân viên tình báo cậu an bài ở chỗ này đã bị bọn chúng biết. . .
Chính như Sở Chích Thiên nói, Ngô Khánh Vân không chỉ là tâm ma của Sở Tiểu Thất, cũng là tâm ma của Tiêu Tử Lăng cậu, ba năm đã là cực hạn của cậu, cậu không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, cho dù biết đây là một cái bẫy, một cái tròng, cậu vẫn quyết định một mình đi tới.
Không sai, là một mình cậu đi, cậu quyết định để cho Tiểu Thất mang Tiếu Tiếu với Tiểu Mao rời khỏi nơi đây, trở lại căn cứ Lăng Thiên.
Tiểu Thất biết dự định của Tiêu Tử Lăng, liều chết không theo, có một loại quyết tâm chỉ cần Tiêu Tử Lăng vừa đi nó sẽ ngầm theo sau. Thấy ánh mắt kiên quyết của Sở Tiểu Thất, Tiêu Tử Lăng biết không đáp ứng là không được, cậu thật đúng là sợ Sở Tiểu Thất làm ẩu.
Thấy sự kiên trì không chút nào che giấu trong ánh mắt của Tiểu Thất, Tiêu Tử Lăng hạ một quyết định, cậu nói với Sở Tiểu Thất: “Nhóc đi, cũng được, bất quá anh muốn một chút máu của nhóc.”
Sở Tiểu Thất không cần suy nghĩ, trực tiếp lấy Băng Khí hóa ra trong tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, sau đó rút ra, máu nhất thời vẩy ra, khi làm những động tác liên tiếp này mắt Sở Tiểu Thất chưa từng chớp một chút, càng không cần phải nói biểu hiện thống khổ nhíu mày gì.
Mặt Tiêu Tử Lăng nhịn không được giật giật, cậu đau thay Sở Tiểu Thất a. Lấy một chút máu có cần đâm ác như thế không? Vì để cho Sở Tiểu Thất chảy ít đi chút máu, cậu nhanh chóng cởi áo lộ ra phần ngực, đặt bàn tay chảy máu kia lên ngực của cậu, một luồng cực nóng dâng lên từ đầu tim.
Lúc này, Tử Phủ lần nữa xuất hiện một câu gợi ý, chẳng qua gợi ý này khiến cho Tiêu Tử Lăng có chút khó hiểu: “Xác định người thừa kế Tử Phủ đời tiếp theo: Sở Tiểu Thất!”