Phía dưới, tang thi cấp ba bị giam cầm rốt cục đã giãy thoát khỏi ràng buộc, nó triệt để bạo phát, không nên khi dễ tang thi chúng nó như thế, rõ ràng khi sắp thu hoạch thành quả, thì lại có Trình Giảo Kim đi ra, một lần xuất hiện không tính, còn đến lần thứ hai, hai lần đã đủ quá phận đi, vẫn nhất mực còn đến lần thứ ba, chẳng lẽ tang thi chúng nó không có tang thi quyền như thế?
Nó phẫn nộ rống giận về phía hai người trên nóc nhà, nó mất đi lý trí không quan tâm nhào tới, nó hiện tại muốn trực tiếp giết mổ hai người đó dưới chưởng.
Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng phối hợp phi thường ăn ý, một người hai tay thoáng ấn bờ vai của đối phương bay lên trời từ trong lòng anh, một người thì phối hợp nâng lên thắt lưng đối phương, cấp tốc đưa người lên giữa không trung.
“Thiên La Địa Võng!” Một tiếng quát chói tai, một Thiên La Địa Võng siêu nhỏ trực tiếp che phủ tang thi bổ nhào tới, chợt nghe thấy một trận tiếng lách tách giòn vang, tang thi giữa không trung trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, toàn bộ thân thể đã biến thành than. Sở Chích Thiên đã điều khiển thành thạo đối với kỹ năng Thiên La Địa Võng, tùy tiện khống chế được kích cỡ.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, cứ kết thúc như vậy? Con tang thi cấp ba khiến cho mọi người bó tay chịu trói, quấn đấu một phen với thành viên của tổ công kiên cứ dễ dàng được giải quyết như thế?
Mọi người dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Sở Chích Thiên trên nóc nhà vẫn vẻ mặt lạnh lùng hai tay chắp sau lưng, anh ta còn đứng ở chỗ đó, ngoại trừ trong lòng không còn người không hài hòa kia, cái khác hết thảy vẫn như cũ, bộ dáng vân đạm phong khinh dường như chiêu tuyệt sát ban nãy không phải anh ta gây nên.
Đến tận đây, tất cả mọi người đã biết rõ thực lực của Sở Chích Thiên tuyệt không phải chỉ có cấp ba như người ngoài truyền, có thể đơn giản chém giết tang thi cấp ba, chỉ có đẳng cấp trên cấp bốn. Không hề nghi ngờ khẳng định Sở Chích Thiên đã tới cấp bốn. Đây chính là cấp bậc trong truyền thuyết a, trước đây căn bản chưa từng nghe nói qua nhân loại đã tiến hóa đến loại trình độ này. Trong nhân tâm ở hiện trường dâng lên một loại cảm giác tự hào khôn kể, đây chính là thủ lĩnh của doanh địa bọn họ, tuyệt đối có thể uy hiếp được cường giả xung quanh. Có cường giả như vậy áp trận. Bọn họ thế nào có thể không chống lại được trận thi triều này chứ? Lòng tin của tất cả mọi người gấp trăm lần, sĩ khí thoáng cái tăng cao hơn rất nhiều.
Tiêu Tử Lăng giữa không trung thấy tang thi cấp ba đã bị trảm thủ, nhất thời mừng rỡ vạn phần. Vốn trong lòng có một ít xấu hổ thoáng cái bị vứt ra ngoài bầu trời. Cậu vội vàng thi triển thuật thức roi nước. Nhanh chóng quấn lên một cột đèn bên cạnh, để cho bản thân an toàn đáp xuống trên mặt đất.
Cậu thu hồi roi nước, nắm đường đao, cẩn thận đi đến bên cạnh tang thi cấp ba. Cảnh giác dùng mũi đường đao đâm đâm đầu tang thi, cơ bắp căng chặt, thời khắc phòng bị tang thi trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên đánh lén.
“Póc” một tiếng vang nhỏ, đầu tang thi nhất thời vỡ tan. Một viên tinh hạch màu lam lớn bằng nắm tay lăn ra, chứng minh con tang thi cấp ba này đã chết không thể chết lại. Lúc này Tiêu Tử Lăng mới trầm tĩnh lại, cậu cúi người nhặt lên tinh hạch, sau đó giơ lên cao với Sở Chích Thiên trên nóc nhà, cười phi thường nịnh nọt: “Sở ca uy vũ, đa tạ đã tặng.”
Nói xong không đợi Sở Chích Thiên trả lời. Liền đương nhiên nhét vào túi của mình (thực tế là vứt vào không gian), cậu hạ quyết tâm nhất định phải ỷ lại miếng tinh hạch này. Cậu không thể để cho Sở Chích Thiên bỏ lại mình quá xa, bằng không bảo tọa đàn em đắc lực sẽ không còn bóng dáng nữa. Hiện tại có miếng tinh hạch cấp ba này, cơ hội đột phá tiến cấp sẽ lớn hơn rất nhiều.
Bộ dáng đã vào túi cậu thì đừng mong lấy lại của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên câm nín. Kỳ thực, cho dù Tiêu Tử Lăng không làm như vậy, miếng tinh hạch đó cũng sẽ cho cậu, nếu như không có Tiêu Tử Lăng liều mạng kéo dài thời gian dài như vậy, khẳng định khu bắc sẽ thương vong thảm trọng, thưởng cho công lao lớn như vậy một viên tinh hạch cấp ba thế nào cũng không quá phận. Nào cần dùng một bộ biểu tình đắc ý chiếm tiện nghi lớn như thế chứ?
Mọi người bị loại hành vi vô sỉ này của Tiêu Tử Lăng đả kích hổng còn chỗ nói. Đây là tổ công kiên khiến người ta kính ngưỡng sao? Vì sao lại khác biệt cực lớn với tưởng tượng của bọn họ? Sở Chích Thiên là thủ lĩnh doanh địa, vậy mà cũng là vẻ mặt bỏ mặc. . . (Sở Chích Thiên giận mắng: Con mắt nào thấy tôi bỏ mặc? Tôi chỉ là không nói gì, với bỏ mặc là hai việc hoàn toàn khác nhau có được không. Tác giả yếu ớt trả lời: Thật đúng là không nhìn ra có gì khác nhau. . . Sở Chích Thiên nhìn lên trời, một bộ dáng cái gì cũng không nghe thấy.)
Đám người không thể tiếp thu sự thực này, chưa từ bỏ ý định lần nữa nhìn về phía Tiêu Tử Lăng. Bọn họ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia bởi vì chiếm tiện nghi mà cười đắc ý, manh đến mức khiến cho người ta không thể nói ra lời trách cứ. . . Vì vậy, hết thảy nghi vấn đều đã có lời giải thích.
Một đứa trẻ choai choai, ngươi có thể sử dụng tiêu chuẩn của người trưởng thành để yêu cầu cậu ta sao? Lại nói trẻ con đòi chút đồ, đề nghị một yêu cầu nhỏ, cũng không phải chuyện rất khó, hà tất phải khó xử cậu ta chứ? Cho dù là thủ lĩnh doanh địa, cũng phải để ý đến chút cảm tình đúng không?
Mọi người tìm được đáp án mà bản thân cho rằng, một bộ sáng tỏ, đối với cách làm của Tiêu Tử Lăng nhất thời bao dung hơn. Thậm chí có một số nữ tính nổi lên tình thương của mẹ, cho rằng bình thường khẳng định Sở Chích Thiên quá cắt xén đối với Tiêu Tử Lăng, bằng không đứa trẻ đáng yêu như thế thế nào có thể làm ra chuyện như vậy. Vì vậy nữ nhân bị cảm tình thao túng là không có đạo lý nào có thể nói.
Đang khi mọi người cho rằng trận thi triều này đã gần kết thúc, đầu cùng bóng tối, thủ lĩnh vẫn luôn âm thầm tổ chức lần thi triều này, chỉ huy tang thi công kích, vì sự xuất hiện cường thế của Sở Chích Thiên mà bị chọc giận. Nó không ngờ tới chỉ vừa mới đối mặt, đã tổn thất một trong những đàn em đắc lực nhất của nó, loại kết quả này nó như thế nào có thể chấp nhận, vì vậy một tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên, nó muốn quyết chiến với cường giả nhân loại đó.
Vẻ mặt Sở Chích Thiên ngưng trọng, nhìn bầu trời đêm xa xa, dường như cùng con tang thi kia cách không nhìn nhau. Có lẽ người khác nghe không hiểu, tiếng hô đó đại biểu điều gì, anh lại biết rõ, tên thủ lĩnh trong bóng tối tổ chức thi triều kia, đang mời chiến về phía anh. Nếu có thể có tang thi cấp ba làm thủ hạ, đó khẳng định là một con tang thi cường đại đạt đến trên cấp bốn. Mà hiện tại nó chuẩn bị quyết chiến với anh, để quyết định kết quả cuối cùng của trận thi triều này. Anh thắng thì thi triều lui, anh bại thì doanh địa phá. . .
Tiêu Tử Lăng trên mặt đất nghe thấy tiếng rống giận đó, trong lòng cả kinh, trực tiếp cảm thấy đại sự không ổn, cậu liên tục nhảy mấy cái, trực tiếp giẫm lên đèn đường bên cạnh mượn lực nhảy lên, lủi lên trên mái nhà, đi tới bên người Sở Chích Thiên. Cậu khẩn trương thấp giọng hỏi: “Sở ca, có phải lại có tang thi cấp cao xuất hiện hay không?”
Sở Chích Thiên gật gật đầu: “Chỉ sợ là một con tang thi cấp bốn, chỉ hy vọng con tang thi đó không tiến hóa đến cấp bốn đỉnh cấp, hoặc là. . .” Tuy rằng Sở Chích Thiên chưa nói lời kế tiếp, nhưng Tiêu Tử Lăng cũng hiểu được, nếu tới là tang thi cấp năm, như vậy mọi người ở đây, bao gồm cả Sở Chích Thiên đều chỉ có một con đường chết.
Chỉ có thể mong đợi con tang thi đó là cấp bốn, đồng thời không đạt đến cấp bốn đỉnh cấp. Bằng không cho dù mạnh như Sở Chích Thiên cũng sẽ rơi vào khổ chiến, thắng bại khó liệu.
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh bay đến như đạn pháo trong trời đêm, thời gian chớp mắt, đã tới nơi đây.
“Ầm!” Theo một tiếng vang lớn này, mặt đất kịch liệt rung động, hiện trường bụi mù một mảnh, che khuất tầm mắt mọi người ở đây. Ngoại trừ người dị năng cấp hai cá biệt còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng trong rung động kịch liệt đó, những người khác đều té ngã xuống đất, một mảnh kêu thảm.
Sương bụi tan đi, ánh vào đường nhìn của mọi người chính là một con tang thi toàn thân gầy gò tinh xảo, hai mắt nó thoáng hiện thần quang, cả người ẩn ẩn toả ra một loại ánh kim.
Trên mặt Tiêu Tử Lăng cả kinh, đây không phải là con tang thi hệ tinh thần ở bến tàu sao? Thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này? Hiện tại nó lại có chút bất đồng với lần trước khi ở bến tàu. . .
Tiêu Tử Lăng lập tức tỉnh ngộ lại. Thi triều công kích đương nhiên cần người tổ chức, mà có thể tổ chức đàn tang thi khổng lồ như thế công kích, đương nhiên là tang thi cường đại nhất khu bản địa, vì vậy con tang thi ở bến tàu xuất hiện ở chỗ này, căn bản không cần kinh ngạc.
Con tang thi này lúc đó đã khiến cho cậu với Sở Chích Thiên rất chật vật. Thiếu chút nữa đã không còn sống trở về. Cậu muốn xem một chút con tang thi này đến tột cùng là đẳng cấp nào. . . Tay phải phủ lên khuôn mặt mình, che đi hai mắt mình, ngón tay hơi hơi mở, lộ ra một khe nhỏ, Tiêu Tử Lăng lặng yên mở ra Linh Nhãn. Mọi người bị tang thi đột nhiên xuất hiện trước mắt hấp dẫn, cơ bản không ai chú ý tới động tác của Tiêu Tử Lăng, cho dù có vài người nhìn thấy tràng cảnh này, cũng chỉ thoáng thấy trong khe ngón tay cậu mơ hồ có hai màu đỏ tím hiện ra, cũng không dám khẳng định có phải bản thân hoa mắt hay không.
Ba giây qua đi. Tư liệu của tang thi cấp bốn đó đã rõ ràng hiện ra trong mắt phải của Tiêu Tử Lăng: Tang thi biến dị song hệ tinh thần thể chất (cấp bốn) Kỹ năng: hệ tinh thần: Tấm Chắn Tinh Thần, Biến Ảo, Công Kích Tinh Thần, Lĩnh Vực Tinh Thần (phạm vi). Hệ thể chất: Kỹ năng: Hóa Cứng Chất Da, Hóa Cứng Chất Xương, Chữa Trị Chi Đứt, Thuật Thủ Nhận (có thể cải tạo phần tay thành vũ khí). Phân Tích: nếu có thể thoát được, nhân phẩm của Thân tuyệt đối cao đến mức khó giải.
Tiêu Tử Lăng thổ huyết đóng Linh Nhãn, một bên vì lời nói của Phân Tích mà ngực trầm ngộp nôn ra máu, một bên thất kinh vì kỹ năng hệ thể chất của con tang thi này rất kỳ lạ. Cậu buông tay xuống, lặng lẽ nhắc nhở Sở Chích Thiên bên người: “Sở ca, là tang thi cấp bốn song hệ, một hệ trong đó xác định là hệ tinh thần, chính là con ở bến tàu kia, cẩn thận.” Không phải cậu không muốn nói tỉ mỉ hơn, chẳng qua cậu biết rõ kỹ năng Giám Định của bản thân quá nghịch thiên, quá bị người ghen ghét. Cậu không có lòng tin xác định Sở Chích Thiên có thể không khúc mắc tiếp nhận. Ai cũng không muốn bí mật của bản thân bị người khác nhìn thấu trong bất tri bất giác, trừ phi là chủ động.
Sở Chích Thiên nghe vậy con ngươi tối xuống, hai tay buông xuống âm thầm nắm chặt, mặt anh không biểu cảm nhìn con tang thi mời chiến phía dưới, một lời không phát. Người quen thuộc anh sẽ biết, lúc này Sở Chích Thiên tuyệt không yên bình như anh biểu hiện bề ngoài.
Khóe miệng Sở Chích Thiên lặng yên treo lên một mạt cười lạnh, cho dù con tang thi trước mắt này đã tới cấp bốn đỉnh cấp, vượt xa thực lực của anh, anh cũng muốn cho nó có đi không về.
“Điện Quang Hỏa Thạch” Theo một tiếng quát của Sở Chích Thiên, liên tiếp thiểm điện cấu thành vật thể dạng cầu cấp tốc bay về phía tang thi cấp bốn, đối mặt tang thi đồng dạng là cấp bốn, kỹ năng Liệt Điện không có hiệu quả gì, Sở Chích Thiên trực tiếp bỏ qua. Vừa đến liền thi triển kỹ năng tự ngộ của anh.
Thế nhưng khi công kích đến tang thi, bên người nó dường như có một tầng lá chắn trong suốt, nhất nhất đánh văng những Điện Quang Hỏa Thạch đó ra.
Sở Chích Thiên nhíu mày, thoạt nhìn lá chắn hộ thể của con tang thi này rất kiên cố, Điện Quang Hỏa Thạch vậy mà phá không được. Tang thi phi thường tức giận đối với việc Sở Chích Thiên trực tiếp ra tay công kích, nó điên cuồng gào lên một tiếng, đột nhiên một tiếng kêu lanh lảnh từ xa xa ứng thanh, rất nhanh sâu bên trong bầu trời đêm lại xuất hiện một bóng đen, đang nhanh chóng tiếp cận nơi đây.
Sở Chích Thiên nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, chẳng lẽ còn có tang thi cấp bốn khác?
Tiêu Tử Lăng đứng ở nóc nhà nhìn ra xa xa, lần nữa dùng phương pháp đồng dạng yểm hộ bản thân thi triển Linh Nhãn, tư liệu của con tang thi đang tới gần kia rất nhanh hiện ra trước mặt cậu.
Tang thi biến dị hệ thủy (cấp ba) Kỹ năng: Thủy Hoàn, Thủy Vũ, Thệ Thủy Lưu Tình. Phân Tích: Thân, sắc không mê người người tự mê, tự mình bảo trọng!
Tiêu Tử Lăng thấy Phân Tích này thực muốn chém người, đó là tang thi a tang thi, cậu cũng không ham khẩu vị nặng như thế. Nếu thực lựa chọn, vậy còn không bằng trực tiếp lựa chọn nam nhân thì còn đáng tin hơn chút, dù sao vẫn là đồng loại có phải hay không. . .
Đây là một con tang thi mặc chiếc váy màu đỏ tươi, thủy tụ rất dài, làn váy rất lớn, mái tóc rất dài cài một cây ngân trâm tinh xảo. Vậy mà là một con tang thi nữ mặc váy mềm kiểu cổ, nếu không phải khuôn mặt khô gầy, ngược lại thật đúng là nhìn không ra đó là một con tang thi. (tay áo rất dài dùng để múa trong các tuồng hát)
Tiêu Tử Lăng nhất thời có một loại cảm giác sai lầm rằng đã xuyên qua thời không. . . Chẳng lẽ tang thi cũng có xuyên đến từ cổ đại?