"Việt Việt.....!Việt Việt......." Diệp Cẩn một bên nhỏ giọng kêu Diệp Trạch Việt, một bên đem đứa nhỏ ôm về phòng, điều hòa được mở ra, trong phòng thực mát mẻ.
Ba người Trương gia đều là bác sĩ, mẹ Trương cũng theo lại đây, Diệp Cẩn ôm Diệp Trạch Việt đặt lên giường rồi vòng qua bên kia giường.
Nhường chỗ cho mẹ Trương, mẹ Trương lật xem đôi mắt của đứa nhỏ, cởi bỏ quần áo quan sát làn da, nghe âm thanh trong ngực.
Sắc mặt của đứa nhỏ rất đỏ, mày nhăn lại, tựa hồ rất không thoải mái.
Đường Mặc Kỳ trở về phòng xách theo hòm thuốc tới, đương nhiên là không phải lấy ở trong phòng, mà là từ trong không gian lấy ra.
Mẹ Trương nhìn thấy hòm thuốc thì ánh mắt sáng lên, lập tức nhận lấy.
Mẹ Trương kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cho Diệp Trạch Việt, Diệp Cẩn vẫn luôn khẩn trương đứng nhìn.
Mẹ Trương kiểm tra xong liền trấn an hắn: "Không có gì nguy hiểm, chỉ hơi phát sốt, trước tôi tiêm cho cậu ấy một mũi thuốc hạ sốt, hạ nhiệt độ bằng vật lý, luôn chú ý tới tình huống."
Sau khi mẹ Trương tiêm xong thuốc cho Diệp Trạch Việt liền đi ra ngoài, bà cũng rất mệt, Đường Mặc Kỳ khuyên bà đi nghỉ ngơi một lát.
Diệp Cẩn cũng không có thả lỏng, ngược lại trong mắt càng thêm âm lãnh, đôi tay gắt gao mà nắm chặt.
Đường Mặc Kỳ cũng hiểu được Diệp Cẩn đang lo lắng điều gì, nhưng loại chuyện này thật sự không có biện pháp.
Thậm chí vào đời trước, lúc Đường Mặc Kỳ bị nổ chết, toàn thế giới cũng không có nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh hữu hiệu.
Đường Mặc Kỳ sờ sờ lên trán đứa nhỏ, lại đi vào phòng vệ sinh giặt lại khăn lông, từ hòm thuốc lấy ra chai cồn đưa cho Diệp Cẩn, nói: "Anh giúp em ấy hạ nhiệt độ, đừng quá khẩn trương, Tiểu Càng không nhất định sẽ bị cảm nhiễm virus."
Diệp Cẩn nhận lấy chai cồn, không nói một lời, Đường Mặc Kỳ cũng hiểu chuyện này nói thì dễ, nhưng làm sao có thể không thấy khẩn trương, cậu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà ngẫm, nếu như Đường Kiếm Phong cảm nhiễm virus, cậu cũng không xác định bản thân có làm ra chuyện gì hay không.
Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn thủ bên người Diệp Trạch Việt một buổi trưa, may mắn là bệnh tình của Diệp Trạch Việt cũng không có chuyển biến xấu, tuy rằng vẫn còn sốt cao, nhưng những cơ năng khác trong cơ thể vẫn còn bình thường, đôi mắt cũng bình thường, không có dấu hiệu tang thi hóa.
Sáu giờ tối, Đường Mặc Kỳ nấu mì sợi, mọi người ăn lung tung một chút, Hồ lão cũng không thấy trở về.
Cả buổi chiều cánh cửa tứ hợp viện bị gõ rất nhiều lần, không biết cửa gỗ ở bên ngoài đã nứt ra hay chưa, nhưng mà cửa sắt ở bên trong vẫn không chút sức mẻ.
Đường Mặc Kỳ đưa cho Trương Tử Thành một khẩu súng, hắn vẫn luôn canh giữ sau cửa, mà Trương Vân Phi sau khi nghỉ ngơi một lát liền đi tuần tra tứ hợp viện, phòng ngừa người từ tường vây đột nhập đi vào.
Tới tới lui lui vô số lần, cẩn thận quan sát toàn bộ rường cột chạm trổ của tứ hợp viện, cùng với các tường gỗ tao nhã tràn ngập hơi thở lịch sử, trong lòng ông cũng bình tĩnh đi không ít.
Khoảng hơn chín giờ tối, Trương Tử Thành mở cửa sắt ra, Đường Kiếm Phong rốt cuộc cũng đã trở lại, Đường Mặc Kỳ thấy anh bình yên vô sự, tâm trạng cũng buông xuống.
Đường Kiếm Phong dùng sức ôm Đường Mặc Kỳ vào lòng, biểu tình thực mệt mỏi, nghẹn ngào lên tiếng nói: "Mặc Mặc, anh rất nhớ em."
Đường Mặc Kỳ cảm giác trên mặt có chút đỏ, không quá tự nhiên mà cọ cọ ở trong ngực Đường Kiếm Phong, nhấp nhấp môi, trái tim nhảy bang bang trong lòng ngực.
Đường Kiếm Phong vào cửa cũng đã cởi quân trang ra, hiện tại chỉ mặc mỗi áo ba lỗ màu trắng, Đường Mặc Kỳ có thể ngửi được mùi vị và cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể của anh truyền tới.
Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, hôn hôn đỉnh đầu của cậu.
Trương Tử Thành đóng kỹ cửa nẽo, quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm nhau làm mù mắt chó độc thân, tức khắc hừ lạnh một tiếng, nói: "Hai người các cậu có thôi đi không? Chỉ mới tách ra vào sáng nay.
Diễn tiết mục khổ tình cái gì.."
Trương Tử Thành còn chưa nói xong câu, Đường Mặc Kỳ kêu lên một tiếng "Đường Kiếm Phong", thân ảnh cao lớn của anh gục xuống, dựa lên người Đường Mặc Kỳ, cậu lập tức đỡ lấy anh, nhưng mà Đường Kiếm Phong đã hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể không giữ được mà trượt xuống dưới.
Trương Tử Thành thấy thế liền biết Đường Kiếm Phong hôn mê, lập tức tiến lên giúp Đường Mặc Kỳ nâng người trở về phòng.
Bởi vì bên này tình huống đột ngột xảy ra, ba mẹ Trương đều lập tức chạy lại đây.
Tình huống của Đường Kiếm Phong cũng tương tự Diệp Trạch Việt, sốt cao, hôn mê.
Buổi chiều Đường Mặc Kỳ còn đang suy nghĩ nếu là Đường Kiếm Phong xảy ra chuyện như vậy thì cậu nên làm cái gì bây giờ, không nghĩ tới chuyện thật sự xảy ra.
Đường Mặc Kỳ phát hiện cậu cư nhiên có thể lý trí mà nghe mẹ Trương phân tích tình huống, còn có thể bình tĩnh mà trấn an Trương Tử Thành.
Đường Mặc Kỳ nằm ở trên giường cùng Đường Kiếm Phong, mùa hè nóng nực nhưng trong lòng cậu lãnh lẽo một mảnh.
Đường Mặc Kỳ nhớ đến một đời trước, khi Đường Kiếm Phong đến Hải thị tìm cậu, cậu lại bởi vì chuyện cũ mà đối với anh ác liệt cùng lãnh đạm, nhưng anh cũng chưa từng từ bỏ cậu, cho dù là ở thời điểm tuyệt cảnh bị tang thi vây khốn, cũng vẫn như cũ che chắn bảo vệ cho cậu ở phía sau.
Cả một đời....
Đúng vậy! Cả một đời!
Đường Mặc Kỳ đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức nhảy nhào qua cởi hết quần áo của Đường Kiếm Phong, mẹ Trương còn tưởng rằng cậu muốn hạ nhiệt độ cho anh, nhưng mắt thấy Đường Mặc Kỳ muốn lột luôn cả [email protected] lót của Đường Kiếm Phong, không nhịn được kinh hô một tiếng, nhưng mà hai mắt vẫn tò mò mà nhìn qua.
Đường Mặc Kỳ lúc này mới phát hiện trong phòng còn có mẹ Trương, lập tức dừng tay, đỏ mặt xin lỗi.
Ba Trương nhìn ánh mắt mẹ Trương tràn ngập hứng thú, ho khan một tiếng rồi kéo theo mẹ Trương đi ra ngoài.
Trương Tử Thành cũng xấu hổ chỉ vào Đường Mặc Kỳ nói: "Tiểu Kỳ, tôi đã nhìn lầm cậu rồi, không ngờ cậu lại là một người đói khát như vậy." Nói xong liền xoay người chạy đi.
Đường Mặc Kỳ: "..."
Đường Mặc Kỳ cuối cùng vẫn cởi bỏ [email protected] lót, đem toàn thân của Đường Kiếm Phong trước sau kiểm tra qua một lần, không có vết cắn hay vết cào nào.
Dựa theo kinh nghiệm đời trước mà suy đoán, Đường Kiếm Phong khẳng định không phải là người có gen khuyết tật.
Trong lòng cậu cũng thoáng yên ổn, nhìn đến người Đường Kiếm Phong vẫn còn sốt cao lâm vào hôn mê, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, lại không dám khẳng định.
Đường Mặc Kỳ từ trong không gian lấy ra một ly nước lớn, cậu không thể xác định nước trong hồ này có khác với nước bình thường bên ngoài hay không, nhưng trong khoảng thời gian này, nước ở nhà ăn đều được cậu đổi thành nước trong không gian.
Đút cho Đường Kiếm Phong chút nước, lại dùng cồn lau người cho anh, không thấy anh có chút khác thường nào, Đường Mặc Kỳ lập tức đi tìm Diệp Cẩn còn đang chăm sóc cho Diệp Trạch Việt.
Diệp Trạch Việt vẫn là trạng thái sốt cao, mất ý thức, hô hấp dồn dập.
Đường Mặc Kỳ đem nước trong không gian đưa cho Diệp Cẩn, nhìn hắn đút cho Diệp Trạch Việt.
Lúc này mới đem suy đoán của cậu nói cho hắn.
Thời gian dài như vậy mà Diệp Trạch Việt không có dấu hiệu thi biến, Đường Mặc Kỳ hoài nghi Diệp Trạch Việt là đang thức tỉnh dị năng.
Diệp Cẩn nghe thế thì ngây ra một lúc, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: "Cậu chắc chắn?"
Đường Mặc Kỳ chậm rãi gật gật đầu, cậu giấu đi phần hồ nước trong không gian, chỉ nói thập phần chắc chắn.
Nói cho Diệp Cẩn vẫn luôn chú ý Diệp Trạch Việt, nếu tình huống không có chuyển biến xấu, thì hôn mê khoảng giờ liền sẽ tỉnh lại.
Trong mắt Diệp Cẩn tràn ra vui sướng, hít sâu một hơi, gắt gao ôm lấy Đường Mặc Kỳ, nói: "Cảm ơn cậu, Tiểu Kỳ."
Đường Mặc Kỳ cười cười, nói: "Không cần cảm ơn, tôi cũng rất quý Tiểu Việt.".