Bọn người Đường Mặc Kỳ vẫn như cũ, ban ngày đi nhận công tác, buổi tối lại ngẫu nhiên đi ra bên ngoài lúc la lúc lắc.
Mùa hè nóng bức, chen chúc trong khu an toàn kỳ thật cũng không có an toàn, ở đây dạng người gì cũng đều có.
Hằng ngày, trừ bỏ lao động mệt nhọc, cùng với thiếu đồ ăn, còn phải lo lắng rằng virus tang thi ở bên ngoài ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Nhân tâm hoảng sợ, tai hoạ ngầm cũng đặc biệt cao.
Đường Mặc Kỳ vừa kết thúc một ngày công tác, hôm nay cậu nhận một nhiệm vụ cùng Trương Tử Thành đi đến khu chứa nước, toàn bộ nơi chứa nước của khu an toàn hiện tại đều đến từ ngầm, mắt thường nhìn qua thì phi thường sạch sẽ, nhưng chỉ sợ là nguồn nước đều bị ô nhiễm virus, cho nên phải tiến hành xử lý sát trùng tiêu độc.
Đường Mặc Kỳ cùng Trương Tử Thành vội vàng cả một buổi chiều, tất cả thao tác đều từ nhân công, cả người cậu đều mệt đến cơ hồ muốn xụi lơ.
Sau khi trở về chỉ ăn một chút cháo liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Đường Kiếm Phong trở về từ bên ngoài thì Đường Mặc Kỳ đã ngủ rồi, anh sờ sờ gương mặt đỏ bừng của cậu, Đường Mặc Kỳ tựa hồ không kiên nhẫn khi bị quấy rầy, cau mày giơ tay vỗ một phát lên lưng Đường Kiếm Phong.
Đường Mặc Kỳ còn đang trong mộng, nên lực đánh không mạnh gì, đánh lên lưng anh xong cũng rũ xuống.
Một đường lướt qua lưng Đường Kiếm Phong khiến anh như bị điện giật.
Anh cười cười, bắt lấy bàn tay cậu hôn hôn lên.
Đường Mặc Kỳ rất là không kiên nhẫn, rốt cuộc mở mắt ra, thấy trước mắt chính là Đường Kiếm Phong, vẫy vẫy tay bị anh nắm, không rút ra được liền có chút bực, lập tức vung tay lên, Đường Kiếm Phong lập tức biến mất không thấy.
Cậu liền thoả mãn mà trở mình ngủ tiếp, đến nỗi xảy ra chuyện gì cậu cũng không rõ ràng lắm á.
Mà Đường Kiếm Phong bị ném vào không gian cũng dở khóc dở cười, đứng ở trước căn nhà gỗ cũng sửng sốt, một hồi vẫn không có động tĩnh, xem ra là một thời gian nữa Đường Mặc Kỳ cũng chưa thả anh ra được.
Anh đứng dậy đi đến nhà gỗ nhỏ, đống nhà gỗ này đều được Đường Mặc Kỳ mua ở nước ngoài, không quá lớn, nhưng cũng rất tinh xảo, bên ngoài là một cái phòng khách, có một ghế sô pha to, trên mặt đất trải thảm, bên kia là một cái cửa sổ sát đất, bên ngoài là một sân nhỏ có lót gỗ dưới sàn nhà, nơi đó bị Đường Mặc Kỳ cải tạo thành một căn bếp lộ thiên, đối diện chính là hồ nước, cách đó không xa chính là các loại vật tư chất đống như núi, từng đống từng đống lớn trông thực đồ sộ.
Đường Kiếm Phong có chút đau lòng cho cậu, vừa biết tin mạt thế đến lại phải một mình thu thập vật tư vất vả, nhiều vật tư như vậy, bọn họ dùng vài thập niên cũng chưa chắc sẽ dùng hết.
Bên hong căn nhà gỗ là một căn phòng ngủ, không lớn, chỉ đặt một chiếc giường lớn, cùng một cái tủ đứng màu trắng, trên mặt đất cũng trải một tấm thảm nhỏ.
Căn nhà gỗ rất đơn giản, nhưng thực thoải mái, nhiệt độ không khí bên trong không gian cũng phi thường thích hợp.
Vừa tiến vào nhà gỗ đã khiến cho người ta có cảm giác muốn nằm xuống, chậm rãi hưởng thụ cảm giác an nhàn thanh thản.
Ở phòng khách được phủ đầy các loại sách, đa số đều là sách về kỹ thuật gieo trồng, xem ra Đường Mặc Kỳ khai phá không gian cũng tốn không ít công phu.
Đường Kiếm Phong ra khỏi nhà gỗ, bên ngoài chính là một mảnh đất trồng rau, anh nhìn bên trái rồi nhìn sang bên phải, lấy một cái rổ bắt đầu đi thu hoạch rau dưa đã thành thục.
Chờ đến khi anh thu hoạch xong đồ ăn, chỉnh lại một miếng đất, cho đàn gia súc gia cầm ăn, Đường Mặc Kỳ vẫn như cũ không có xuất hiện.
Đường Kiếm Phong trở lại nhà gỗ, tắm rửa một chút, sau đó đi vào phòng sách bắt đầu đọc sách.
Mà bên ngoài Đường Mặc Kỳ còn đang ngủ say, không hề có ý thức được chính mình đã đem Đường Kiếm Phong ném vào không gian.
Rạng sáng hơn hai giờ, Diệp Cẩn đang gác đêm đột nhiên mang theo hai người từ cổng đi vào, đánh thức Đường Mặc Kỳ.
Đường Mặc Kỳ cho rằng đã xảy ra chuyện gì, lập tức thanh tỉnh, chờ đến khi nhìn thấy người đứng phía sau Diệp Cẩn thì mở to hai mắt nhìn.
Cậu còn cho rằng chính mình còn đang mơ, gắt gao nhìn chằm chằm người nọ một hồi mới lên tiếng hỏi Diệp Cẩn: "Diệp ca, sao lại thế này?"
Người đứng phía sau Diệp Cẩn không phải ai khác, chính là vị chiến sĩ một tháng trước bị tang thi cào bị thương rồi một mình rời đi Hứa Sĩ Thanh, còn có tiểu đội trưởng Cố Cường theo lại đây, vẻ mặt lo lắng.
Hứa Sĩ Thanh trấn an mà nhìn thoáng qua Cố Cường, sau đó mới hướng về phía bọn họ giải thích.
Lúc ấy sau khi Hứa Sĩ Thanh rời đi đã bắt đầu phát sốt, căn bản là hắn cũng không đi xa được, hắn tự biết bản thân không còn nhiều thời gian, đành tìm một hơi tương đối an toàn rồi nằm chờ chết.
Vốn dĩ định dùng một phát súng kết thúc chính mình, nhưng nhìn đến chiếc Balô mà Đường Mặc Kỳ đã cho hắn, hắn nghĩ hiện tại đều đã mạt thế, hắn được làm ma no cũng coi như có chút may mắn, liền bắt đầu cầm đồ ăn lên ăn.
Cho đến khi ăn được một nửa, uống được nửa bình nước liền hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Hứa Sĩ Thanh tỉnh lại lần nữa mới phát hiện bản thân còn nằm tại chỗ, trên người nóng như lửa đốt, hắn cũng không quản những điều này, chỉ cho rằng virus tang thi còn chưa hoàn toàn khống chế hắn, vẫn như cũ ăn ăn uống uống rồi lại đồng dạng như trước bất tỉnh nhân sự.
Hứa Sĩ Thanh lại lần nữa tỉnh lại mới phát hiện bản thân có gì không thích hợp, virus tang thi cảm nhiễm dài nhất cũng chỉ có giờ, mà hắn lại cảm nhiễm hơn tiếng đồng hồ.
Hứa Sĩ Thanh giãy giụa đứng lên, thân thể hắn trở nên phi thường cứng đờ, hơn nữa nhiệt độ cơ thể rất thấp.
Thực rõ ràng là hắn vẫn còn sống, thân thể giống như đã chết, nhưng linh hồn lại như vẫn còn trong thân thể.
Hơn nữa khi hắn ra ngoài tìm đồ ăn thì phát hiện, nhưng tang thi kia cư nhiên đối với hắn coi như không thấy, hay nói đúng hơn là căn bản không nhìn thấy được hắn.
Hứa Sĩ Thanh không dám tiến vào khu an toàn, sợ sự khác thường của bản thân đưa tới tai họa ngập đầu, chỉ dám trộm xem lối vào của khu an toàn, hy vọng có thể gặp được người đáng tin cậy.
Đợi đến mấy ngày gần đây Cố Cường lại lần nữa mang đội viên ra ngoài làm nhiệm vụ, Hứa Sĩ Thanh mới lặng lẽ đi theo bọn họ, trộm liên hệ với Cố Cường, nhờ Cố Cường yểm hộ mà trộm lẻn vào khu an toàn.
Cố Cường đối với tình huống của hắn cũng là hết đường xoay xở, cuối cùng đành phải dẫn hắn tới tìm Đường Mặc Kỳ.
Từ lần trước sau khi cùng nhau làm nhiệm vụ, Cố Cường đối với Đường Mặc Kỳ rất là tín nhiệm, tình huống của Hứa Sĩ Thanh khá đặc biệt, Cố Cường hy vọng Đường Mặc Kỳ có thể giúp Hứa Sĩ Thanh.
Trương Tử Thành nghe được động tĩnh đã sớm chạy tới, Hứa Sĩ Thanh cũng không tránh hắn.
Trương Tử Thành nghe hắn nói xong liền lập tức tiến lên kiểm tra thân thể, quả nhiên cơ bắp cứng đờ, nhiệt độ cơ thể rất thấp, ngay cả nhịp tim cũng nửa ngày mới nhảy lên một chút.
Trương Tử Thành không thể tin được đây mà là một thân thể của người sống, thậm chí người này còn hoạt động tự nhiên!
Đường Mặc Kỳ nghe xong trong lòng cũng cả kinh, balo lúc ấy giao cho Hứa Sĩ Thanh là cậu chuẩn bị cho Đường Kiếm Phong, vẫn luôn đặt trong xe của anh ấy, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nước uống bên trong đều được cậu lấy từ hồ nước trong không gian.
Đường Mặc Kỳ không dám khẳng định tình huống của Hứa Sĩ Thanh là do tác dụng của hồ nước hay không, nhưng có thể xác định là cùng nước trong không gian có liên hệ.
Đời trước Đường Mặc Kỳ sống ở mạt thế hai năm, còn chưa nghe qua có bất luận kẻ nào bị cảm nhiễm virus thì có thể thoát khỏi vận rủi, điều này nhất định không phải sự trùng hợp!
Đường Mặc Kỳ giữ Hứa Sĩ Thanh lại, an bài hắn ở một phòng, khu vực này có tổng cộng bốn phòng, trừ bỏ phòng bên trong cùng còn đựng các loại nhiên liệu than củi linh tinh, phòng ở bên ngoài cùng cũng đã trở một phòng kho để đựng đồ tạp vật, hai phòng ở giữa được cải tạo thành phòng cho khách, bên trong có giường và sô pha, một người ở rất thoải mái.
Nhưng mà không nghĩ tới sau khi Trương Tử Thành vừa mang Hứa Sĩ Thanh vào phòng, Hứa Sĩ Thanh lại đột nhiên hôn mê ngã trên mặt đất..