Thấy Diệp Cẩn xuống xe, mọi người cũng đi xuống theo, phía đối diện có mười bốn nam nhân đang che mặt, bọn họ đều dùng vải đen, trong tay còn cầm đao thương.
Nam nhân cầm đầu đám người nắm mộc thương chỉ vào mặt Diệp Cẩn, giọng nói thô ách nói: "Một đám người chạy trốn khỏi căn cứ an toàn, lớn lên đều yếu đuối như đàn bà."
Đám nam nhân phía sau đều cười vang, không ít ánh mắt đều bay tới trên người Đường Mặc Kỳ vừa mới xuống xe, ánh mắt tràn ngập ác ý cùng thèm thuồng.
Đường Mặc Kỳ mặt vô biểu tình liếc mắt một cái, sau đó bất động thanh sắc mà đứng đằng sau Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn hất mộc thương ra, vuốt mặt cười một cái, nói: "Không thể so với trước kia, bây giờ bị phơi đen không ít."
Trương Tử Thành còn chưa chơi qua mộc thương kia, lúc này ánh mắt có chút khao khát mà nhìn mộc thương trước mặt Diệp Cẩn, cũng không chút khách khí nói: "Không biết các vị từ đâu lấy được mộc thương này? Không bằng cho chúng tôi mượn nó chơi mấy ngày, lấy nó làm thù lao, để chúng tôi mang mọi người đi dạo khu an toàn, thế nào?"
Trương Tử Thành thành công khiêu khích nam nhân cầm đầu khiến cho gã khó chịu, nam nhân kia phỉ nhổ một cái, há mồm mắng: "Con mẹ mày, lá gan cũng không hề nhỏ, dám đứng ở địa bàn của bố mày kiêu ngạo cái gì, nếu chán sống thì để bố mày đem mày đi cho tang thi ăn đi."
Trương Tử Thành còn muốn đáp lại thì bị Trương Vân Phi ngăn cản, đối phương có mười bốn người, lại mang theo mộc thương, lúc này đều đang nhắm vào bọn họ, Đường Mặc Kỳ cho Trương Tử Thành một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, tất cả mọi người đều ăn ý không nói những lời vô nghĩa.
Diệp Cẩn tiến lên phía trước hai bước, đối phương hiển nhiên cũng khẩn trương lên, nhưng Diệp Cẩn lại đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Không bằng các vị nới lỏng một chút, cho chúng tôi thuận lợi đi qua nơi này, chúng tôi hiện tại còn có việc gấp trên người, đang rất vội vàng đi cứu người."
Nam nhân cầm đầu ha ha cười to vài tiếng, đám đàn em đứng phía sau cũng kiêu ngạo mà cười phá lên.
Nam nhân cầm đầu đột nhiên dừng lại, hai mắt tràn đầy hung ác nói: "Nới lỏng một chút? Cho mấy người đi qua thì bố mày uống gió Tây Bắc à? Đem xe cùng đồ vật trên đó để lại, có thể tha cho tụi mày một con đường sống."
Diệp Cẩn cau mày làm bộ buồn rầu nói: "Đồ vật đều cho các người, nhưng tang thi trên đường nhiều như lá mít, nếu không có xe thì không phải chúng tôi đều đem mạng cho tang thi?"
Nam nhân cầm đầu giơ mộc thương trong tay, nói: "Tao con mẹ nó không quản sống chết của tụi mày, thức thời thì nhanh giao đồ vật ra đây, nếu không thì đừng trách tao không khách khí."
Diệp Cẩn xoa đầu nghĩ nghĩ, sau đó giống như bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, nói: "Vậy được rồi." Dứt lời liền hất mộc thương kia ra.
Đám người bịt mặt vừa định chuẩn bị mừng thầm, Diệp Cẩn đột nhiên động, từ sau lưng nháy mắt có hai quả sương mù ném ra.
Đường Mặc Kỳ đứng phía sau Diệp Cẩn chuẩn bị đầy đủ, vừa ném hai quả đạn mù, lại tiếp thêm một quả đạn hơi cay.
Đối phương liền quân lính tan rã, ngã trái ngã phải mà không mở được đôi mắt.
Trương Tử Thành mang theo mọi người dời chướng ngại vật trên đường đi, nhảy lên xe, Diệp Cẩn đã trở lại xe khi đám người kia còn đang ngã trái ngã phải mà quay cuồng trong mơ hồ.
Trương Tử Thành cùng Hứa Sĩ Thanh xuống xe, đem hết tất cả vũ khí lấy đi.
Đường Mặc Kỳ cũng xuống xe, bắt lấy một tên che mặt mũi muốn bỏ trốn, xốc miếng vải đen lên.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, trong lòng Đường Mặc Kỳ vừa động, người này thực quen mắt.
Thừa dịp Đường Mặc Kỳ đang ngây người trong nháy mắt, nam nhân dùng một chân đá lên ngực cậu.
Đường Mặc Kỳ đồng tử co rụt lại, lấy tốc độ nhanh nhất mà cong người ra đằng sau, sau đó lật người lại tránh né cú đá vừa rồi, trong nháy mắt hai người giao thủ, mọi người cũng chưa kịp phản ứng.
Nam nhân một kích không trúng, lập tức móc ra chủy thủ được giấu trong đế giày đâm tới Đường Mặc Kỳ, Đường Mặc Kỳ hừ lạnh một tiếng, cậu đi theo Diệp Cẩn học tập lâu như vậy, đánh nhau không phải nói chơi, hơn nữa không biết có phải tác dụng bởi hồ nước trong không gian hay không, thân thể của Đường Mặc Kỳ nhanh nhẹn hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Nam nhân kia không nghĩ tới thoạt nhìn Đường Mặc Kỳ yếu ớt thư sinh như vậy, nhưng lại khó chơi đến thế, trong lòng hối hận vạn lần, nhưng đã bị bọn họ thấy được mặt, bại lộ mọi chuyện thì bản thân chỉ có con đường chết, vì vậy ra chiêu độc ác, muốn kéo Đường Mặc Kỳ làm con tin chạy trốn.
Trong lúc đánh nhau, Đường Mặc Kỳ thừa dịp th ở dốc rồi lấy ra một thanh chủy thủ, nam nhân nhìn thấy mũi dao đâm vào hai mắt của mình, lập tức lui lại vài bước, Đường Mặc Kỳ nhân cơ hội đuổi sát theo, cánh tay giơ lên phía trước, chủy thủ liền cắt qua cổ nam nhân.
Nam nhân che cổ trừng lớn đôi mắt nhìn Đường Mặc Kỳ, Đường Mặc Kỳ lại đột nhiên nhẹ nhàng cười, nói: "Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra anh là ai, ông chủ của anh có phải là nhị thiếu gia Thẩm gia hay không?"
Nam nhân nghe xong, trong miệng phát ra thanh âm "hô hô" "hô hô", gã vì nhị thiếu gia đã bán mạng một đoạn thời gian, nhưng đều là lén liên hệ, không có khả năng sẽ có người biết.
Khóe miệng Đường Mặc Kỳ nổi lên một mạt cười lạnh, đem nam nhân đá xuống mặt đất, nói: "Tôi còn kỳ quái như thế nào ở thành phố J xuất hiện một căn cứ an toàn, nguyên lai là do nữ nhân Trương Tinh Nhàn này giở trò quỷ.
Yên tâm đi, nếu Đường Kiếm Phong bị tổn thương một sợi tóc nào, Trương Tinh Nhàn cùng nhị thiếu kia đều được hoàn lại mười phần."
Trên cổ nam nhân không ngừng trào ra máu tươi, khiến sinh mệnh của gã từng chút từng chút trôi đi, Đường Mặc Kỳ vừa rời đi, nam nhân cũng ngã xuống mặt đất.
Diệp Cẩn ngồi trên xe nhắm mắt lại không nói chuyện nữa, mọi người cũng an tĩnh lái xe không quấy rầy cậu.
Kỳ thật Đường Mặc Kỳ vẫn còn bình tĩnh, đây không phải lần đầu cậu giết người, cũng sẽ không phải lần cuối.
Để sinh tồn ở mạt thế, đôi khi cần thiết thì phải chính tay đâm chết đồng loại.
Trời tối, bọn họ cách nơi đội ngũ của Đường Kiếm Phong mất tích vẫn còn một khoảng cách, mọi người tìm thấy một ngân hàng tương đối an toàn đi vào, đem cửa khóa lại cẩn thận.
Diệp Trạch Việt từ trong xe lấy ra một cái bếp cồn cùng với bếp than.
Diệp Cẩn nấu chút nước sôi, không có đồ ăn, nhưng Đường Mặc Kỳ lại mang theo rất nhiều khô bò, ăn uống chắp vá một ngày.
Trên bếp cồn đang nấu một nồi nước ấm, để mọi người đổ vào bình nước của mình, để ngày mai có thể uống,
Buổi tối, Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn gác đêm đầu tiên, sau khi mọi người nằm trong túi ngủ an tĩnh nghỉ ngơi, Diệp Cẩn mới yên lặng nhìn Đường Mặc Kỳ, chờ cậu nói chuyện.
Đường Mặc Kỳ hít một hơi, nói: "Diệp ca..."
"Không có gì, cậu không muốn nói có thể không nói." Diệp Cẩn đánh gãy lời nói của Đường Mặc Kỳ, cười cười trấn an cậu, có thể hôm nay người khác không biết lí do tại sao, nhưng sương mù do chính Đường Mặc Kỳ ném ra từ sau lưng hắn, hắn thập phần rõ ràng, nhưng rõ ràng lúc Đường Mặc Kỳ xuống xe, trên tay cậu cũng không cầm theo bất cứ thứ gì, quần áo đơn giản, vậy thì cậu từ đâu móc ra hai quả đạn khói cùng một quả đạn hơi cay?
"Diệp ca, tôi không phải không muốn nói, mà là chuyện này quá mức có thể tin tưởng được, chờ sau khi chúng ta trở về thì sẽ giải thích với anh."
Thời gian ở chung qua lâu như vậy, cậu đối với Diệp Cẩn tín nhiệm chỉ thấp hơn Đường Kiếm Phong, cậu nguyện ý sẽ triển lộ ra thực lực của bản thân khi gặp thời cơ thích hợp, bởi vì bọn họ là một đoàn đội, sẽ cùng nhau sinh tồn trong mạt thế tàn khốc này.
Diệp Cẩn vỗ vỗ bả vai Đường Mặc Kỳ, hai người nhìn nhau cười, không hề nhiều lời.
Mà Trương Tử Thành đang nhắm chặt hai mắt ở một bên đột nhiên mở ra..