Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

chương 5: 5: không gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một hồi đến được phòng khách sạn, Đường Mặc Kỳ lập tức khóa trái cửa phòng, kéo bức màn xuống che kín căn phòng lại.

Loại cảm giác này càng ngày càng cường liệt, cả người lông tơ dựng đứng thẳng, cậu th ở dốc càng ngày càng dồn dập, mồ hôi lạnh cơ hồ thấm ướt áo sơ mi.

Đường Mặc Kỳ chỉ cảm thấy tứ chi như nhũn ra, cậu không biết chính mình hiện tại đang xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng bắt đầu hốt hoảng.

Di động trong nước cậu cũng không có mang theo qua, hiện tại muốn liên hệ một người cũng không thể.

Cậu chậm rãi ngã xuống giường, chỉ trong chốc lát liền mất đi ý thức.

Cậu không biết, ngay sau khi cậu rơi vào hôn mê, một đạo ánh sáng nhàn nhạt từ tâm tay phải của cậu sáng lên, sau đó từ từ bao trùm lên toàn thân.

Sau vài lần ánh sáng nhạt nhòa, thân thể Đường Mặc Kỳ cùng ánh sáng nhạt nhòa cùng nhau biến mất không thấy.

Không biết qua bao lâu, Đường Mặc Kỳ thần thanh khí sảng tỉnh lại, nhưng là bị hoàn cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.

Trước đó cậu không phải ở khách sạn sao? Cậu khi nào đã dã ngoại đến nơi này? Bị bắt cóc? Mộng du?

Ngồi dưới dất suy nghĩ nửa ngày cũng không có một chút linh cảm, Đường Mặc Kỳ đành phải đứng lên.

Ở mỗi nơi nhìn một lần, cũng không có cái gì đặc thù, nơi xa xa mà những ngọn núi nhỏ cùng với rừng rậm, xem cây cối nơi này hẳn là có thụ linh hàng trăm năm tuổi.

Nơi cậu đang nằm là một mặt cỏ lớn, thoạt nhìn thổ địa thật phì nhiêu.

Cách xa chỗ cậu đang đứng khoảng mười mét là một cái hồ nước, hẳn là có mạch suối ngầm, thỉnh thoảng lại toát ra một chuỗi bọt nước, một dòng suối nhỏ chảy quanh hồ, uốn lượn qua mặt cỏ chạy về sâu bên trong phía rừng rậm.

Nếu không nghĩ đến nguyên nhân tại sao cậu lại xuất hiện ở nơi này, thì nơi đây xác thật là một chỗ phong cảnh vui vẻ thoải mái.

Nhưng là Đường Mặc Kỳ lúc này lại tràn ngập đề phòng, cậu từ phòng khách sạn không thể hiểu được đi tới nơi này, thật sự là không thể tưởng tượng được, không biết người phía sau màn có ý tưởng gì.

Mơ hồ mà đi dạo nửa ngày, Đường Mặc Kỳ tuy rằng cảm thấy nơi này phong cảnh thật đẹp, hoàn cảnh cực tốt, không khí ở đây so với những nơi khác càng thêm sạch sẽ, những mà cậu lại có một cảm giác biệt nữu nói không nên lời.

Địa phương tuyệt vời như thế này mà lại không có một bóng người.

Không đúng!

Chính là nơi này không có một sinh vật sống nào!

Theo lý thuyết, nơi này hẳn là sẽ có người đến dã ngoại, chim chóc xuất hiện, côn trùng ít nhất cũng sẽ có đi.

Nhưng từ khi cậu tỉnh lại tới bây giờ, cậu không thấy một con chim, không có nghe thấy một tiếng con côn trùng nào kêu.

Thậm chí ngay cả gió cũng không có.

Ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết vừa lúc, nhưng trên bầu trời không có mặt trời, thậm chí một chút mây cũng không thấy, chỉ thấy một khoảng trời xanh.

Điều này không thích hợp, trong đầu Đường Mặc Kỳ tự hỏi nhiều lần, lại không có ý tưởng nào có thể nói cho cậu biết địa phương cậu đang ở là nơi nào.

Cậu còn thử nhổ một cây cỏ, là thực vật thật, ngay cả đất cũng là chân thật.

Đường Mặc Kỳ tự loay hoay một chốc, rồi nhụt chí mà ngồi bệt xuống đất, không có một chút dấu vết nào.

Cậu không biết mình đang ở đâu, chẳng lẽ bị Đường gia phát hiện rồi nhốt ở đây?

Cách thời gian mạt thế đến còn chưa tới sáu tháng, cậu còn nhiều thứ phải chuẩn bị.

Bây giờ cậu chỉ muốn về lại khách sạn, ý tưởng này chỉ mới vừa hiện trong đầu, cậu liền phát hiện trước mắt biến đổi, chính mình lại đối diện với trần nhà, mà cậu lại đang nằm trên giường lớn.

Đường Mặc Kỳ cứng đờ xoay cổ, biểu tình của cậu cứ như gặp quỷ mà nhìn một cây cỏ xanh đang cầm trên tay, ngay sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên, sau đó liền giống như tiêm máu gà mà nhảy nhảy.

Ném cỏ xanh xuống, kiểm tra thân thể chính mình, nhìn đến bên trong tay phải chính mình có một vết bớt không lớn không nhỏ, cùng ngọc bội Đường Kiếm Phong giao cho cậu đời trước hoàn toàn giống nhau, khiến cậu ngây ngẩn cả người.

Thời điểm nhàm chán Đường Mặc Kỳ cũng xem qua không ít tiểu thuyết trên mạng, những hiện tượng này chỉ có một sự thật, tùy thân không gian!

Đường Mặc Kỳ nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm tiến vào không gian, quả nhiên chóp mũi ngửi được mùi hương cây cỏ tươi mát, thật cẩn thận mà mở mắt ra, trước mắt quả nhiên là phong cảnh tươi đẹp khi nãy.

Chứng thực được suy nghĩ trong lòng, Đường Mặc Kỳ hứng phấn mà lăn một vòng trên đất, tiếp theo là hít một hơi thật sâu, thật tốt quá, quả nhiên là trời cao chiếu cố, không chỉ cho cậu sinh mệnh mới một lần nữa, lại cho một bàn tay vàng to bự như vậy, lúc này mà không sống cho thật tốt thì thật có lỗi với ông trời.

Đường Mặc Kỳ chỉ nghĩ kêu to vài tiếng phát tit tâm tình kích động của mình, mà cậu cũng xác thực là làm như vậy, hét to vài tiếng, lại cuồng tiếu trong chốc lát mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Có không gian, vậy cậu có thể ở M quốc làm được rất nhiều việc, một giây cũng không thể làm lãng phí.

Trở lại phòng khách sạn, nhìn một chút thời gian, từ khi cậu hôn mê cho tới giờ mới hai tiếng đồng hồ trôi qua, Đường Mặc Kỳ chọn một cái camera, rồi cầm theo điện thoại, nhìn đồng hồ treo tường rồi lại đi vào không gian một lần nữa.

Di động thuận lợi được đưa vào không gian, ngây người trong đó một phút đồng hồ rồi lại ra ngoài phòng khách sạn.

Đồng hồ treo tường cũng vừa trôi qua một phút đồng hồ, mở ra camera kiểm tra, lúc cậu vào không gian và lúc ra khỏi cũng không có hiện tượng gì đặc thù, Đường Mặc Kỳ đối với hiện tượng này rất vừa lòng.

Ở mạt thế, càng điệu thấp thì mới có thể càng sống lâu.

Sáng sớm ngày hôm sau Trương Tử Thành liền đến khách sạn, ngày hôm qua Đường Mặc Kỳ đi quá vội vàng, Trương Tử Thành có chút không yên tâm, sợ cậu lại bị Đường gia hãm hại, tự mình đến hỏi một chút mới có thể an tâm.

Trước khi đi tới đã gọi báo trước, cậu vừa mới tắm gội xong, khi Trương Tử Thành vào phòng thì Đường Mặc Kỳ còn đang sấy tóc.

Mấy năm không gặp, Trương Tử Thành rõ ràng phát hiện trên người Đường Mặc Kỳ có rất nhiều biến hóa.

Năm đó ở viện điều dưỡng, Đường Mặc Kỳ vẫn là một tiểu nam hài kiêu ngạo lại không mất đi vẻ đơn thuần, tuy rằng đầy bụng sầu khổ cùng không cam lòng, lại vẫn có thể sống được tự tại.

Mà lần gặp mặt này, Trương Tử Thành lại cảm thấy chính mình đã nhìn không thấu cậu, tính cách tuy rằng vẫn hoạt bát tự tại như cũ, cũng ẩn ẩn mang theo một cổ sát phạt quyết đoán lệ khí, đây cũng là điều Trương Tử Thành lo nhất.

Hai người nói chuyện gần ba tiếng, mới có thể trấn an Trương Tử Thành đang lo lắng, trong lòng Đường Mặc Kỳ cũng thật cảm động.

So sánh với những người được gọi là người nhà của cậu, bằng hữu xung quanh lại đối với cậu quan tâm càng thêm chân thành tha thiết.

Được Trương Tử Thành đảm bảo tháng năm năm sau sẽ dẫn cả nhà đến Hoa Quốc du lịch, Đường Mặc Kỳ mới cho hắn rời đi.

Vốn dĩ Đường Mặc Kỳ cũng không có quyết định này, nhưng mà hiện tại cậu đã có không gian, tương đương với đã có nơi để dựa vào sau mạt thế.

Lương thực, vật tư đều sẽ không thiếu, đến lúc đó che chở một nhà Trương gia hoàn toàn không là vấn đề.

Nhưng mà, liền tính là có không gian, việc mua bán súng ống đạn dược vẫn là nhiệm vụ khó khăn nhất, đặc biệt là quốc tịch Hoa Quốc của Đường Mặc Kỳ.

Đi cửa hàng bán súng ống hợp pháp mua khẳng định là không quá thích hợp, như vậy chỉ có thể mua từ chợ đêm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio