Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

chương 49: bị hãm hại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kho hàng bên trong chất đầy bông cùng chăn bông, Tần Nguyệt không chút suy nghĩ liền thu hết, cô nhớ rõ sau một thời gian thời tiết ở mạt thế thay đổi thất thường, nhiệt độ chênh lệch nghiêm trọng, Tần Nguyệt đảo ánh mắt một lần quanh kho hàng, phát hiện trong góc có một ám môn nhỏ nhìn rất khác biệt, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ nhận ra. Thật không biết kiếp trước những người đó rốt cuộc như thế nào, chẳng nhẽ vô ý chạm đến nó chứ không thể nào cố ý tìm được. Nếu không phải Tần Nguyệt bình tĩnh nhìn thật kỹ mọi nơi thì cũng sẽ bị cái này giả tượng che giấu.

Mở ra ám môn, Tần Nguyệt đi vào, trong mật thất có nhiều rương gỗ, cô dùng búa cạy ra một thùng, bên trong đầy súng lục. Tìm vài cái có vị trí bất đồng, Tần Nguyệt lại cạy ra mấy thùng, trong mấy cái rương gỗ phân ra đạn, lựu đạn, súng trường, xem ra là một tốp hàng không có sai. Tần Nguyệt phất phất tay, động ý niệm đem toàn bộ thu hết vào không gian. Tuy rằng không biết chủ nhân này là ai, dù sao trước mạt thế tồn trữ nhiều hàng như vậy hẳn không phải người tốt lành gì.

Làm xong tất cả mọi thứ, Tần Nguyệt thối lui ra khỏi phòng tối, mới đi ra phía ngoài chợt nghe thấy tiếng người chạy bộ cùng tang thi rống, Tần Nguyệt đen mặt, cô sẽ không xui xẻo như vậy đi? Cô làm một chuyện xấu này mà ông trời liền ban cho cô một điềm đen, muốn thu phục cô? Tần Nguyệt cầm búa bước nhanh ra ngoài, trước khi tang thi đem vây khốn nơi này phải chạy thoát trước.

“Anh, em chạy hết nổi rồi. Quái vật phía sau thật là đáng sợ mà.” Một nữ sinh thở hồng hộc nói.

“Ngoan, chạy nhanh nữa lên, anh thấy phía trước có người đã tới, chỉ cần chúng ta đi lên xe liền tốt.” Một nam tử trẻ tuổi nắm tay em gái vừa chạy vừa nói.

“Nhưng mà chúng ta làm thế nào đem những quái vật này tách ra a --- anh, anh nhìn xem, có người ở bên kia.” Nữ sinh tự nói âm thanh vang lên mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng lập tức cô lại vui vẻ chỉ về một phương hướng.

“Đâu?” Tề Mặc nhìn theo phương hướng em gái, là bọn họ thấy một cô gái đứng trước cửa sổ. Thực ra bọn họ muốn thừa dịp người ta không ở liền trộm xe chạy, nào biết vừa mở cửa tang thi vồ đến em gái cậu sợ tới mức thét chói tai. Vì để tránh hấp dẫn tang thi đến nên họ chạy vào một con đường nhỏ, không, không thể nói là không có tang thi mà căn bản là tang thi đã bị giải quyết hết, nhìn tang thi hai bên là nhận ra, chúng nó đều thiếu một số bộ phận như tay, chân, có con bị cắt ngang… nhưng đầu con nào cũng không có. Tề Mặc chỉ có thể nhịn ghê tởm như không nhìn thấy kéo em gái chạy, một đường tang thi này nhìn còn đáng sợ hơn đám tang thi bao vây bọn họ. Không có lựa chọn, thế này còn tốt hơn bị tang thi cắn xe trở thành bàn cơm Trung hạ tràng.

Nhìn thấy Tần Nguyệt đi ra, Tề Mặc trong nháy mắt lóe lên một tia vui mừng, có người này bọn họ nhất định có thể đi ra ngoài an toàn, nghĩ thế, Tề Mặc nắm tay em gái hướng kho hàng đi tới, vung tay kêu:” Xin chào---- chúng tôi ở trong này, chúng tôi ở trong này, giúp chúng tôi.”

Tần Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, không để ý đến, không thân chẳng quen còn kéo tới một đám tang thi, đây là muốn kéo cô làm thân thích bằng hữu sao? Vẫn là có ý định cho cô ‘nuôi nấng’ một đám tang thi phía sau? Hay là muốn cô đi ngăn cản đám tang thi đó làm bọn họ trốn trước? Không cần nói giỡn nhau nha đại ca, Tần Nguyệt lạnh nhạt quay sang, hướng bên ngoài chạy đi.

“A, cô đợi đã, đợi chúng tôi với, cô sao lại như vậy nha!” Nữ sinh nóng nảy, thiếu chút nữa là chửi ầm lên, nếu không phải cô ấy xuống tiểu khu anh em cô cũng không chạy vào đây, hiện tại tốt rồi, hại bọn họ bị tang thi đuổi, loại người này tại sao không có lương tâm, thế nhưng không hiểu việc giúp đỡ người một chút. Tề Mặc biết rõ tính cách em gái mình, hắn giành trước lời nói của em gái hắn:” Kỳ nhi, thôi kệ, chúng ta trước trốn đi đã.”

Tề Mặc nắm tay em gái chạy trong chốc lát, phát hiện người phía trước căn bản không muốn cùng bọn họ nói chuyện lại càng không có ý tứ hỗ trợ, hắn nóng nảy, còn đứng ở đây hắn cùng em gái sẽ không chống đỡ được bao lâu. Mắt thấy tang thi đằng sau càng ngày càng gần, Tề Mặc trong nháy mắt lóe lên một tia âm ngoan thủ đoạn, hắn lấy trong túi áo một túi gì đó, đây là lần trước bọn họ thả lên trên sủng vật trong nhà mới chạy thoát đến nơi này, hiện tại phải nhờ vào người phía trước dẫn tang thi đi thôi, bên miệng hắn nở nụ cười không có ý tốt, người xui xẻo, thật vất vả cho cô rồi, không có một chút nào biểu hiện đồng tình.

Chạy đến lối rẽ Tề Mặc cùng em gái hắn liếc nhau, người kia liền hiểu ý tứ hắn, buông lỏng tay nắm Tề Kỳ, hơi lui một chút đến địa phương thuận lợi để ném túi đi. Tề Mặc ra hiệu cho em gái hắn cẩn thận tang thi xung quanh, chính mình thì dùng sức đem túi máu hướng Tần Nguyệt ném qua, aa---, hắn đã tưởng tượng đến cảnh cô gái kia bị túi máu ném trúng cả người toàn máu, sau bị tang thi vây cuối cùng biến thành bữa ăn cho tang thi.

Ném xong túi máu về phía Tần Nguyệt hắn không chút áy náy kéo tay em gái chạy theo hướng ngược lại, trong lòng còn vui sướng khi người gặp họa muốn cười nói rằng: Em gái à, em chết thảm như vậy cả nhà có biết không vậy?

Hưu------

Đang chạy Tần Nguyệt nghe thấy trong gió có âm thanh vang lên không đúng cho lắm, mơ hồ còn ngửi được mùi máu tươi, cô quay đầu vừa thấy, một túi nilon có chứa chất lỏng hướng sau lưng cô bay tới, mà hai người vừa nãy lại chạy theo một con đường nhỏ khác.

Tốt, muốn mượn máu giết người, tranh thủ chạy trốn.

Tần Nguyệt nháy mắt lạnh xuống, trong mắt toát lên một tầng sát khí, khống chế lực đạo bắt lấy túi nilon mà không đem nó phá hỏng. Đã thấy rõ vật bên trong, Tần Nguyệt nhướn mi băng lãnh nhìn, cô ngưng mắt nhìn phương hướng hai anh em kia vừa chạy, khóe miệng gợi lên lãnh khốc ý cười. Có qua có lại mới toại lòng nhau, thật tốt hưởng thụ thành quả lao động của chính mình đi, cô không có thời gian phụng bồi.

Nâng tay lên, Tần Nguyệt ngắm chuẩn ném túi mau bay trở về, phủi tay tiếp tục không thèm để ý tới.

Nhìn anh trai ném túi máu đi, sắc mặt Tề Kỳ chợt lóe lên vui mừng, cô vừa chạy vừa quay đầu xem, muốn nhìn một chút cô gái kia một thân toàn máu sẽ bị tang thi đuổi chật vật như thế nào, nhưng cô ta vừa quay đầu, đáng nhẽ túi máu là phải đáp trên người cô gái kia lại bay trở về, cái gì cũng không kịp phản ứng, cô bản năng tránh ra cái túi kia bay tới, lại không kịp nhắc nhở anh trai mình, trơ mắt nhìn túi máu cứ thế bay thẳng đến sau lưng Tề Mặc.

“Anh --- ---“ cô buông tay Tề Mặc, kinh ngạc gọi ra tiếng.

Cảm giác được trên lưng một mảnh ướt át, Tề Mặc quay đầu nhìn em gái vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng hắn nhất thời xông lên dự cảm không tốt, chẳng lẽ… Hắn đem tay sờ soạng một chút, lại nhìn thấy tay nhuốm đầy máu, Tề Mặc chỉ thấy đầu oanh một tiếng, như là một đoàn sương mù nổ tung, mặt sau tang thi còn đuổi theo phát ra âm thanh hưng phấn chạy tới. Tề Kỳ kinh ngạc trong ngắn ngủi, rất nhanh hiện biểu tình yếu đuối bỏ lại hắn hướng bên kia chạy tới.

Nên làm cái gì bây giờ? Không, hắn không muốn chết.

Tề Mặc như là đột nhiên thanh tỉnh, hung hăng kéo rớt y phục trên người, em gái phản bội cũng không suy nghĩ, vội vàng lau vết máu trên người, phía sau tang thi đã đến rất gần, chúng nó ngửi được mùi máu tươi càng thêm hưng phấn, chạy lại càng nhanh. Tề Mặc nhìn phương hướng em gái chạy đi, cuối cùng là không yên tâm chạy qua, tuy rằng phía sau hắn là một đám tang thi.

Chạy qua tiểu khu Tần Nguyệt thực dễ dàng tìm được vị trí đỗ xe của mình, bước nhanh đến mở cửa ngồi vào xe xong liền lái xe rời đi. Tần Nguyệt đem xe chạy thật nhanh, trừ bỏ trên đường xuống thay một lần xăng sau liền không có dừng lại nghỉ ngơi, cô một bên chuyển động tay lái một bên chuyên tâm tính toán tốc độ của quân đội, cuối cùng ra quyết định nếu cô lái với tốc độ nhanh nhất chỉ cần một giờ là bắt kịp.

Mèo đen nằm trên ghế bất mãn kêu meo một tiếng, nhảy dựng lên để ngừa xe xóc nảy mà bị ném tới dưới đáy. Tần Nguyệt lái xe chỉ nói nhanh, không thể đảm bảo là ổn, lấy kỹ thuật cô lái xe đảm bảo an toàn nhưng tính thoải mái cũng đừng nghĩ.

Lái trong chốc lát, Tần Nguyệt hơi chút thả chậm tốc độ, không hề liều mạng bão táp. Tần Nguyệt mở ba lô lấy ra ít thức ăn, mở túi lấy một cái bánh mỳ nhét vào miệng muốn bổ sung thể lực trước. Tuy rằng tay cầm thức ăn ăn một tay lái xe, nhưng ánh mắt vẫn là chuyên chú nhìn về phía trước, cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện ăn uống. Đi ngang qua mấy ngôi nhà có người vẫy tay yêu cầu dừng xe xin cứu trợ, đều bị cô bỏ qua không nhìn.

Thật vất vả đuổi kịp quân đội, lại chạy trong ba bốn giờ cả đội mới ngừng lại được, lúc này mặt trời đã muốn ngả về phía tây, lại đi đến nơi hoang dã hạ trại thật sự rất nguy hiểm. Tần Nguyệt nhìn xuống bản đồ, nơi này cách căn cứ đã tính không có xa, chạy xe năm sáu ngày là tới. Tần Nguyệt lấy ít thức ăn trong ba lô ra ăn, trực tiếp làm bữa tối, không có ý định xuống xe nhóm lửa nấu cơm.

Thùng thùng thùng.

Mới thu lại bản đồ, Tần Nguyệt chợt nghe âm thanh gõ cửa xe, ngửa đầu nhìn ra, là một binh lính trẻ tuổi, trên mặt hắn tràn đầy ý cười. Tần Nguyệt mở song kính xe, mở miệng hỏi:” Có chuyện?”

“Trưởng quan bảo tôi đem thức ăn đưa tới, thật sự rất cảm ơn tiểu thư, các anh em đều rất tốt, không có ai bị biến thành tang thi, trong đó còn có ba người thức tỉnh dị năng, nguyên lai thật sự có dị năng, quá thần kỳ,…” Hắn nói năng đến phần sau có chút lộn xộn, nhưng hắn không có chút nào xấu hổ, hắn vì chiến hữu an toàn mà cảm thấy cao hứng, hạnh phúc dào dạt đã sớm quên mất thế nào là xấu với hổ.

“Quân nhân ý chí quả nhiên so với người bình thường cao hơn nhiều.” Chờ hắn vất vả nói xong, Tần Nguyệt hợp với tình hình ca ngợi một câu,” Gì đó tôi nhận, thay tôi cám ơn Trưởng quan các cậu.”

“Được, được, Tần tiểu thư, lần sau nếu có gì cứ nhờ tôi, tôi nhất định ra sức làm tốt nhất có thể.” Vị binh lính trẻ tuổi này xem ra đã đem Tần Nguyệt như ân nhân mà đối đãi, hận không thể đi theo làm tùy tùng mà biểu đạt lòng cảm kích.

Tần Nguyệt buồn cười nhìn binh lính gọi là tiểu Lục này đem thức ăn cho vào cốp xe sau luyến tiếc rời đi, nếu không biết lại còn nghĩ đây là hắn lưu luyến không đi là do luyến tiếc đưa tiễn người yêu đi xa ngàn dặm đâu, “Mau trở về đi, tôi nghĩ quân nhân các cậu cũng không có nhàn như vậy mới đúng.”

“Dạ, Lục tử lập tức đi ngay.” Nghe được Tần Nguyệt lần nữa nói chuyện, tiểu Lục tử ánh mắt sáng ngời, giống như chú chó được chủ nhân ân cần vuốt ve, lập tức tinh thần chấn hưng trở về.

Cuối cùng thần tượng chú ý đến hắn, thật là tốt quá nha! Tiểu Lục tử đeo vẻ mặt hề hề tươi cười trở về, hắn tựa hồ đã nhìn thấy ánh mắt ghen tị của những chiến hữu, thật không uổng công bình thường hắn nịnh bợ Trưởng quan, xem đi, hiện tại chuyện tốt không phải rơi trên đầu hắn sao. Tuy rằng chắc chắn bị các chiến hữu ngáng chân rồi đánh vài quyền, không sao, đáng giá đó nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio