Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: V.O

"Huyền Nguyệt, tới đây." Tuyết Triệt chậm rãi vẫy tay về phía Huyền Nguyệt đang giết tang thi cách đó không xa nói, thấy người đã tới, Tuyết Triệt cười híp mắt dắt tay Huyền Nguyệt, cứ thế kéo Huyền Nguyệt đi ra ngoài.

"Chúng ta đi đâu đây?" Huyền Nguyệt nhìn vẻ mặt nở nụ cười quỷ dị của Tuyết Triệt, lo lắng hỏi.

Nghe được câu hỏi của Huyền Nguyệt, Tuyết Triệt cười đến cong mặt mày, cậu ta dùng một ngón tay để bên môi, vô cùng thần bí nói: "Xuỵt, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta cùng đến một nơi thú vị." Dứt lời, cậu ta lại bổ sung một câu: "Anh mới vừa phát hiện, người khác vẫn chưa biết."

Nơi thú vị......

Dáng vẻ thần bí như vậy, sẽ là nơi thú vị gì đây?

Huyền Nguyệt ôm tượng búp bê gỗ, nghẹo đầu nghĩ tới một vấn đề, cuối cùng vẫn hỏi Tuyết Triệt: "Rốt cuộc là nơi nào?"

"Nhóc sẽ sớm biết thôi." Trong lời nói của Tuyết Triệt đều là thần bí, bọn họ vẫn đi về phía trước, ước chừng đi được 500m, lại rẽ vào ba khúc cua mới tới nơi Tuyết Triệt nói.

Huyền Nguyệt nghi ngờ nhìn con sông trước mắt, mặc dù nước của con sông này không phải là rất trong, nhưng nhích tới gần vẫn có thể thấy rong rêu ở dưới đáy, ngoại trừ có bèo bên trong thì cũng không có những sinh vật khác, không có cá, cũng không có tôm, ngay cả loại trùng nhỏ nhỏ, dài dài màu đỏ sống ở trong nước sông trước khi mạt thế đến cũng không nhìn thấy, càng không cần phải nói đến loài sinh vật như rắn nước.

Nơi này là nơi không có gì đặc biệt, nếu như nhất định phải nói có gì đặc biệt, đó chính là chỗ này đặc biệt yên tĩnh. Huyền Nguyệt không hiểu nhìn Tuyết Triệt: "Con sông bị sao à?"

Tuyết Triệt vẫn là dáng vẻ thần bí như lúc tới, mái tóc xanh của cậu ta dưới ánh mặt trời lấp lánh từng sợi sáng bóng, rõ ràng còn là dáng vẻ trẻ con, lại sạch sẽ như tuyết làm cho người ta có một loại cảm giác tương đối có thể tin tưởng.

"Nhóc nhìn phía dưới một chút."

"Phía dưới?" Mặt Huyền Nguyệt cứng lại, mới vừa rồi cậu đã kiểm tra rồi, cũng không phát hiện chỗ nào khác thường: "Trong nước có thứ gì sao?"

"Không sai, là một vật thú vị." Tuyết Triệt gật đầu, cười híp mắt giải thích: "Mới vừa rồi khi anh tới đây, nhìn thấy rong rêu bên trong đột nhiên sinh trưởng nổi lên mặt nước kéo người xuống dưới, rất thú vị."

Thú vị sao? Người bình thường đều sẽ cảm thấy sợ hãi có được không, chỉ là Huyền Nguyệt là người không bình thường, cậu nhiêm túc gật cái đầu nhỏ, đồng ý nói: "Rất thú vị."

Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Tuyết Triệt càng thêm giống như một đóa hoa, hai mắt Tuyết Triệt phát sáng, giục: "Đi xuống xem một chút không?"

"Đi xuống xem một chút? Đúng, không sai, không đi xuống xem một chút thì làm sao biết trong nước có thứ gì." Diendanlequydon – V.O. Huyền Nguyệt đồng ý, nhìn chung quanh một chút cũng không phát hiện có người, ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy ai đi xuống xem?"

Ở đây vừa không có người khác, thấy thế nào? Nhưng không được nói, ai biết bên trong có bí mật gì chứ? Cậu tò mò nhất là loại vật thần bí này.

"Nhìn bộ dạng ngốc của nhóc này." Tuyết Triệt vỗ bờ vai Huyền Nguyệt nói: "Nơi này chỉ có hai người chúng ta, anh còn cố ý chạy tới tìm nhóc, nhóc nói ai nên đi xuống đây?"

Tuyết Triệt lộ ra khuôn mặt tươi cười đẹp mắt về phía Huyền Nguyệt, thừa dịp lúc Huyền Nguyệt còn chưa phản ứng kịp, mở ra Hư Vô, bỗng nhiên trong không khí xuất hiện một đôi tay vô hình xách thân thể nho nhỏ của Huyền Nguyệt lên, lắc lư hai cái rồi ném tới phía trước, rơi vào trong nước sông yên tĩnh.

"Phịch" một tiếng, bọt nước văng lên.

Huyền Nguyệt còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, rong rêu nhanh chóng sinh trưởng đón lấy, cuốn thân thể của cậu lại, chợt chui vào lại trong sông.

"Bộ dạng rất nhanh." Tuyết Triệt đứng ở bên bờ, trên mặt có nụ cười vui thích nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, người không biết còn tưởng rằng Tuyết Triệt và Huyền Nguyệt có bao nhiêu thù hận đấy.

"Cố lên nha, ngàn vạn lần đừng để bị đùa chơi đến chết." Tuyết Triệt đứng ở trên bờ, một bộ đứa bé khéo léo chơi đến mệt trong công viên, yên lặng chờ mẹ trở lại đón về, nhìn rong rêu dưới đáy sông nhanh chóng vây Huyền Nguyệt lại: "Nhưng cũng không sao, anh trai còn ở đây, sẽ trông coi nhóc thật cẩn thận."

Không có không khí......

Không có cách nào hô hấp......

Huyền Nguyệt có thể cảm thấy thân thể của mình bị rong rêu quấn chặt, bọn chúng kéo Huyền Nguyệt xuống chỗ sâu dưới đáy nước giống như đối xử với con mồi bình thường, Huyền Nguyệt ngửa đầu, ánh mắt xuyên qua mặt nước, nhìn bóng dáng Tuyết Triệt mơ hồ không rõ, trong lòng dâng lên cảm giác mờ mịt.

Anh ta muốn giết mình sao?

Huyền Nguyệt nhớ lại mấy ngày ở chung ngắn ngủi này, lắc đầu một cái, cậu không cảm thấy được sát ý từ trên người Tuyết Triệt. Nếu như anh ta thật sự muốn giết mình, mình cũng sẽ không để cho anh ta được dễ chịu!

Khụ......

Cả người chìm trong nước sông, hô hấp của Huyền Nguyệt càng ngày càng khó khăn, Huyền Nguyệt dùng tay đẩy rong rêu quấn quanh ở trên người, phát hiện cho dù dùng bao nhiêu sức lực cũng không thoát ra được. Diendanlequydon – V.O. Lúc hai tay đập nước lên xuống, Huyền Nguyệt lại bị mấy cây rong rêu bắt đầu quấn quanh, hơn nữa còn uống mấy ngụm nước, sắc mặt tái mét.

Không thể tiếp tục như vậy nữa, nhìn rong rêu điên cuồng sinh trưởng vì mình, trên mặt Huyền Nguyệt xẹt qua rét lạnh, muốn ăn cậu như vậy phải xem chính bản thân chúng có bản lĩnh không.

Không sai, Huyền Nguyệt cảm nhận được cảm xúc vội vã, vui sướng của rong thông qua động tác của chúng, cùng với dục vọng sốt ruột muốn ăn sống khó nén được.

Cậu sẽ không thỏa hiệp như vậy, Huyền Nguyệt tập trung lực chú ý, chịu đựng cảm giác hít thở không thông, khởi động con rối gỗ trong tay, từ đầu đến cuối con rối gỗ này luôn được Huyền Nguyệt ôm vào trong ngực, chưa bao giờ để rơi mất.

Nước trên mặt sông càng thêm mãnh liệt, đám rong càng thêm điên cuồng, nhanh chóng sinh trưởng, nhiều cây đã lớn lên khỏi mặt nước, vặn vẹo điên cuồng.

"Chậc chậc, rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được kỹ năng mới rồi sao? Không hổ là người mà người phụ nữ kia coi trọng, có thể tiến bộ nhiều trong một thời gian ngắn như vậy, quả nhiên là thiên tài." Tuyết Triệt nở nụ cười mê người, nói thầm.

Nước sông bắt đầu trở nên vẩn đục, rong rêu điên cuồng vặn vẹo, cây rong rêu không ngừng bị chặt đứt, mất đi sinh mệnh, sau đó nổi lên trên mặt nước, cho dù không xuống sông, cũng có thể nhận thấy được tính hình chiến đấu kịch liệt đến mức nào thông qua mặt nước đang sục sôi.

Hì hì --

Sau khi tránh thoát được rong rêu trên người, Huyền Nguyệt cố gắng mở to hai mắt ở trong nước bơi lên trên, ánh sáng trên đỉnh đầu càng ngày càng rõ ràng, chỉ chốc lát sau Huyền Nguyệt liền chui ra từ trong nước, cậu hộc ra một ngụm nước, sau đó bơi về phía bờ.

“Lên rồi, không tệ." Tuyết Triệt vươn một tay ra kéo Huyền Nguyệt lên: "Phía dưới rất thú vị đúng không?"

Tuyết Triệt không hỏi thì không sao, vừa hỏi Huyền Nguyệt liền trợn mắt nhìn sang, mới vừa rồi nếu không phải cậu chạy trốn nhanh thì sẽ bị biến thành thức ăn cho yêu quái ở dưới kia. Không để ý đến nét mặt của Huyền Nguyệt, Tuyết Triệt giúp một tay dọn dẹp vật bẩn trên người Huyền Nguyệt: "Đừng tức giận, tóm lại không phải là không có thu hoạch."

Tuyết triệt vừa nói, Huyền Nguyệt lập tức đã không còn nóng nảy, mặc dù người này hư hỏng, nhưng đúng là đưa chỗ tốt đến trong tay cậu, mặc dù mới vừa rồi suýt nữa muốn tính mạng của cậu. Tóc Huyền Nguyệt còn ướt dính vào trên đầu, toàn thân bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt trông vẫn còn rất có tinh thần.

"Phía dưới là cái gì vậy?" Huyền Nguyệt mở miệng hỏi.

"Anh cũng không biết, nhìn thấy trong lúc vô tình, hẳn là sinh vật biến dị hệ Khống Chế." Đôi mắt trong suốt kia nhìn nước sông đã đục không chịu nổi, nguy hiểm nheo mắt lại: "Cần gì quan tâm nó là cái gì, bây giờ nó đã thuộc về nhóc rồi."

Nếu không phải phát hiện đây là một sinh vật hệ Khống Chế, Tuyết Triệt đã nghĩ tự mình thu tinh hạch, nhưng nếu là đồng đội, đương nhiên vật tư tới tay phải muốn lợi ích lớn nhất, để tinh hạch này ở trong tay mình cũng lãnh phí, ngược lại, Huyền Nguyệt cùng một hệ Khống Chế có thể phát huy năng lượng trong tinh hạch đến mức độ cực hạn.

"Nhìn bộ dạng của nhóc thật giống như lĩnh ngộ được kỹ năng mới?"" Tuyết Triệt cười như không cười nhìn Huyền Nguyệt, diendanlequydon – V.O, Huyền Nguyệt xử lý vật bẩn bẩn trên người xong, mới nói: "Ừ, dụng cụ hiện hóa linh hồn, so với dùng lực tinh thần khống chế từng cử động của rối gỗ, dụng cụ hiện hóa linh hồn hoàn toàn có thể thật sự giống một dũng sĩ bình thường có ý nghĩ xung phong liều chết, nhưng khuyết điểm là cần tiêu hao rất nhiều dị năng."

"Có tiến bộ là tốt rồi." Tuyết Triệt khích lệ.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, con rối gỗ đã cầm dao vọt xuống bên cạnh chỗ tảng đá dưới đáy sông, nơi này trông không có gì khác biệt với nơi khác, nhưng cách vài phút, màu sắc của đất sẽ đột nhiên trở nên đen hơn một chút. Tượng gỗ không chịu ảnh hưởng của ánh sáng và không khí ở dưới nước, rất nhanh liền phát hiện nơi này khác biệt, nó đứng trên tảng đá, nhấc dao lên, hung hăng đâm xuống......

Vốn sau khi Huyền Nguyệt lên được bờ, rong rêu mất đi mục tiêu rất nhanh sẽ yên tĩnh lại, bây giờ đột nhiên mặt sông yên ả dần dần bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, rong rêu điên cuồng vừa không có mục tiêu vung vẩy tấn công loạn xạ.

"Ơ, xem ra tượng gỗ của nhóc đã tìm ra nó rồi." Trong mắt Tuyết Triệt lấp lánh, tràn đầy thú vị, thật ra bản thân người này chính là vô cùng thích xem náo nhiệt và đùa dai, bằng không cũng sẽ không nói một lời ném người ta suống sông.

Lúc mặt Tuyết Triệt tràn đầy hứng thú nhìn chăm chú phía dưới, quả nhiên con rối gỗ cũng không phụ lòng mong đợi của Tuyết Triệt, không cần nhiều thời gian liền bơi lên từ trong nước, nó bơi tới bờ rồi vẫy vẫy giọt nước trên người, hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt Huyền Nguyệt, phun tinh hạch trong miệng ra.

Mặt sông yên bình, rong rêu trở lại thành bộ dạng lúc đầu, những cây rong rêu bị chặt đứt này đã bị nước sống cuốn đi, cát đá cũng dần dần trầm xuống, một con vật giống như con cóc nổi lên từ dưới nước, chậm rãi trôi theo dòng nước.

"Thì ra là con này đang tác quái, bộ dạng thật là xấu xí." Tuyết Triệt nhìn sinh vật có cái đầu màu đen này, chỉ cảm thấy nhìn nữa thì quá oan ức cho mắt, gọi Huyền Nguyệt đã muốn rời đi.

"Đi thôi, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa nữa."

Cảm nhận được quần áo bẩn thối dán trên người không thoải mái cùng với cảm giác khó chịu vì toàn thân bị ướt nhẹp, Huyền Nguyệt gật đầu một cái ôm lấy thân rối gỗ, đuổi theo bước chân tính rời đi của Tuyết Triệt.

Đột nhiên, dị tượng nổi lên.

Vốn là mặt sông yên bình xảy ra thay đổi, sinh vật cóc kia đã chết hẳn bị thứ gì đó kéo xuống đáy nước, rong rêu trong nước sông càng sinh trưởng điên cuồng hơn so với lúc trước, thân cây màu xanh vặn vẹo lao ra khỏi mặt nước, đánh úp về phía Huyền Nguyệt.

Xảy ra chuyện gì vậy!

Rất nhanh Tuyết Triệt đã chú ý tới điều này, Tuyết Triệt không hề có một chút do dự, mở ra Hư Vô đưa Huyền Nguyệt đã dùng hết dị năng thoát ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Chết tiệt, chẳng lẽ có cá lọt lưới?

Ánh mắt của Tuyết Triệt không tốt nhìn chằm chằm mặt nước, những thứ rong rêu kia vẫn còn đang điên cuồng giãy dụa, cố gắng tấn công hai người.

"Nhóc đứng ở đây, anh đi xem một chút." Cân nhắc đến Huyền Nguyệt bây giờ còn quá yếu, không có năng lực tự vệ nào, Tuyết Triệt dặn dò vài câu mới rời đi. Haha, đã đến như vậy rồi, vậy thì đừng trách cậu.

Thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của gì gì đó cũng không cần quá phúc hậu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio