Mạt Thế Xâm Nhập

chương 110

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì có mối nghi ngờ này, thẳng đến xuất phát Phó Sử Ngọ vẫn còn thấy rối rắm.

Chẳng qua với cái bản mặt lạnh nhạt ngàn đời vô cảm của y, không ai phát giác nỗi lòng y đang ngổn ngang.

Bởi vì lần này Long Cốt xuất động cả trăm người, cho nên đoàn xe khổng lồ đến bất ngờ.

Trong đội ngũ đứng ở cửa thành tiễn đưa, tiến sĩ Tả mang theo vali vẻ mặt uấn giận trừng Âu Dương Thành.

Phó Sử Ngọ không khỏi buông tâm sự của mình xuống, tò mò đi qua.

Âu Dương Thành lau lau mặt, bất đắc dĩ khuyên tiến sĩ Tả: “Tiểu Z, tôi đi một mình là được rồi. Cậu thật sự không cần theo tôi lên kinh. Bên Thủ đô chủ yếu là khai phá ứng dụng dị năng, không dính dáng đến chuyên môn của cậu. Cậu lên đó ăn không ngồi rồi thì thôi, còn không thể kiếm được nhiều tài nguyên như ở Phái thành nữa đó.”

Tiến sĩ Tả vẻ mặt cao quý lãnh diễm: “Hôm nay anh có nói lủng cả trời, tôi cũng đi theo anh chắc rồi! Tôi vì anh cả bạn gái cũng đá luôn, anh dám bỏ tôi một mình chạy đến thủ đô xa xôi như vậy. Anh cho là hiện tại giống trước kia leo lên máy bay bay cái vèo là tới hả? Biết đâu xui xẻo, nói không chừng lúc tôi gặp lại anh đã già khụm rồi thì sao!”

Âu Dương Thành thật sự không dám phun tào tên này bị bạn gái đá là vì EQ- quá thấp, thế nhưng lúc ấy bạn tốt làm vậy đều vì mình, lời nói đâm chọt như vậy, ông tự nhiên sẽ không nói ra miệng.

Âu Dương Thành nói: “Sao vậy được chứ? Về sau nhất định sẽ càng ngày càng đỡ hơn, nói không chừng vài năm nữa alien sẽ bị quét sạch, đường hàng không sẽ khôi phục. Phái thành cách thủ đô có mấy tiếng là đến thôi.”

Hiện tại có alien cấp hoành hành trên không trung, cả những chuyến bay khoảng cách ngắn giữa các thành phố trong nước cũng đều bị tạm thời hủy bỏ.

Tiến sĩ Tả nói: “Thôi đi, tôi là nghiên cứu alien bộ tôi không biết hả? Alien cấp xây tổ thành công, sau này chính là cục diện nhân loại giằng co với alien. Nếu muốn thanh lý alien triệt để, là phải dọn sạch hết đống ổ của chúng trước khi đẻ trứng mới được. Hơn nữa màn trời luôn không ngừng đưa alien xuống, muốn khôi phục trật tự bình thường, không mười năm tám năm thì đừng mơ tưởng! Chớ nói chi về sau loài chim bay sẽ càng ngày càng lợi hại, sinh vật dị năng xuất hiện cũng càng lúc càng lớn.”

Nghe ông nói thế, người coi náo nhiệt chung quanh đều nhíu mày. Nếu nói ổng là mỏ quạ, nhưng cố tình người ta là khoa học gia, là có lý lẽ có căn cứ để phán đoán. Nhưng mà lời này quá đáng lo.

Liễu Miện lúc này mới ra mặt: “Vị tiến sĩ này muốn cùng đi, liền đi thôi. Tuy phương diện chủ công của thủ đô là nghiên cứu dị năng, nhưng đối với khoa học gia chuyên về sinh vật cũng rất hoan nghênh. Là vàng ở đâu cũng có thể sáng lên.”

Âu Dương Thành không có cách, chỉ có thể mang tiến sĩ Tả lên xe.

Đoàn xe trùng trùng điệp điệp sau khi chậm trễ nửa giờ, rốt cục chính thức xuất phát

Xem xong náo nhiệt của tiến sĩ Tả và Âu Dương Thành, Phó Sử Ngọ lên xe việt dã.

Lần này y cùng Đường Húc Hải, Ôn Triệu Minh ba người một xe, Miêu Gia thì lên thiết giáp, người khác mỗi đội thành một đơn vị, phân chia ngồi vào mấy chiếc xe khác.

Lên đường lần này trừ vũ khí đạn dược và xăng, vật tư gì khác Long Cốt cũng không mang theo.

Cảm tạ hệ thống kinh tế mới xây dựng, có thể giúp họ chỉ mang theo giấy thân phận liền có thể trực tiếp ra ngoài. Trong đoàn thể do dị năng giả biến dị giả và người thường tạo thành, giấy than phận đã từ từ thay thế được CMND. Chỉ có những dân chúng bình thường trên cơ bản không rời khỏi căn cứ mới tiếp tục sử dụng CMND đời đầu, chỉ cần xài điểm công là đủ.

Dọc đường, Phó Sử Ngọ nhìn thấy được chính là thảm thực vật càng thêm sum xuê, còn có các loại động vật hoang dại sinh trưởng tốt như bị chích thuốc kích thích.

Bóng dáng lũ động vật ngày trước chỉ có thể tìm thấy trong thâm sơn lão lâm giờ nhìn thấy khắp nơi, đàn lợn rừng trải qua kỳ giao phối ngắn ngủi, tha cả gia đình dòng họ không coi ai ra gì đi ngang qua con đường bị lấn chiếm càng ngày càng nhỏ dần.

Bộ đàm bên tai truyền đến tiếng của bên Tốn Tổ, bảo họ cố mà khắc chế, đừng trêu chọc lũ lợn rừng biến dị này. Bọn họ tuy không sợ nhưng sẽ làm trễ nãi thời gian.

Phó Sử Ngọ từ một phương diện khác cảm nhận được ý của câu nói đi một ngày đàn học một sàng khôn. Hệ sinh thái toàn địa cầu có thể nói đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, ô nhiễm không khí rõ ràng biến mất không thấy, nhiệt độ cũng thấp hơn bình thường rất nhiều.

Ngày trước có lẽ giờ này đã phải mặc áo mỏng, nhưng mà bây giờ họ vẫn phải khoác áo ngoài.

Càng lên bắc thế núi càng hùng vĩ, địa thế cũng phức tạp, nhiệt độ cũng hạ thấp đi.

“Sao nhiệt độ bên này còn thấp vậy?” Phó Sử Ngọ nhịn không được hỏi.

“Cũng không sao, chắc chỉ lệch cỡ ngày.” Đường Húc Hải không thèm để ý: “Chờ đến thủ đô, chắc cũng không hơn nhiệt độ lúc chúng ta rời đi Phái thành là mấy.”

Ôn Triệu Minh nhìn thảm thực vật hung mãnh mọc um tùm, có chút lo lắng nói: “Thảm thực vật sinh trưởng mạnh quá, nói không chừng sẽ khiến cho khí tượng thay đổi tiến vào kì tiểu băng hà mất.”

Đường Húc Hải từ kính chiếu hậu liếc nhìn anh, nói: “Hạ nhiệt độ là nhất định, nhưng khẳng định không nhanh như vậy. Hơn nữa hiện tại chúng ta có dị năng giả, sẽ không giống lịch sử trở tay không kịp để đói chết quá nhiều người thế đâu.”

Phó Sử Ngọ cảm thán: “Hoàn cảnh sau này đối với người thường mà nói càng khó để sinh tồn.”

Ôn Triệu Minh nói: “Cũng không có cách nào, xem ra về sau công việc thích hợp cho người thường cũng chỉ có mấy ngành thủ công, nghiên cứu, văn học nghệ thuật linh tinh. Một ít công tác dã ngoại, bọn họ đảm nhiệm không nổi.”

Ba người trên đường nói chuyện phiếm về vấn đề này thật lâu, thẳng đến giữa trưa dừng lại bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Vốn là lấy cách bọn họ chạy đi như vậy, tốt nhất một ngày hai bữa, nhưng dù sao họ đã quen một ngày ba bữa rồi. Cách nhau quá xa đối với dị năng giả biến dị giả -hiện lượng cơm ăn tăng nhiều – như bọn họ đều là chuyện thực gian nan.

Trong đống thức ăn Long Cốt mang theo, có rất nhiều nét đặc sắc của Phó Sử Ngọ, thí dụ như rau dưa khô, bánh bột khô, còn có hạt nêm. Mấy thứ này tuy không tiện mang theo như dạng thức ăn nén, nhưng lại dễ nuốt hơn mấy cái kia nhiều, vị cũng ngon miệng.

Còn có đội viên ngứa tay chui vào rừng hai bên con đường, chỉ lát sau liền xách thỏ hoang chim trĩ đi ra, thậm chí còn có người khiêng ra một con hươu cái.

Đường Húc Hải không chút khách khí trực tiếp đi qua ăn ké, mang cái chân sau của con hươu về rồi quen thuộc mà xử lý, còn bảo Ôn Triệu Minh đốt lửa trực tiếp nướng.

Ôn Triệu Minh không lời gì để nói duỗi tay thả lửa cho hắn, Đường Húc Hải quay giá gỗ, còn chỉ trỏ kêu anh đốt cho đều vào.

Phó Sử Ngọ mím môi nhìn hai người, lén cười, bỗng ánh lửa bùng lên trong đôi mắt y.

Ánh lửa nọ lập tức khiến y hoảng hốt, Phó Sử Ngọ đột nhiên đắm chìm vào một kí ức chưa bao giờ có ấn tượng.

Một căn phòng trang hoàng thực xa hoa, đèn đều tắt hết. Cái bàn lớn tròn chỉ ngồi bốn người, giữa bàn đặt một bữa ăn khá phong phú, trước mặt Phó Sử Ngọ là một chiếc bánh kem.

Trên bánh cắm hai ngọn nến hình con số đang cháy, một cây là , một cây là . Trong phòng chỉ có chút nguồn sáng mờ nhạt như vậy.

Cô bé hôm trước y mơ thấy đã hoàn toàn biến thành một cô gái trưởng thành. Lần này cô mặc một cái áo phông mỏng manh, bên trong là chiếc áo lót bó sát, ánh mắt lấp lánh nhìn Phó Sử Ngọ, nói: “Chúc cậu sinh nhật tuổi vui vẻ nha, Sử Ngọ.”

Thanh niên tóc quăn ngồi đối diện giục: “Mau thổi nến đi.”

Thanh niên điềm đạm thì nói: “Cậu muốn ước một điều ước không?”

Phó Sử Ngọ cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Tớ hy vọng về sau mỗi lần sinh nhật đều có thể cùng ăn mừng với các cậu.”

Lời nói vừa hết, ba người trẻ tuổi nhìn chăm chú vào y liền lộ ra các vẻ mặt bất đồng, cô gái nặn ra nụ cười miễn cưỡng, thanh niên điềm đạm lộ vẻ bi thương. Còn thanh niên tóc quăn thì hào khí nói: “Được nha, về sau chỉ cần có khả năng tụi tớ liền ăn mừng sinh nhật với cậu.”

Phó Sử Ngọ chăm chú nhìn cậu, nói: “Hứa rồi đó.”

Trên gương mặt anh tuấn của thanh niên tóc quăn nở ra nụ cười tươi trong sáng: “Hứa nha!”

Giống như chỉ là một việc nhỏ nhặt, ký ức sau đó chính là trực tiếp chạy về nhà, chỉ nhớ… để ăn mừng sinh nhật y hình như một mình chạy đi ăn một bữa thịnh soạn thì phải.

Phó Sử Ngọ lập tức ôm lấy ngực, Đường Húc Hải đang nướng thịt hoảng hồn, bỏ qua giá thịt không thèm quan tâm: “Sử Ngọ, cậu làm sao vậy?! Không thoải mái hả?”

Đường Húc Hải đi tới ôm lấy bả vai y, Ôn Triệu Minh nhanh chóng bắt lấy giá gỗ đang quay loạn, ánh mắt lo lắng nhìn y.

Mặt Phó Sử Ngọ xanh lè, y nhìn nhìn Ôn Triệu Minh và người yêu đang quan tâm chăm chú nhìn y. Tuy hiện tại bên người y có người yêu bạn bè thân cận, nhưng vậy không có nghĩa là y sẽ không quan tâm bạn bè trước kia.

Tuy y căn bản không nhớ bọn họ là ai!

“Cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Đường Húc Hải nóng nảy, trực tiếp ôm y vào ngực, Ôn Triệu Minh đi tới, bảo: “Để anh ta ngồi xuống.”

Phó Sử Ngọ ngồi vào mặt cỏ bên cạnh, Ôn Triệu Minh sờ sờ trán y: “Anh có lạnh không? Có phải cảm sốt gì không?”

Phó Sử Ngọ bình tĩnh lại, nói: “Không có, tôi không phải cảm mạo. Chỉ là vừa rồi đột nhiên nhớ tới một việc.”

Đường Húc Hải thở phào, ngồi xổm bên cạnh y, hỏi: “Chuyện gì làm cậu sắc mặt khó coi đến vậy thế?”

Phó Sử Ngọ tháo kính xuống, bóp bóp sóng mũi, Đường Húc Hải phản xạ có điều kiện nhìn quét chung quanh. Sau đó trừng Ôn Triệu Minh lần đầu tiên nhìn thấy “Mặt mộc” của y mà hơi kinh ngạc.

“Vừa rồi tôi đột nhiên nhớ tới một việc tôi căn bản không có ấn tượng.” Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, rũ mắt xuống, cảm xúc phức tạp nói: “Tôi nhớ tới lúc sinh nhật tuổi, ba đứa bé trước kia xuất hiện trong mộng đã trưởng thành, cùng tôi ngồi trong một căn phòng giống như đã đặt trước để chúc mừng sinh nhật tuổi của tôi.”

Đường Húc Hải bất ngờ: “Sau đó cậu có gặp lại họ á? Ở đâu?”

Phó Sử Ngọ cười khổ: “Tôi không nhớ ở đâu, trọng điểm là tôi căn bản không nhớ tôi có trải qua chuyện này. Cứ y như tôi nằm mơ thấy vậy, đột nhiên đặc biệt rõ ràng liền nhảy ra. Đêm qua cũng vậy, không hề dự triệu liền mơ thấy hồi trung học họ xuất hiện trước mặt tôi. Mà tôi sau đó lại chẳng có chút ký ức nào.”

Ôn Triệu Minh vẻ mặt ngưng trọng lên, anh cố hết sức dùng tay chống đất ngồi xuống, Phó Sử Ngọ đưa tay đỡ lấy anh.

“Có phải ảnh hưởng của chuyện làm anh quên đi lúc trước càng lúc càng mờ nhạt, tinh thần của anh càng ngày càng mạnh, anh cũng sắp nhớ hết ra mọi chuyện rồi không.”

Đường Húc Hải giơ tay lên, nói: “Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm không phải là sau khi rời khỏi nơi đó, những người này còn xuất hiện trước mặt Sử Ngọ, mà Sử Ngọ lại không nhớ lần nào hết sao?!”

Phó Sử Ngọ mày ủ mặt ê: “Tôi thật sự không có chút ấn tượng nào.”

Ôn Triệu Minh trầm ngâm nói: “Tôi cho rằng lúc trước hạ ám chỉ tinh thần cho anh là khoa học gia sở nghiên cứu của cha mẹ anh. Nhưng dựa theo hai đoạn kí ức kia của anh, rất có thể người thôi miên anh lúc ấy chính là một trong ba người nọ!”

Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ hai mặt nhìn nhau.

Đường Húc Hải không thể tin được: “Không thể nào?! Đó là chuyện của năm trước, lúc đó bọn họ đều là con nít! Làm sao có thể có đại sư thôi miên nhỏ như vậy?”

Ôn Triệu Minh ý vị sâu sa nói: “Cũng không nhất định người này là đại sư thôi miên trải qua học tập hậu kỳ, nếu là trời sinh thì sao?”

“Trời sinh?” Não Phó Sử Ngọ kẹt máy.

“Ừm.” Ôn Triệu Minh gật gật đầu nói: “Lúc trước tiến sĩ Tả từng nói, năng lực của anh là siêu năng lực. Là gien ẩn tiềm tàng trong anh, nếu không phải màn trời mang phân tử Nguyên đến gây nhiễm cơ thể anh, kích phát tiềm năng của anh, đời này siêu năng lực của anh cũng không thức tỉnh.”

Đường Húc Hải gật đầu nói: “Ổng có nói qua, thì làm sao?”

Ôn Triệu Minh liếm môi một cái, có rung động cùng hưng phấn như đang vạch trần chân tướng: “Lúc đó đã có gien ẩn như Sử Ngọ, vậy có phải cũng có người gien hiện hay không?! Ngay trong ba đứa bé đó! Mà siêu năng lực đó chính là thôi miên!”

Phó Sử Ngọ sửng sốt, Đường Húc Hải nhăn mày lại.

Phó Sử Ngọ một lát sau mới chậm rãi nói: “Rất có thể.” Y bình tĩnh lại, dùng trí óc rõ ràng để hồi tưởng: “Nói vậy, lúc trước tôi ở lại trụ sở đó, rất có thể không là vì đi theo cha mẹ để làm việc. Mà là vì gien ẩn trong người tôi. Bằng không giải thích không thông, xác suất trong bốn người có hai người có gien siêu năng lực quá nhỏ.”

Đường Húc Hải nói: “Nói không chừng không chỉ hai đâu. Cả bốn luôn đó.”

Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Trong trụ sở không chỉ có đứa tôi, mà có hơn hai mươi lận.”

Ôn Triệu Minh sợ hãi hít mạnh một hơi: “Cư nhiên có nhiều đến vậy?!”

Đường Húc Hải ngưng trọng nói: “Khó trách cấp bậc bí mật của cha mẹ cậu cao vậy, cư nhiên mười mấy năm đều không gặp được bọn họ.”

Ôn Triệu Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Mấy đứa nhỏ kia dựa theo tiêu chuẩn gì mà được chọn?”

Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Không biết.”

Đường Húc Hải nâng đầu, bảo: “Nghĩ vậy thật quá rung động. Lúc đó, trong nước ta cư nhiên có nhiều siêu năng lực giả như vậy, còn giấu hay đến mức không lộ chút tin tức nào nữa chứ.” cấp bậc của đội hắn cũng không thấp, nhưng hắn cư nhiên chút tiếng gió cũng chưa từng nghe qua.

Ôn Triệu Minh ôm tay, đặt cằm lên đó, nói: “Chuyện thế này bất kể là nước nào cũng sẽ canh phòng nghiêm ngặt tử thủ giữ bí mật?”

Đường Húc Hải nhìn về phía Phó Sử Ngọ nói: “Cũng khó trách trí nhớ của cậu sẽ bị phong lại, chuyện cơ mật như vậy nếu không cho cậu quên sạch sẽ, ai dám để cậu làm một người bình thường đi học, đi làm vậy chứ.”

Phó Sử Ngọ buồn bã nói: “Giờ tôi đại khái hiểu được, tôi là bởi vì gien ẩn, không thức tỉnh siêu năng lực được mới bị đuổi đi.”

Phó Sử Ngọ cực kì suy sụp, Ôn Triệu Minh cũng không biết nên an ủi y thế nào. Đường Húc Hải lại dựa sát qua ôm cổ y, nói: “Nếu cậu không rời khỏi nơi đó, đời này chúng ta sao có cơ hội gặp nhau chứ?”

Phó Sử Ngọ lập tức cười. Sau đó nói: “Anh nói đúng, nếu không rời khỏi đó, chúng ta sẽ không gặp được nhau.”

Đường Húc Hải mặt dày mày dạn nói: “Đúng không, nếu không gặp được tôi, cậu sẽ tiếc nuối đến chừng nào a?”

Thương cảm “Các bạn nhớ rõ y, mà y lại không nhớ ra ai hết” trong lòng Phó Sử Ngọ lập tức bị hắn chọc đến không cánh mà bay.

Phó Sử Ngọ đặt mắt kính lên mắt, che dấu ý quẫn, nói: “Ai lại đi mèo khen mèo dài đuôi như vậy chứ?”

Ôn Triệu Minh cũng dùng mắt liếc hắn một phát, trên mặt trắng trợn viết “Có thể biết xí hổ một chút được không?”.

Hiểu ra việc này, Đường Húc Hải tiếp tục nướng thịt.

Ba người vừa ăn vừa nói.

Ôn Triệu Minh nói: “Anh hiện tại chậm rãi phá tan những ám chỉ tinh thần đó, kí ức hồi tưởng được cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nói không chừng chưa đến thủ đô, có thể nhớ ra căn cứ của các anh ở đâu rồi.”

Phó Sử Ngọ miệng nhai đồ ăn, nuốt xuống, uống miếng nước, sau đó mới lên tiếng: “Chưa chắc, lúc tôi đi còn nhỏ quá. Nhỏ như vậy chưa chắc có thể nhớ ra đang ở đâu.”

Đường Húc Hải cũng gật đầu, nói: “Sử Ngọ từ bé đã ở đó, chưa từng rời đi lần nào. Đột nhiên bị mang đi, chưa chắc có thể nhớ ra.”

Ôn Triệu Minh thì nói: “Nếu là ký ức bình thường không chừng sẽ quên. Nhưng Sử Ngọ là vì thôi miên mới quên, hiện tại theo ký ức hồi phục, nói không chừng thật sự có thể nhớ tới.”

Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính: “Cho dù nhớ ra, bọn họ hiện tại cũng không ở đó a.”

“Sử Ngọ.” giọng Hollande đột nhiên vang lên, dọa ba người nhảy dựng.

Hollande bưng một đĩa thịt thỏ, vô tội nhìn bọn họ.

Hắn giơ tay nói: “Đây là thịt thỏ tôi mới nướng, chia cho các anh nếm thử.”

Trong đĩa của Hollande là ba miếng thịt thỏ nướng nhìn cực kì mê người.

Ôn Triệu Minh hữu lễ nói lời cảm tạ: “Cám ơn.”

Phó Sử Ngọ ngại ngùng nói: “Cám ơn, anh ăn chưa?”

Hollande cười ôn hòa: “Còn chưa, mới nướng xong liền mang cho các anh.”

Phó Sử Ngọ a một tiếng, Ôn Triệu Minh yên lặng gắp một miếng vô bát của mình. Đường Húc Hải nghiến răng nghiến lợi, nhưng để không cho Hollande viện cớ mà ở lì tại đây, hắn vẫn nhận cái đĩa gạt hết hai miếng còn lại vào tô của mình. Sau đó cắt một khối thịt nướng để lại vào đĩa.

Đường Húc Hải ngoài cười trong không cười nói: “Đây là thịt tụi tôi nướng, anh có thể thử nha.”

Hollande cực kì có phong độ nói lời cảm tạ, sau đó nhận đĩa rời đi.

Tuy Hollande buông tha ý theo đuổi Phó Sử Ngọ, nhưng hắn vẫn luôn không tồi với y, thường sẽ chia sẻ một ít thứ cho y.

Phó Sử Ngọ không tiện từ chối ý tốt của người khác, chỉ có thể nhận. Đường Húc Hải cũng không muốn làm hành động không độ lượng đến mức trực tiếp tới cửa chỉ vào mũi đối phương nói: Đừng có mà tiếp cận Phó Sử Ngọ nữa. Dù sao họ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, không có khả năng không gặp mặt.

Đường Húc Hải bực mình, Phó Sử Ngọ lấy lòng gắp cho hắn một khối thịt.

Suốt con đường, Phó Sử Ngọ cứ vô ý thức nhớ tới một ít kí ức vụn vặt, mà đa số đều là tình cảnh sau trung học, thậm chí xuyên suốt kiếp sống đi làm của y.

Thế nhưng cân nhắc lại kĩ, những năm gần đây số lần họ gặp mặt kỳ thật cũng không nhiều, căn bản không vượt qua mười đầu ngón tay.

Phó Sử Ngọ nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, trưa nắng nóng ngồi trên chiếc xe chạy lắc lư, cứ khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ.

Trên đường đi có hình ảnh vệ tinh của Miêu Gia kiểm tra, đôi khi y cũng phân hình, tuy có gặp triều alien và động vật thực vật dị năng, nhưng đều hữu kinh vô hiểm né thoát được.

Phó Sử Ngọ cách mỗi mấy phút sẽ phân hình một lần, y sẽ không kéo dài, chỉ tần suất như vậy cũng có thể đạt tới tác dụng báo động trước.

Phó Sử Ngọ lại lần nữa mở cảm quan ra, phân hình phạm vi cực hạn y có thể đạt tới, tình cảnh cuối tầm nhìn lại lập tức làm lòng y lộp bộp.

Phó Sử Ngọ lập tức ngồi thẳng người, Đường Húc Hải đang lái xe sắc bén nhìn y: “Xảy ra chuyện gì?”

Phó Sử Ngọ không kịp nói với hắn, trực tiếp nắm bộ đàm lên nói: “Tổ trưởng Liễu!”

Không mất vài giây, Liễu Miện bên kia bộ đàm hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Sử Ngọ quát: “Sơn cốc phía trước có mai phục!”

Liễu Miện trầm mặc một chút, hỏi lại:”… Là con người?”

Phó Sử Ngọ trầm thấp ừ một tiếng: “Bọn họ có hỏa lực đạn dược, chắc cũng có dị năng giả. Số lượng đại khái gần năm trăm.”

Liễu Miện cười lạnh một chút: “Thiệt là coi trọng tôi nha ~” hắn dừng một chút, nói: “Đoàn xe đừng có ngừng, các đơn vị đều chuẩn bị chiến đấu.”

Phó Sử Ngọ nói: “Xe của Âu Dương Thành họ có cần đi sau không?”

Liễu Miện nói: “Anh thật chu đáo. Tôi sẽ an bài, chúng ta tương kế tựu kế đi!”

Xe của Âu Dương Thành và tiến sĩ Tả chậm rãi giảm tốc, dừng ở vị trí cuối cùng.

Ngụy Ly thò tay vào túi lấy ra một sấp giấy vàng, ngón tay vuốt ký hiệu trên đó một lần, bụi sáng lập tức bay ra tung tóe, rồi tản ra, im hơi lặng tiếng bao phủ đoàn xe trước sau.

Ngụy Ly giương mắt nhìn Liễu Miện, nói: “Một tấm chắc có thể chịu được một sóng công kích.”

Liễu Miện nguy hiểm cười một cái: “Một sóng là đủ rồi! Dám tính kế anh mày, chuẩn bị lãnh hậu quả đi!”

Đoàn xe không chút giảm tốc chạy vào sơn cốc, cứ như nai con ngơ ngác tự động chui vào trong bẫy.

Chỉ huy lũ người phục kích vung tay lên, “Rầm rầm rầm” một trận nổ kịch liệt vang lên, sơn cốc lập tức cát bay đá chạy, bụi mù đầy trời.

Chờ dư chấn vụ nổ tán đi, chỉ huy gầm nhẹ vào vô tuyến một tiếng: “Xông lên đi! Không để lại thằng nào!!!”

Hai bên sơn cốc lao ra mấy trăm tên võ trang đầy đủ, đằng đằng sát khí lao về hướng đoàn xe.

Nhưng chờ chúng không là ngựa xe bị nổ tung, lão nhược bệnh tàn, ngược lại là tinh binh cường tướng sẵn sàng đón địch, đột nhiên bạo khởi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio