Sau khi biết thân phận chân thật của Vương Đan- đặc công nằm vùng cục quốc an, phỏng đoán ra mục tiêu của cô quả thực rất dễ dàng. Mạt thế, nếu cô không có mục đích riêng, vì sao không đi theo người khác lại cố tình đi theo Hollande, nói là trùng hợp cũng quá gượng ép.
Bốn người tâm tư đều bắt đầu nặng nề, Miêu Gia lại trước tiên đem tất cả tinh lực dồn về phía vấn đề moi ra thân phận của Hollande.
Ôn Triệu Minh lãnh tĩnh nói: “Lần này không thể như lần của Vương Đan, cả mục đích cũng chưa thăm dò rõ đã trực tiếp thi hành bắt giữ. Chúng ta không cần đả thảo kinh xà, âm thầm chú ý chút, thăm dò mục đích của Hollande rồi nói.”
Phó Sử Ngọ gật gật đầu.
Bọn họ nhốt mình trong phòng nửa ngày, Miêu Gia cực kì nóng nảy, cậu vỗ bàn một cái, ủ rũ nói: “Không được, tình báo trong nước không có. Hình cảnh quốc tế cũng không có tin của anh ta. Chỉ có thể cụ thể hóa đến nước của anh ta để điều tra, nhưng hiện tại căn bản không kết nối được với bên kia.”
Đường Húc Hải ôm cánh tay, nói: “Điều kiện có hạn, chú cố hết sức đi.”
Ôn Triệu Minh suy nghĩ, nói: “Còn có một cách, tìm được đương sự hỏi một câu là biết.”
Đầu Miêu Gia nâng lên, ánh mắt cũng tỏa sáng lấp lánh: “Ý kiến hay!”
Phó Sử Ngọ hỏi: “Như vậy chỉ có thể trực tiếp đi tìm cục quốc an, nhưng người của cục quốc an sẽ nói cho chúng ta biết sao? Hơn nữa cứ trực tiếp đi như vậy, có khiến Hollande cảnh giác không?”
“Đương nhiên không thể trực tiếp đi tìm Vương Đan, nhưng tìm người gửi lời nhắn cho cô ta vẫn có thể. Nếu cô ấy muốn nói, tự nhiên sẽ ra gặp chúng ta.” Đường Húc Hải ngồi lên bàn, bảo: “Nhắn một câu cũng rất đơn giản, Liễu Miện có thể làm được.”
Tiểu tâm can của Miêu Gia đều kích động lên, trước kia cho rằng Vương Đan thật sự là bại hoại ẩn giữa bọn họ, Miêu Gia thật sự rất thương tâm, lúc này biết không phải là thật, tim cậu lại dấy lên hy vọng.
Đường Húc Hải nhờ vã Liễu Miện chuyện này, điều này đối với Liễu Miện mà nói bất quá chỉ là gọi một cú điện thoại mà thôi.
Hai ngày sau, Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải Ôn Triệu Minh Miêu Gia bốn người đi tới tòa hành chính.
Lần này bọn họ đến vừa là gặp Mễ Nhạc, cũng là gặp Vương Đan.
Căn phòng đi vào là một phòng khách, Vương Đan đang đứng bên người Mễ Nhạc. Cô mặc một bộ đồ bó sát màu đen, càng có vẻ tinh thần hơn so với trước kia, cũng càng thu hút ánh nhìn. Cô không cố ý trang điểm dung mạo che lấp khí chất nữa, cả người có vẻ tươi đẹp hoặc nhân.
“Vương Đan!” Phó Sử Ngọ nhịn không được kêu lên.
“Có cần gọi danh hiệu Hắc Đào của cô không?” Đường Húc Hải cười nói.
Đôi môi tô sắc hồng của Vương Đan lộ ra một nụ cười, nói: “Vương Đan kỳ thật cũng chỉ là tên giả. Nhưng mà tên thật của tôi cũng không tiện nói cho các anh biết, các anh cứ kêu tôi là Vương Đan đi.”
Ôn Triệu Minh trầm ổn gật đầu nói: “Vậy chúng tôi vẫn gọi cô là Vương Đan.”
Miêu Gia nhìn thấy cô hốc mắt đều đỏ lên, cậu lắp bắp nói: “Cái kia… xin lỗi chị Vương, lúc trước đều là em điều tra không kỹ, gây nên hiểu lầm lớn đến vậy. Hại chị phải chật vật rời đi.”
Vương Đan một tay chống eo, cười ha ha rồi nói: “Em chẳng qua là bắt trúng thời cơ mà thôi. May mà em chỉ tra được thân phận che dấu mặt ngoài, bằng không thật sự đã đả thảo kinh xà. Bất quá lúc ấy chị thật sự đang cần một cơ hội rời đi, tiếp tục tiến hành công tác điều tra phía sau.”
Đường Húc Hải nghiêm mặt hỏi: “Mục tiêu của cô thật là Hollande sao?”
Vương Đan vuốt cằm nói: “Đúng vậy, đúng là hắn. Ngồi xuống đi, chuyện này rất dài dòng.”
Mọi người sôi nổi ngồi xuống, Mễ Nhạc lúc này mới lên tiếng: “Đội trưởng Phó, chuyện lúc trước anh nhờ tôi điều tra đã có kết quả, chẳng qua trùng hợp cô này chạy tới, bảo tôi tạm thời đừng nói cho các anh biết.”
Phó Sử Ngọ vừa kích động vừa kinh ngạc: “Nhanh vậy?!” Sau đó y nghi hoặc nhìn Vương Đan: “Vì sao không nói cho tôi biết?”
Vương Đan nói: “An tâm chút chớ nóng, anh bình tĩnh nghe tôi từ từ giải thích đi.”
Đường Húc Hải thò tay đặt lên mu bàn tay Phó Sử Ngọ, trấn an y.
Phó Sử Ngọ lúc này mới nhẫn nại xuống.
Ánh mắt Vương Đan lướt qua đôi tay bọn họ, hiểu rõ mà mỉm cười, sau đó nói: “Anh còn nhớ lúc màn trời mở ra anh đang dùng phần cứng di động ý đồ liên hệ cha mẹ của anh không?”
Phó Sử Ngọ cẩn thận hồi tưởng, nói: “Đúng, có chuyện này. Nhưng lúc ấy bọn họ đều không online, chỉ nhận được một tin nhắn.”
Vương Đan nói: “Chính là lần đó, lúc anh sử dụng phần cứng đã bị thế lực sau lưng Hollande theo dõi. Bản thân phần cứng kia của anh có công năng phòng ngự và phản truy tung. Lúc ấy có người định vị ra vị trí của anh, trình tự trong phần cứng lập tức mở ra phản kích. Tín hiệu đầu về liền kinh động bên sở nghiên cứu.”
Phó Sử Ngọ giật mình, nói: “Hèn chi! Lúc ấy đèn đỏ trên phần cứng luôn lóe lên, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như thế.”
Mễ Nhạc nói: “Vị trí cơ cấu nghiên cứu khoa học của song thân anh rất cơ mật, một ít gián điệp nước ngoài luôn tìm kiếm nó. Bọn họ tìm không thấy vị trí, lại muốn xuống tay từ phương diện khác. Thí dụ như, thân nhân con cái của các khoa học gia. Mà thân phận của bọn Hollande chính là gián điệp nằm vùng trong nước.”
Vương Đan nói: “Bản thân Hollande là một chuyên gia IT rất lợi hại. Phần cứng liên lạc của con cái người nhà như anh sử dụng đều được mã hóa mạnh, lúc ấy đột nhiên bị hắn công phá quả thật làm người ta phát hoảng. Ngày đó tuy anh đúng lúc chặt đứt nguồn điện nhưng dựa vào đó tìm kiếm, bọn họ vẫn biết tin tức và địa chỉ cụ thể của anh. Vì thế bọn Hollande liền mượn dùng hoạt động thương nghiệp che mắt chạy đến Vân thành ý đồ tiếp cận anh. Mà tôi sau đó lại nhận được nhiệm vụ của cấp trên, đầu tiên là phá tan hành động của họ, thứ hai là đi bảo vệ anh.”
Phó Sử Ngọ nhịn không được nói: “Ra là vậy, nhưng bọn họ nhiều người thế, mà cô chỉ có một mình, rất nguy hiểm a.”
Vương Đan cười khúc khích, nói: “Chân chính lộ diện chỉ có mình Hollande, bọn còn lại đều ẩn núp. Tôi tự tin chỉ mình tôi cũng có thể bảo vệ anh chu toàn. Sau đó anh cũng có năng lực bảo vệ bản thân, bên người lại toàn đồng đội mạnh, tôi rời đi cũng an tâm. Tôi lần này trở về chính là muốn tóm hết bọn họ. Tuy hiện tại lực lượng dị năng giả mới xuất hiện, khiến cho chiến sĩ siêu năng lực không khiến cho các nước khác tìm tòi như trước. Nhưng gián điệp nước ngoài dù sao cũng là gián điệp, là trái bom nổ chậm. Chỉ cần có cơ hội trộm được cơ mật trọng yếu, họ liền không chút do dự trộm lấy rồi truyền đi cho quốc gia của mình.”
Phó Sử Ngọ cái hiểu cái không gật gật đầu, nói: “Nếu nghiên cứu siêu năng lực không khiến họ coi trọng nữa, vậy hiện tại cái gì có thể dẫn họ đến?”
Vương Đan lắc đầu, nói: “Hiện tại để chiến thắng alien những nghiên cứu mới nhất của các nước đều là công khai. Giới khoa học phá lệ vô tư, gần như không giấu diếm phát hiện gì mà không tung ra. Nhiệm vụ của những người này là tìm ra vị trí căn cứ nghiên cứu siêu năng lực, tìm hiểu thành quả nghiên cứu trong đó. Bọn Hollande không nhận được lệnh ngưng lại, cho nên mục đích của họ vẫn không có thay đổi.”
Phó Sử Ngọ cau mày, tuy cảm giác của y với Hollande cũng không thân mật, nhưng ở chung lâu như vậy, nghĩ tới mấy hành động tốt của Hollande dành cho y đều có mục đích riêng, lòng Phó Sử Ngọ thật không thoải mái.
Miêu Gia nói: “Cũng khó trách Hollande lại tích cực đi sửa phần cứng di động đã hư như vậy. Nếu lúc trước hắn có thể đột phá phòng ngự định vị, liền có năng lực sửa được trình tự trong phần cứng. Nói vậy, không chừng căn bản không có hacker hắn nói, có lẽ chỉ là ngụy trang. Hèn chi em gửi tin nhắn vô hòm thư mãi mà chẳng thấy ma nào trả lời.”
Ôn Triệu Minh vuốt cằm, nói: “Vậy xem ra, năng lực của Hollande còn cao hơn Miêu Gia.”
Vương Đan lắc đầu, nói: “Chưa chắc. lúc đầu Miêu Gia nhìn phần cứng kia tôi cũng chú ý, phần cứng tuy bị Đường Húc Hải miễn cưỡng khôi phục nguyên trạng, nhưng trình tự bên trong lại hoàn toàn tan vỡ. Hơn nữa trình tự kia có mã hóa đặc biệt, không có mã hóa đó cho dù lập trình thành cùng dạng, cũng không có khả năng liên hệ được sở nghiên cứu rồi được trả lời. Thiên phú của Miêu Gia trên lĩnh vực máy tính cũng không kém hơn Hollande, Miêu Gia sửa không được, Hollande cũng không làm nổi.”
Phó Sử Ngọ thầm căng thẳng: “Có ý gì? Nhưng hồi đó phần cứng Hollande đưa tôi đã ổn mà, tôi còn mở ra nhìn, quả thật nhận được tin nhắn của cha mẹ mà.”
Vương Đan đưa mắt nhìn y, hỏi lại: “Anh xác định? Những ngày đó anh luôn cùng Hollande chạy ra ngoài sửa phần cứng, khẳng định nói với hắn rất nhiều ứng dụng về mặt trình tự. Tất nhiên rồi, bằng không sao mà sửa? Hollande sửa không được, nhưng làm ra một kỹ xảo mặt ngoài giống như đúc lừa anh- một người chẳng biết gì về IT cũng dư sức rồi. Lúc trước Miêu Gia cũng không nhìn kỹ nguyên trình tự, nhìn thấy tin nhắn liền tưởng là sửa được.”
Phó Sử Ngọ giống như bị sét đánh trúng, não bỗng trống rỗng ra.
Bây giờ nghĩ lại, câu cuối của tin nhắn kia quả thật không giống phong cách của cha mẹ y, bọn họ chưa bao giờ nói ra lời nói trực tiếp như “Cha mẹ yêu con” thế này.
Chẳng qua lúc ấy y nghĩ thời thế loạn lạc, cha mẹ biểu lộ chân tình ra mà thôi, lại không ngờ đây là một sơ hở.
Mặt Phó Sử Ngọ trắng bệch, thì thào nói: “Cô nói đúng, tin nhắn kia hẳn không phải thật….”
Đường Húc Hải đau lòng không thèm nhìn ánh mắt quần chúng, rướn người qua ôm y vào ngực, tay sờ sờ tấm lưng y.
Não Phó Sử Ngọ lộn xộn, tin nhắn kia là giả! Mà suy đoán y dựa vào tin nhắn đó để xác định cha mẹ vẫn khoẻ mạnh cũng không chuẩn xác!
Trong nháy mắt Phó Sử Ngọ rơi vào khủng hoảng, cũng không dám tiếp tục nghe nữa.
Đường Húc Hải lại ngẩng đầu hỏi: “Nếu tin kia là giả, vậy sở nghiên cứu cũng không bị tập kích? Bọn họ không dời đi à?”
Mễ Nhạc nói: “Không, sở nghiên cứu quả thật bị tập kích, cũng an bài dời đi thật.”
Vương Đan nói: “Tôi nghĩ đây là Hollande cùng đồng lõa suy đoán ra. Dù sao nơi sở nghiên cứu đóng rất hoang vắng, trong khu hoang vắng khổng lồ như vậy chỉ có một tụ điểm con người, khẳng định sẽ bị alien tập kích. Hơn nữa vì vị trí hẻo lánh, tiếp viện đến nơi đó đều phải từ chỗ khác chuyển tới. Màn trời mở ra, trên đại địa đều là alien hoành hành, bọn họ nhận tiếp viện rất hạn chế, lãnh đạo sở nghiên cứu khẳng định sẽ cho họ dời đi.”
Mễ Nhạc nói: “Sau đó cũng dễ đoán, chỉ cần là dời đi, sở nghiên cứu liền không thể như trước kia chẳng để lộ chút dấu vết nào. Còn nữa, một khi anh tin tưởng tin nhắn này, anh khẳng định sẽ tìm cách liên lạc với song thân, mà chỉ cần đạt được tin tức, nhiệm vụ của bọn Hollande liền coi như thành.”
Miêu Gia nhịn không được, nói: “Hắn giả danh như vậy, không sợ đến lúc đó bị người vạch trần sao?!” Vừa nghĩ tới chính mình lúc trước cư nhiên coi người sửa được phần cứng kia thành nam thần, Miêu Gia cảm thấy tức muốn sôi máu rồi.
Vương Đan nói: “Thực sự đến lúc đó, hắn cũng có thể nói là vì an ủi Phó Sử Ngọ mới làm bộ a. Hơn nữa hắn cũng không cần đợi đến lúc bị vạch trần, Phó Sử Ngọ trước khi nhìn thấy cha mẹ không có khả năng biết đó là tin giả. Mà đến lúc đó Hollande đã sớm cao chạy xa bay. Cho nên tôi mới ngăn cản trưởng phòng Mễ, tạm thời không cần nói cho các anh biết.”
Hollande biểu hiện rõ ý theo đuổi Phó Sử Ngọ, ân cần với Phó Sử Ngọ cũng không làm người ta thấy kỳ quái; để Phó Sử Ngọ liên hệ được với cha mẹ, hắn động vào phần cứng quả thật cũng có lý; biên tạo tin tức giả thúc đẩy Phó Sử Ngọ đi liên hệ cha mẹ, chờ bị vạch trần còn có thể chối bay chối biến!
Ôn Triệu Minh nghe thôi đã thấy không tin nổi, trong đó một vòng lại thêm một vòng, ràng buộc vào nhau. Mỗi một bước đều tính toán tỉ mỉ, không lọt dấu vết, đem tất cả mọi người chơi đùa trong lòng bàn tay.
Đường Húc Hải cũng sôi gan rồi, hắn có thể chấp nhận Hollande xuất phát từ chân tâm theo đuổi Phó Sử Ngọ, là một tình địch ngang nhau. Lại không thể chịu đựng Hollande mang tâm tư thâm trầm, bụng dạ khó lường tính kế Phó Sử Ngọ, quả thực làm bẩn tình cảm của Phó Sử Ngọ! Cho dù Phó Sử Ngọ không chấp nhận cho hắn theo đuổi, nhưng lúc ấy Phó Sử Ngọ cũng đã nghiêm túc suy xét vấn đề tiền đồ cho Hollande!
Đường Húc Hải cư nhiên còn tức giận hơn cả đương sự Phó Sử Ngọ, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lập tức xé nát hắn.
Phó Sử Ngọ bị hắn nắm phát đau, không thể không nắm lại tay hắn, vỗ vỗ lưng hắn.
Mễ Nhạc hình như ngửi thấy không khí có gì đó quái quái, hắn ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của hai người, nói tiếp: “Người của sở nghiên cứu được an trí tại trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền. Nơi đó hiện tập trung rất nhiều trung tâm nghiên cứu khoa học, lực lượng phòng thủ cũng rất mạnh.”
Đầu Phó Sử Ngọ quay phắt lại, nóng bỏng nhìn hắn: “Cha mẹ tôi…” Thế nào?
Mễ Nhạc dừng một chút, cổ quái nhìn nhìn y, hỏi: “Phó Xuân Hải và Lương Tuệ Vinh là song thân của anh, anh xác định hả?”
Phó Sử Ngọ hơi sửng sốt, đây là câu hỏi kỳ quái gì thế này?
Y nói: “Tôi đương nhiên xác định.”
Mễ Nhạc nhẹ giọng nói: “Theo tôi được biết, bà Phó Xuân Hải và ông Lương Tuệ Vinh không phải vợ chồng. Mà hai người họ đều chưa lập gia đình, vẫn luôn độc thân.”
A?!
Sự thật bị vạch trần, người ở chỗ này kể cả Vương Đan đều kinh ngạc.
“Cái gì cái gì?!” Miêu Gia nhịn không được kêu lên, “Phó Xuân Hải là nữ? Anh Phó là theo họ mẹ hả?!”
Ôn Triệu Minh cũng nhịn không được luống cuống: “Không phải vợ chồng là có ý gì?!”
Mễ Nhạc không thể không nâng tay lên bảo bọn họ lãnh tĩnh: “Tôi đặc biệt đi điều động hồ sơ hai vị này, cũng không nói bọn họ có con cái gì!”
Phó Sử Ngọ khiếp sợ mất luôn khả năng ngôn ngữ, cả tin giả Hollande biên tạo và cha mẹ sinh tử không rõ cũng không chú ý nổi nữa.
Y la lên: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?!”
Mễ Nhạc lắc đầu nói: “Tôi không biết, cấp bậc của tôi cũng chỉ có thể tìm ra nhiêu đó. Muốn nội dung càng tỉ mỉ, chỉ có thể là lãnh đạo chưởng quản sở nghiên cứu mới giải thích được cho anh.”
Cả người Phó Sử Ngọ lập tức nhũn ra, mờ mịt ngã lên thân Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải bị y dọa sợ, nhanh chóng vỗ vỗ mặt y: “Sử Ngọ! Sử Ngọ! Cậu không sao chứ?”
Ôn Triệu Minh cũng không nhịn được liếc y một cái, có thể không có chuyện sao?! Tự nhiên biến thành cô nhi, ai chịu nổi đả kích này chứ?! Mấu chốt là một chút dấu vết cũng không có!
Phó Sử Ngọ bị Đường Húc Hải tán cho hơi tỉnh táo lại, y xoay thân lại ôm lấy Đường Húc Hải, ngón tay dùng sức bấu chặt hắn.
Cứ việc cha mẹ không chịu trách nhiệm, nhưng cũng là có cha có mẹ. Cho dù là con nuôi cũng không sao, nhưng cư nhiên cả con nuôi cũng không phải!
Không cha không mẹ, tựa như lục bình không rễ không căn, trôi nổi không nơi về, Phó Sử Ngọ gặp đả kích quá mạnh, gần như muốn hỏng mất.
“Húc Hải… rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thật sự không rõ …” Phó Sử Ngọ thì thào nói, lại uất ức lại đáng thương, khiến tim Đường Húc Hải như nát ra.
Đường Húc Hải dùng sức ôm y, ánh mắt cùng Ôn Triệu Minh chạm nhau, kiên định nói: “Đừng gấp, Sử Ngọ. Tôi đã bảo lão Ôn đi tìm một người đáng tin cậy cho anh, chỉ cần tiêu trừ tinh thần ám chỉ, chờ anh hồi tưởng lại tất cả ký ức. Nhất định có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Phó Sử Ngọ bị đả kích thất hồn lạc phách, bên Vương Đan nói cái gì y cũng không nghe vào, chỉ còn Ôn Triệu Minh thảo luận chuyện tiếp đó với cô.
Kế hoạch ban đầu của Vương Đan là bảo Phó Sử Ngọ để lộ ra một địa chỉ giả, sau đó nhìn phản ứng tiếp theo của Hollande, chờ hắn truyền lại tin tức rồi tìm hiểu nguồn gốc bắt gọn đồng lõa của hắn.
Chẳng qua bởi vì bản thân Hollande là cao thủ IT, truyền tin đa phần cũng sẽ dùng máy tính. Lúc này Miêu Gia xung phong nhận việc, chủ động yêu cầu hỗ trợ giám thị đối phương. Kỹ thuật của Miêu Gia cũng không kém, chặn được tin của đối phương cũng không thành vấn đề.
Chuyện kế tiếp Phó Sử Ngọ liền không tham dự, chờ về tới chỗ ở lâm thời, Đường Húc Hải cùng Ôn Triệu Minh lúc nói chuyện với các thành viên bọn Chân Tử vô ý lộ ra kế hoạch họ trước đó đã thiết kế sẵn.
Phó Sử Ngọ như thế, nói là vui sướng khi tìm thấy cha mẹ, cả thằng ngốc cũng không tin nổi. Vì thế họ chỉ có thể nói là cha mẹ Phó Sử Ngọ bị thương hôn mê, lúc này mới giải thích được cảm xúc đê mê của Phó Sử Ngọ.
Trạng thái của Phó Sử Ngọ không tốt, Đường Húc Hải đương nhiên không có khả năng để y một mình, vì thế hai người lần đầu tiên quang minh chính đại ngủ chung một phòng. Mà có bắt đầu, kết quả là Đường Húc Hải trực tiếp không rời khỏi phòng y luôn.
Có Đường Húc Hải hết lòng làm bạn, tâm tình Phó Sử Ngọ rốt cục chậm rãi điều chỉnh lại một chút.
Buổi tối, phòng tắt đèn, hai người nằm song song, Đường Húc Hải da mặt dày sà qua ôm lấy Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ cũng không ghét bỏ người hắn nóng hổi.
“Trước kia thật ra tôi cũng thấy kỳ quái, cho dù họ làm việc trong sở, cũng không đến mức mười mấy năm cũng chưa từng một lần gặp mặt? Rất bất thường.” Phó Sử Ngọ nói thật nhỏ.
Cánh tay Đường Húc Hải ôm y khựng lại, chuyển đến mái đầu của y, ngón tay nắm lấy tóc y nhẹ nhàng vân vê.
“Tuy cha tôi bởi vì tham gia quân ngũ quanh năm không ở nhà, tình cảm cũng không sâu đậm lắm, nhưng lúc ông mất… tôi vẫn cảm thấy thương tâm khổ sở, cứ như đã mất đi một điều gì đó rất quan trọng.” Giọng Đường Húc Hải trầm thấp kể.
Phó Sử Ngọ nâng mắt lên, trong tầm mắt u tối đó, hai người đối diện nhau.
Đường Húc Hải nói: “Sau đó nữa lúc mẹ cũng đi, tôi cảm thấy như trời đã sập xuống. Cha mẹ đôi khi chính là mảnh trời của con cái. Bất kể họ thế nào đi nữa, đều là cha là mẹ. Nếu không có hai người họ liền như bị lẻ loi trục xuất. Cô đơn, khủng hoảng, mờ mịt, còn có luống cuống khi phải một mình đối mặt thế giới…”
Phó Sử Ngọ nhăn chặt mày, vươn tay bắt lấy cánh tay hắn.
Tay Đường Húc Hải cọ cọ vành tai y, Phó Sử Ngọ mẫn cảm hơi né đi.
Đường Húc Hải cười một tiếng, nói tiếp: “Cho nên, cảm giác hiện tại của cậu tôi hiểu. Bất kể thế nào, bây giờ cậu còn có tôi. Về sau hai chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Phó Sử Ngọ kích động, giọng y nghèn nghẹn ừm một tiếng. Tâm tình thúc giục y bức thiết phải làm gì đó, vì thế Phó Sử Ngọ tuân theo bản năng rướn qua khẽ chạm cánh môi Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải lập tức đè ót y xuống, ép y lên người mình, hai người nhiệt liệt mà triền miên hôn nhau.
Hôn đến cả hai thở hồng hộc, Đường Húc Hải mới buông y ra. Phó Sử Ngọ không hài lòng càng dựa sát vào Đường Húc Hải, hiện tại y cứ như muốn từ Đường Húc Hải tìm kiếm an ủi càng sâu. Tay không thành thật dao động khắp người Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải bắt lấy tay y, thở dốc mà hỏi gặn: “Cậu có biết cậu đang làm gì không?” Đường Húc Hải thật sự không nghĩ có thể phát sinh cái gì, hắn chỉ đơn thuần đến ấm giường làm gối ôm hình người thôi. Dù sao hôm nay Phó Sử Ngọ đã chịu đả kích trầm trọng, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Phó Sử Ngọ chống người lên hôn hôn đôi môi Đường Húc Hải, nói: “Tôi biết.”
Hiểu biết vấn đề người yêu của Phó Sử Ngọ đơn giản thô bạo lại trắng trợn rõ ràng, chỉ cần là y biết, lúc nên làm y sẽ không mập mờ nhăn nhó gì cả.
Vì thế Phó Sử Ngọ đặc biệt thản nhiên nói: “Tôi cần anh.”
Đường Húc Hải nằm trên gối trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, thẳng đến Phó Sử Ngọ bị hắn nắm chặt tay không kiên nhẫn giãy giụa, hắn mới bật người dậy chuyển qua đẩy ngã Phó Sử Ngọ.
Nếu an ủi bằng ngôn ngữ tâm hồn không đủ thỏa mãn Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải thật sự rất rất vui lòng kính dâng thân thể của mình a.