Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải tuy ván đã đóng thuyền nhất định sẽ đi, quá trình báo danh chọn lựa không cần họ tham gia. Nhưng bởi vì có những đội viên khác phải đi qua trình tự này, hơn nữa hai người càng quan tâm Ôn Triệu Minh có thể thông qua không, vì thế cũng cùng tới sân huấn luyện.
Hai người đứng một bên xem náo nhiệt, một lát sau Liễu Miện và Ngụy Ly cũng đến.
Nâng tay chào hỏi nhau, Liễu Miện cảm thấy hứng thú hỏi: “Người của các anh có thể qua bao nhiêu?”
Tuy hai đội có thể nói là đối thủ cạnh tranh, nhưng không khí vẫn rất hữu hảo.
Đường Húc Hải nói: “Cái này nói không chuẩn, tôi cảm thấy không có cơ hội nhiều bằng binh đoàn các anh.” Số lượng và chất lượng dị năng giả cấp Binh đoàn Tốn Tổ rất cao.
Liễu Miện quay đầu hỏi Phó Sử Ngọ: “Đội trưởng Phó cảm thấy thế nào?”
Phó Sử Ngọ thực lãnh tĩnh đẩy đẩy kính, nói: “Chắc là năm năm.”
Tuy chất lượng không bằng, nhưng dị năng giả cấp bên Long Cốt cũng rất nhiều, huống chi còn có hai tên có sở trường.
Mà sự thật cũng đúng như Phó Sử Ngọ dự đoán, cuối cùng trúng cử tổng cộng hai mươi bốn người, dị năng giả cấp của Binh đoàn Tốn Tổ có trong danh sách hết, mà Long Cốt chiếm cứ mười ba vị trí còn lại, trừ dị năng giả cấp ra còn có một biến dị giả và người thường duy nhất chính là Lưu Hoằng và Miêu Gia. Những người ghi danh sở trường bởi vì không hợp cách bị gạch tên hết.
Ôn Triệu Minh là trường hợp đặc biệt, ngay từ đầu chủ nhiệm Hàn đã cự tuyệt anh, nhưng Ôn Triệu Minh sớm có chuẩn bị, lấy ra trang bị nhờ Âu Dương Thành làm cả đêm cho anh khoác lên người.
Ôn Triệu Minh nói: “Tôi hiểu các vị để ý cái gì, không phải là vì hai chân của tôi, sợ tôi sẽ cản trở vào thời khắc mấu chốt đó sao?”
Chủ nhiệm Hàn cau mày, mặt lộ vẻ khó khăn, quả thât Ôn Triệu Minh là người đang có dị năng cấp , có thể nói là một lựa chọn tốt, cố tình hai chân lại tàn tật. Thân tàn mà chí không tàn đương nhiên đáng kính nể, nhưng đến Hằng Quang Tinh chấp hành nhiệm vụ, không phải dựa vào ý chí là có thể đảm đương.
Ôn Triệu Minh nhướng mày mỉm cười, nói: “Các vị yên tâm, tôi cam đoan nếu tới thời điểm chạy thoát thân tôi chạy đều nhanh như ai!”
Thiệu Nhạc tò mò nhìn thứ treo trên người anh, sao nhìn quen quen?
Ôn Triệu Minh trong tay phun ra một ngọn lửa, trang bị dưới chân cũng phun hỏa, sau đó anh lập tức bay lên trời, lơ lửng trên không trung.
Lưu Bội Kỳ ngạc nhiên trừng mắt: “Đây không phải là trang bị bay đặc chủng sao?”
Thiệu Nhạc gãi gãi cằm: “Nhìn không quá giống a.”
Đương nhiên không quá giống, ở thành phố hàng không không quen biết ai, Ôn Triệu Minh không thể kiếm được một bộ trang bị bay đặc chủng thật sự, thiết bị này là tiến sĩ Âu Dương Thành lâm thời chế tạo cho anh.
Cũng may Ôn Triệu Minh chỉ triển lãm một cái, chủ nhiệm Hàn bị hành động ngoài dự đoán của anh làm há hốc mồm. Ôn Triệu Minh nói: “Bởi vì alien cấp trên Hằng Quang Tinh rất nhiều, cho nên tôi đề nghị, mỗi người chuẩn bị một bộ trang bị bay. Hơn nữa hiện tại có trang bị chuyển hoá nguồn sinh lực phân tử Nguyên, cũng không cần lo vấn đề nhiên liệu không đủ.”
Chủ nhiệm Hàn gật gật đầu nói: “Đề nghị của anh tôi sẽ báo lên. Cố gắng của anh, tôi rất thưởng thức, cho nên tôi đồng ý cho anh gia nhập danh sách huấn luyện của tiểu đội đặc khiển.”
Tuy lại thêm một đối thủ cạnh tranh, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hoan hô lên.
Hiện trường tuyển ra hai mươi bốn người, cộng thêm bốn người nội định, thêm hai người bên thủ đô phái đến, đội ngũ tổng cộng ba mươi người đã thành.
Đó không phải danh sách cuối cùng, trừ vài người khẳng định sẽ đi, còn lại phải xem tình huống huấn luyện cuối cùng để quyết định. Chủ nhiệm Hàn không trì hoãn thời gian chia năm người một tổ phân hai mươi tám người thành sáu tổ, phân biệt đưa đi hạng mục khác nhau để tiến hành huấn luyện.
Nhiếp Trường Sơn im hơi lặng tiếng xuất hiện nhìn một lát, sau đó đề nghị chủ nhiệm Hàn thay đổi một chút: tách Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải Liễu Miện Ngụy Ly ra, Phó Sử Ngọ Ngụy Ly một tổ, Đường Húc Hải Liễu Miện một tổ, đừng cho bốn người này cùng một tổ.
Nhiếp Trường Sơn quyết định khiến chủ nhiệm Hàn không rõ, Nhiếp Trường Sơn vẻ mặt khó lường nói: “Cô cứ làm theo lời tôi đi.”
Chủ nhiệm Hàn đành phải gật đầu đáp ứng, dù sao chỉ là một tiểu tổ huấn luyện móc nối. Đến cuối không phải Long Cốt chia thành một tiểu đội, Tốn Tổ chia thành tổ khác sao.
Nhiếp Trường Sơn ôm cánh tay đứng ngoài cửa kính nhìn bọn Phó Sử Ngọ đang tiến hành huấn luyện. Nhiếp Trường Sơn có hoả nhãn kim tinh, có thể nhìn ra quan hệ giữa Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải là lạ, tự nhiên cũng thấy được Liễu Miện cùng Ngụy Ly không giống.
Hai đôi có tình cảm khi huấn luyện lực tập trung sẽ không đặt hết vào bản thân mình, rất phân tâm. Bọn họ sẽ không tự chủ được quan tâm người mình yêu, dẫn đến hiệu suất huấn luyện chậm lại, không bằng tách họ ra, thời điểm huấn luyện chả ai nhìn thấy ai, tự nhiên càng tập trung hơn.
Bọn Phó Sử Ngọ làm xong mục huấn luyện , thời gian cũng đến giữa trưa, sau đó liền nhận được thông báo, Phó Sử Ngọ và Ngụy Ly đi tổ , tổ sẽ điều hai người đến gia nhập.
Họ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không nghĩ sâu thêm. Tuy không cùng một tổ thật làm người ta không được tự nhiên, nhưng vẫn ở chung sân thôi, cho nên chấp nhận an bài này.
Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải gọi tiến sĩ Tả ra, cùng đi thăm hỏi Chu Kỳ.
Chu Kỳ nhìn thấy y hai mắt liền tỏa sáng, mang chút oán giận nói: “Hôm qua cậu cả ngày không ló mặt, tớ chán muốn chết rồi đây nè. Cái phim này tớ coi phát ngấy rồi.”
Phó Sử Ngọ nói: “Xin lỗi, tại có chút chuyện. Tiểu Thất, giới thiệu cho cậu một chút, đây là người yêu của tớ, Đường Húc Hải.”
Chu Kỳ kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm trang chững chạc của Phó Sử Ngọ, ánh mắt liếc qua liếc lại mặt y và Đường Húc Hải bên cạnh: “Cậu nghiêm túc hả?!”
Mặt Phó Sử Ngọ vô cảm, nhưng người thân thiết với y cũng biết y đang khẩn trương.
Cổ họng Phó Sử Ngọ hơi nghẹn lại, y ho khan một cái rồi nói: “Nghiêm túc.”
Chu Kỳ lại nhìn nhìn hai người, nếu không phải thân thể hắn không cho phép, hắn đã chúi đầu vô chăn cho chết. Sao hổng trông chừng một cái thôi, “Tiểu bảo bảo” vẫn luôn được bảo hộ của bọn họ đã bị người khác dụ chạy rồi?!!
Tuy ba người họ trước kia cũng từng phát sầu, dạng người gì có thể chiếu cố Phó Sử Ngọ cho tốt đây. Bọn họ chưa từng ngây thơ nghĩ, lấy cái bản chất giao tiếp vô dụng chả rành đạo lí đối nhân xử thế của Phó Sử Ngọ, có thể quen được một cô bạn gái thiên kiều bá mị gì. Y được che chở lớn lên, bản tính vô cùng ngây thơ. Nếu muốn biến thành một người bạn trai hợp cách, không biết phải gặp nhiều ít tra tấn mới luyện ra được?
Nhưng mà, điều này không có nghĩa là họ vui lòng gả Phó Sử Ngọ ra ngoài nha.
Chu Kỳ thực không cam lòng, nhưng không cam lòng cách mấy, hắn cũng biết hắn không có cách nào thay đổi quyết định của Phó Sử Ngọ.
Chu Kỳ đặc biệt tang thương nói một câu: “Chỉ cần cậu thích là được.” Thân là “Phụ huynh”, hắn thật tâm tắc muốn chết!!
Cảm xúc khẩn trương của Phó Sử Ngọ lập tức tan biến, y vui vẻ nói: “Ừ, tớ rất thích anh ấy.”
Đường Húc Hải rất muốn phì cười, nhưng để không kích thích bệnh nhân, hắn vẫn phúc hậu nhịn xuống. Phó Sử Ngọ rất đáng yêu, Chu Kỳ tuyệt đối không có ý đó!
Đường Húc Hải mở miệng nói: “Chính thức làm quen, tôi là Đường Húc Hải đội phó Binh đoàn Long Cốt. Trước kia là hàng xóm của Phó Sử Ngọ, quen cậu ấy sắp ba năm. Cho nên tương đối hiểu biết cậu ấy, anh có thể yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt.”
Cảm xúc mâu thuẫn của Chu Kỳ nghe xong lời này cũng nhẹ đi, hắn lại nghiêm túc nhìn nhìn Đường Húc Hải. Đường Húc Hải rất cao, dáng người cũng tốt, thoạt nhìn tính cách kiên nghị lại quyết đoán.
Cân nhắc một chút, cái thời buổi hiện giờ, có lẽ không có ai càng hợp với Phó Sử Ngọ hơn Đường Húc Hải. Chẳng lẽ còn muốn tìm một cô gái kêu y đi chăm lo, y còn chưa đủ mệt sao.
“Anh xuất ngũ từ đại đội đặc nhị đúng không?” Chu Kỳ hai mắt sáng ngời nhìn Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải run lên một cái, nói: “Đúng vậy. Bởi vì bị thương nên xuất ngũ.”
Chu Kỳ gật gật đầu nói với: “Đại đội các anh rất tốt, đều giỏi hết. Giao Phó Sử Ngọ cho anh, tôi coi như yên tâm.”
Phó Sử Ngọ kinh ngạc hỏi: “Làm sao cậu biết?” Y cũng không biết phiên hiệu đội của Đường Húc Hải là gì nữa là?
Chu Kỳ cười một tiếng, bảo: “Ở gần nhà cậu gồm có ai, tớ biết hết. Bằng không cậu cho là bảo vệ cậu thế nào a?”
Phó Sử Ngọ thẹn thùng cười, sau đó xoay người nói: “Hôm nay tớ còn dẫn một người đến thăm cậu, vị này là tiến sĩ Tả, chuyên gia y học sinh vật.”
Tiến sĩ Tả vừa rồi vẫn đứng một bên, tuy ông không ẩn hình, nhưng cảm giác tồn tại của Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải quá mạnh, Chu Kỳ biết ông có mặt, nhưng không chú ý mấy.
Tiến sĩ Tả cao quý lãnh diễm lên trước đứng, nói: “Chào anh, Chu Kỳ. Anh có thể bảo tôi Z·Z, hoặc tiến sĩ Z.”
Chu Kỳ nghi hoặc nhìn ông: “Chào ông… tiến sĩ Z.”
Phó Sử Ngọ nói: “Tiến sĩ Tả tới xem ca bệnh của cậu, tớ nghĩ ông ta có cách chữa khỏi cho cậu.”
Chu Kỳ nói: “Ý tốt của cậu tớ hiểu, chuyên gia y học đứng đầu trong nước đã khám cho tớ rồi. Chỉ cần duy trì tốt, tớ có thể sống thật lâu.”
Phó Sử Ngọ nghiêm túc nói: “Chỉ duy trì hiện trạng thì không được, cậu phải khôi phục như hồi đó… có thể tự đi lại mới được.”
Chu Kỳ bất đắc dĩ nói: “Sử Ngọ, tớ biết cậu muốn tớ khỏe, nhưng không phải muốn là được. Nếu bọn họ có cách trị được, tớ tự tin dựa vào thân phận của tớ, họ sẽ dùng hết cho tớ.”
Phó Sử Ngọ lắc đầu, nói: “Cách của Tiến sĩ Tả không giống những người khác.”
Tiến sĩ Tả đặc biệt trắng ra: “Video trên Hằng Quang Tinh của anh hôm qua tôi có xem rồi, bình sinh tôi không bội phục ai, Chu Kỳ anh xem như đầu tiên. Anh yên tâm, tôi sẽ hết sức chữa khỏi cho anh!”
Chu Kỳ cổ quái nhìn ông, sao tự phụ quá vậy?
Tiến sĩ Tả rất tự tin nói: “Nếu anh không sợ chết, tôi hiện giờ cũng có cách trị, tuy kịch liệt chút, nhưng tôi đảm bảo hữu hiệu!”
Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn ông: “Ông nhanh vậy đã nghĩ ra cách rồi à?”
Tiến sĩ Tả hất cằm, tự tin nói: “Đêm qua nhìn đến cuối video, tôi đã biết Chu Kỳ bị thương không nhẹ, lấy kỹ thuật y học truyền thống chỉ sợ không có cách nào hoàn toàn khôi phục, vì thế tôi bắt đầu nghĩ cách trị. Vật kia ngay trong tay anh, Sử Ngọ. Rót một liều thần dược đại lực vô, tôi đảm bảo anh ta khỏe re.”
Thần dược Đại Lực?!
Phó Sử Ngọ hiếm hoi mà lộ ra vẻ mặt cứng họng, y bất đắc dĩ đẩy đẩy kính: “Cách này quả thật quá thô bạo… Hay nghĩ cách khác ôn hòa chút được không?”
Chu Kỳ lại thấy hứng thú hỏi: “Thần dược Đại Lực là cái gì?”
Đường Húc Hải quay đầu nói với hắn: “Là năng lượng phân tử Nguyên thuần túy tiến sĩ Tả lấy ra từ cơ thể sinh vật dị năng, sau khi dùng có thể tăng mạnh cấp bậc dị năng giả, toàn diện kích thích tế bào thần kinh trong cơ thể người phát sinh tiến hóa. Tiến sĩ Tả nói phương án này rất có khả năng hữu hiệu. Chẳng qua nó có một khuyết điểm, dị năng giả sau khi dùng sẽ sụt giảm dị năng, thậm chí có khả năng bị phế bỏ.”
Tiến sĩ Tả lắc đầu nói: “Đây là kết quả nhằm vào dị năng giả, hồ sơ của Chu Kỳ đêm qua tôi xem rồi, anh ta không giống Phó Sử Ngọ. Trong cơ thể Phó Sử Ngọ hoàn toàn không có tế bào phân tử Nguyên, nhưng các chiến sĩ siêu năng lực bọn Chu Kỳ lại có lượng tế bào phân tử Nguyên giống như người thường.” Tiến sĩ Tả ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Sử Ngọ, kết luận: “Cho nên, căn cứ tư liệu tổng hợp hiện có mà nói, Phó Sử Ngọ đúng là nhân loại thuần túy cuối cùng hiện có trên Trái đất.”