Mạt Thế Xâm Nhập

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Kế Tiên thật sự không có cơ hội xuống tay. Không nói Phó Sử Ngọ có kỹ xảo đặc biệt có thể phát hiện dao động dị năng, cả Liễu Miện và Ngụy Ly đều có thể phát hiện loại bệnh tật trong mắt họ được chia vào dạng lời nguyền huyết chú. Thậm chí còn có Tần Nhược kỳ quái kia, mỗi khi tâm tư gã thấp thỏm, đều cười tủm tỉm nhìn theo làm gã sợn cả gai óc.

Đến nơi này, gã đã biết những người này tụ lại muốn chấp hành nhiệm vụ gì. Nhiệm vụ này quả thật vượt qua suy đoán của gã rất nhiều. Bay lên trời, tiến vào vũ trụ, đây là một việc quá thần thánh rung động nhân tâm. Khi Lý Kế Tiên biết mình sẽ đảm đương một đội viên trong đó, chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không tin nổi mà thôi.

Kỳ thật Lý Kế Tiên không tham mộ vinh hoa phú quý như Tiêu Lỗi đã tưởng. Thân nhân của gã đều qua đời, còn gặp phải sự phản bội của vợ, thậm chí lúc xã hội hòa bình hai tay gã đã lây dính hai mạng người. Gã một mình sinh tồn trên thế giới này, là mờ mịt, là hư không, gã không ngừng ra sức làm việc cho người khác, bất quá là vì tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của chính mình mà thôi.

Lý Kế Tiên rối rắm.

Khởi điểm gã không biết nhiệm vụ Hoắc gia giao cho là muốn phá hư kế hoạch đóng màn trời của phe Ngô, nhưng hiện tại gã đã đáp ứng đối phương, Tiêu Lỗi thậm chí đã thu đồ của người ta rồi, làm thủ hạ của Tiêu Lỗi, Lý Kế Tiên hiện không biết nên làm thế nào cho phải.

Làm một người Hoa, gã biết gã không thể làm vậy, nhưng Lý Kế Tiên vẫn có nguyên tắc nhất định, không làm được nhiệm vụ của đối phương, gã cảm giác khó có thể công đạo.

Cứ như vậy, mâu thuẫn tâm tư tra tấn gã. Nhưng chỉ đơn giản huấn luyện mỗi ngày đều mệt chết rồi, gã trở về ngã đầu là ngủ say, không có thừa sức để tự hỏi nữa.

Cách ngày dự định càng ngày càng gần, các đội viên được chọn càng thêm cố gắng. Một ngày nọ, Lý Kế Tiên nhìn thấy một người kỳ quái.

Lý Kế Tiên không khỏi nhỏ giọng hỏi người cùng tổ huấn luyện với gã: “Đó là ai?”

Người nọ quay đầu lại nhìn, sau đó tràn ngập tôn kính, nói: “Là Chu Kỳ, đội trưởng của nhóm chấp hành nhiệm vụ trước. Bọn họ ngồi không thiên III IV, tổng cộng đi mười hai người, chỉ có vị đội trưởng này về được, còn mang về hình ảnh tư liệu phi thường trân quý.”

Lý Kế Tiên cảm thấy khó hiểu, một người cố sống lay lất trở về có gì đáng sùng bái chứ. Người nọ hình như nhìn thấu ý chống đối của gã, mày giương lên rồi kể: “Các anh tới trễ, còn chưa xem qua tư liệu anh ta mang về. Vị đội trưởng Chu Kỳ này rất giỏi, suất lĩnh đội viên bôn ba hơn một ngàn km, thuận lợi từ nơi hạ cánh tìm được đường hầm màn trời, còn cùng alien vua cấp đại chiến một trận, cuối cùng cho phát nổ tàu hàng thiên, mới làm alien cấp vua sợ quá chạy mất. Anh thấy đội trưởng Chu Kỳ hiện tại ngồi xe lăn, kỳ thật sau khi anh ta cho nổ đã bị liệt nửa người, hoàn toàn dùng dị năng kéo lê thân thể trở về! Ý chí của anh ta quá ngoan cường, ít nhất tôi không làm nổi vậy, hiện tại rất nhiều đội viên đều coi anh ta là thần tượng!”

Trong mắt dị năng giả bọn họ, siêu năng lực gì đó, kỳ thật cũng là một loại dị năng, cho nên đều nói thẳng năng lực của họ là dị năng.

Lý Kế Tiên nghe hết người này giới thiệu, ánh mắt nhìn về phía Chu Kỳ cũng không khỏi phức tạp. Đối phương mặc áo thun quần đùi, ngồi trên xe lăn, phía sau cố định một cái giá. Thoạt nhìn không có gì đặc biệt cũng chả có gì thần kỳ, không ngờ lại là anh hùng đã làm một việc đáng để người người kính nể như vậy.

Cảm giác của Chu Kỳ thực sắc bén, Lý Kế Tiên nhìn hắn, hắn liền quay đầu qua nhìn Lý Kế Tiên. Lý Kế Tiên hơi giật mình, không dám đối diện với hắn, quay đầu làm huấn luyện của mình.

Chu Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn gã, chờ gã làm xong huấn luyện tổ này, Chu Kỳ dùng niệm lực đẩy xe lăn đi đến trước mặt Lý Kế Tiên.

“Trước kia chưa thấy anh, anh là hai đội viên cuối cùng đó à?” Chu Kỳ hỏi.

Lý Kế Tiên không thể xoay người bỏ đi, vậy rất dị thường. Gã – phần tử xấu xa không có ý tốt trà trộn vào đây – đứng trước mặt nhân vật anh hùng ánh hào quang vạn trượng này – cũng tự thấy quá xấu hổ, hận không thể rụt cổ chạy vòng đi.

“Đúng, tôi là chuyên gia chữa bệnh và chăm sóc lần này, tôi tên Lý Kế Tiên.” Lý Kế Tiên cố kiên trì trả lời.

Lúc này huấn luyện buổi sáng của họ đều đã xong, các đội viên bên cạnh đều đi xuống máy chạy bộ, tính kết bạn đi ăn cơm trưa sau đó trở về nghỉ ngơi. Ánh mắt Lý Kế Tiên cứ liếc liếc người bên cạnh, lần đầu tiên hy vọng các “Đồng đội” vẫn luôn không cách nào được nội tâm gã tiếp nhận có chút tình yêu đồng loại, giải cứu gã khỏi dầu sôi lửa bỏng!

Chu Kỳ theo ánh mắt gã nhìn qua, những đội viên kia đứng ở đó, xem bộ dáng là muốn đi tới. Lý Kế Tiên vừa dâng trào chút chờ mong, liền nghe Chu Kỳ nói: “Các anh đi ăn cơm trước đi, tôi tâm sự với Lý Kế Tiên.”

Danh vọng của Chu Kỳ trong lòng đám tuyển đội viên này đều là sùng bái, hắn mở miệng, những người khác tự nhiên sôi nổi đáp ứng, còn mang vẻ mặt hâm mộ nhìn gã.

Lý Kế Tiên mắt mở trừng trừng nhìn những người này rời khỏi.

Chu Kỳ nói với: “Anh có chuyện phiền lòng à?”

Tim Lý Kế Tiên lập tức lộp bộp, ánh mắt kinh nghi nhìn Chu Kỳ, miễn cưỡng cười: “Không có.”

Ánh mắt Chu Kỳ sắc bén nhìn gã, nói: “Thái độ của anh không giống người khác. Những đội viên khác ánh mắt kiên định, không có chần chờ, tinh thần đều sung túc. Chỉ có mình anh đầy dao động và không xác định, nếu anh ôm tâm tính này huấn luyện, vậy thôi sớm bỏ cuộc đi! Đừng ở đây chậm trễ thời gian, lãng phí tinh lực của người khác! Chỉ thái độ của anh thôi, lên tàu cũng chỉ có gây trợ ngại cho các đội viên khác!!”

Chu Kỳ nói nghiêm khắc mà không khách khí, điều này làm Lý Kế Tiên xấu hổ không chịu nổi. Gã xấu hổ đến mặt khô nóng, đầu rũ xuống, không dám nhìn Chu Kỳ.

Cứ việc Lý Kế Tiên lớn hơn Chu Kỳ mấy tuổi, cứ việc Chu Kỳ ngồi xe lăn, Lý Kế Tiên đứng, Chu Kỳ chỉ có thể nâng đầu nói chuyện với gã. Nhưng về mặt khí tràng, đối phương tuyệt đối phải nhìn xuống hắn, khí thế kia triệt để đá Lý Kế Tiên văng vào bùn lầy.

Chu Kỳ nhìn Lý Kế Tiên như thế, không có chút thương hại nào, ngược lại càng nghiêm khắc nói: “Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Tôi mặc kệ anh trúng cử thế nào, phải biết rằng nhiệm vụ các anh gánh vác lần này quá quan trọng, bất kì kẻ nào cũng không thể bừa bãi trong sân huấn luyện này! Quốc gia không có nhiều nhân lực vật lực để anh lãng phí, nếu anh không muốn đi, sớm nói ra! Nếu anh bị cưỡng chế đưa tới nên không cam tâm, không dám nói với Niếp Tướng quân. Cũng không sao, chút quyền lợi tôi vẫn phải có, có thể cho anh rời khỏi ngay lập tức!!”

Lý Kế Tiên lập tức ngước lên, mặt gã đỏ bừng, hai tay siết lại thành quyền, cả người kích động hơi run lên.

Chu Kỳ nghiêm túc theo dõi gã, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai mắt gã.

Lý Kế Tiên chỉ cảm thấy mất thể diện, xấu hổ, không cam lòng! Đúng vậy, không cam lòng! Không cam lòng mãnh liệt từ đáy lòng gã dâng trào.

Rối rắm dai dẳng, không quyết định được lập tức bị người trước mắt xé nát, không cho pháp gã chần chừ nữa. Gã không phải không rõ ai đúng ai sai, nếu gã thật sự làm theo ý Hoắc gia, đó là trợ Trụ vi ngược. Nhưng gã vẫn như cũ chưa hạ quyết tâm, dù sao chấp hành nhiệm vụ là Đường Húc Hải đánh gãy hàng tiền đạo của gã! Còn có Phó Sử Ngọ đánh văng công kích huyết hệ của gã trở về.

Đối với hai người này gã có oán khí, bản tâm không muốn để họ được thuận lợi.

Nhưng khi Chu Kỳ nói muốn đuổi gã đi, tâm nguyện trong đáy lòng gã lập tức rõ ràng lên. Gã không muốn bị đuổi đi! Không phải sợ không hoàn thành nhiệm vụ của Hoắc gia, mà là sợ bỏ qua cơ hội chứng minh mình lần này!

Lúc gã phạm tội giết người, bị nhốt vào tù, nhân sinh cả đời gã đã vỡ nát. Nhưng hiện tại, cơ hội chứng minh bản thân ngàn năm một thuở đã đặt ngay trước mắt, thật sự bỏ qua, sao gã có thể cam tâm?!

Hai mắt Lý Kế Tiên đỏ bừng nói: “Không! Tôi không rời khỏi! Nhiệm vụ đóng màn trời lần này, tôi nhất định phải đi!” Cho dù là làm đồng đội với hai cái tên đáng ghét kia, gã cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này!

Chu Kỳ nghiêm mặt, nói: “Cơ hội tôi đã cho anh! Nếu anh xác định muốn đi, vậy sau này cố mà huấn luyện, đừng để tôi thấy anh không yên lòng! Lại lần nữa phát hiện thái độ của anh không nghiêm túc, tôi mặc kệ anh được chọn thế nào, cũng cho anh cút đi. Nghe rõ chưa?!”

Lý Kế Tiên ưỡn ngực lên, đáp: “Tôi sau này nhất định cố gắng nghiêm túc huấn luyện %!”

Chu Kỳ nghiêm túc bảo: “Nhìn biểu hiện sau này của anh rồi nói, đi ăn cơm đi.”

Lý Kế Tiên thở phào nhẹ nhõm, đầu cũng không dám quay lại nhanh chóng rời đi.

Chờ gã đã không thấy bóng dáng, khóe miệng Chu Kỳ vểnh lên, hắn quay đầu nhìn Phó Sử Ngọ đi vào từ một cánh cửa khác: “Vậy là được rồi đúng không?”

Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Cám ơn cậu đã giúp, Tiểu Thất.”

Chu Kỳ cười rất sâu xa: “Tính cách người này là dạng dễ xúc động, dễ bị xúi giục. May mà trước đó chưa bị người ta tẩy não, bằng không muốn xách động cũng không dễ. Dạng như anh ta, trước kia là mấy mối mà phần tử đa cấp bất hợp pháp thích dụ nhất.”

Phó Sử Ngọ không hiểu gì chớp mắt: “A?”

Chu Kỳ nói: “Cậu cũng chó ngáp phải ruồi thiệt, giải quyết ước số không ổn định này trước. Mà sao cậu phát hiện anh ta có vấn đề?”

Phó Sử Ngọ ngại ngùng hỏi: “Anh ta thật sự có vấn đề hả?”

Chu Kỳ kinh ngạc nhìn y: “Chẳng lẽ không phải cậu phát giác anh ta có vấn đề, mới đến tìm tớ giúp à?”

Phó Sử Ngọ càng ngại ngùng: “Binh đoàn tụi tớ trước kia có xung đột với tiền tổ chức của anh ta, thậm chí Húc Hải còn thiếu chút nữa giết chết người này. Tớ cảm thấy nếu anh ta có oán hận, trên đường đi sẽ canh trả thù hoặc cố ý ngáng chân, gây phiền toái không tốt. Cho nên tớ liền nhờ cậu tới làm công tác tư tưởng cho anh ta, để buông xuống ân oán cá nhân…” Chu Kỳ cổ quái nhìn y, Phó Sử Ngọ thấp thỏm bất an hỏi: “Rốt cuộc anh ta có vấn đề gì?”

Chu Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, dùng niệm lực giơ cánh tay lên, tay làm ra tự thế cao thâm chống cằm, nói: “Cụ thể là gì tớ không biết, tóm lại là một nhân tố bất định. Nhưng tớ đã triệt để đánh tỉnh rồi, người này coi như giác ngộ không tồi, chắc sẽ không làm ra việc ác liệt gì trên đường làm nhiệm vụ đâu.”

Phó Sử Ngọ yên tâm, cười nói: “Vậy thì tốt, cho dù anh ta vẫn có oán khí với tụi tớ, về sau muốn đánh muốn giết tùy tiện đến, tụi tớ tận lực bồi tiếp. Chỉ cần nhiệm vụ lần này có thể thuận lợi hoàn thành, để anh ta đánh một trận cũng được.”

Mày Chu Kỳ dựng cả lên: “Hắn dám! Dám đụng một đầu ngón tay của cậu coi, tớ không đánh chết hắn luôn à!”

Phó Sử Ngọ cười ha hả, tò mò hỏi: “Tiểu Thất, cậu thật sự có quyền hạn lớn vậy à, có thể không thông qua Niếp Tướng quân liền trực tiếp đá người ta đi?”

Chu Kỳ đương nhiên nói: “Làm gì có, hù chút cho vui thôi.”

Phó Sử Ngọ hết nói nổi, nói dối còn giống thật hơn nói thật, thật sự tốt sao?!

Sau đó Lý Kế Tiên quả nhiên càng tập trung huấn luyện, triệt để mệt thành cún, nhưng dạng bất hòa không rõ ràng trước đó cũng biến mất, xem như chính thức dung nhập vào đội ngũ này.

Mấy ngày cuối trước khi đi, danh sách chung cuộc rốt cục đã được xác định, bên Long Cốt chiếm chín người, phân biệt là: Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải, Ôn Triệu Minh, Chân Tử, Thiệu Nhạc, Lưu Hoằng, Lưu Bội Kỳ, Bạch Khải Phong, Miêu Gia. Trừ Lý Kế Tiên, Tần Nhược, chín người khác là từ Tốn Tổ cấu thành.

Đội ngũ tự nhiên lấy từng binh đoàn để chia thành hai đội nhỏ, chẳng qua bởi vì Tần Nhược và Liễu Miện là bạn tốt, gia nhập đội bọn họ, Lý Kế Tiên chỉ có thể vào đội bên Phó Sử Ngọ. Điều này làm Phó Sử Ngọ thầm thấy may mắn hơn, may mà trước đó nhờ Chu Kỳ xuất mã đi “Khuyên” Lý Kế Tiên một phen, bằng không Phó Sử Ngọ khẳng định đội bọn họ trên đường càng không an ổn.

Trong hai mươi người, có hai người thường, một biến dị giả, còn lại đều là dị năng giả cao cấp, cao nhất chính là Đường Húc Hải cấp .

Bất quá tiến sĩ Tả đã làm một kiểm tra cho Phó Sử Ngọ, nghe nói chỉ cần có cơ hội, rất nhanh Phó Sử Ngọ sẽ đột phá cấp , khiến Nhiếp Trường Sơn cùng các khoa học gia khác trong lòng đều nắm chắc hơn một ít.

Ngày /, không thiên V VI được vận đến thành phố hàng không, tàu con thoi to lớn lẳng lặng được đẩy vào buồng downtime, các đội viên nghe nói tàu đến, đều không có tâm tư huấn luyện nữa. Chủ nhiệm Hàn rơi vào đường cùng liền dứt khoát thả họ đi, tất cả đội viên phóng đến buồng chứa.

Tuy trước đó có xem qua mô hình, nhưng thật sự đứng trước vật thật vẫn làm người người hưng phấn kích động.

Không thiên V VI có kiểu mẫu giống mấy chiếc trước mặt nó, nhưng toàn bộ hệ thống động lực lại thay đổi, trung tâm nhiên liệu cũng khác, giúp không gian của hệ thống động lực giảm nhỏ, tương ứng có thể chứa càng nhiều thành viên. Bởi vì không phải đi tiến hành nghiên cứu, rất nhiều thiết bị không cần thiết cũng được để lại, dành ra càng nhiều không gian và tải trọng để đem theo vật phẩm.

Toàn tàu thoạt nhìn không có khác nhau quá lớn so với trong TV trước kia, thân tàu hơn ba mươi mét, cao mười tám mét, cánh hai mươi bảy mét. Đầu máy mượt mà như đầu cá heo, cánh lại hình tam giác. Phía sau còn có ba ống phun lớn như miệng pháo.

Các đội viên hưng phấn vây quanh tàu không thiên ngắm nghía, chủ nhiệm Hàn xuất hiện, bà nói: “Không thiên V VI đã cải tiến không cần dựa vào hỏa tiễn để làm động lực nâng.” Bà quay đầu nói với Phó Sử Ngọ cùng Ngụy Ly: “Dị năng của hai vị đội phó tác dụng lên thân tàu, có thể khiến hai con tàu lớn này nhẹ nhàng bay lên trời, nhanh chóng đi lên nơi cao nhất. Đến lúc đó toàn lực mở động cơ, có thể thuận lợi thoát ly tầng khí quyển tiến vào vũ trụ.”

Nghe cô nói, các đội viên chung quanh đều an tĩnh lại, nghiêm túc lắng nghe.

Chủ nhiệm Hàn cảm thán nói: “Tai nạn, chiến tranh, có thể nói là nhân tố kích thích khoa học kỹ thuật phát triển mạnh nhất, nếu là trước kia, căn bản là không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã hoàn thành cải tiến thiết kế.” Cô xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn các đội viên, nói: “Chỉ có gặp phải tuyệt cảnh diệt tuyệt mới khiến loài người chịu đoàn kết lại, bộc phát sức sáng tạo kinh người. Tôi chỉ hy vọng đây không phải lần tỏa sáng cuối cùng, hành động của các anh có thể thuận lợi thành công.”

Sau lần huấn luyện cuối cùng kết thúc, đội trưởng lần này là Đường Húc Hải, Liễu Miện, đội phó là Phó Sử Ngọ, Ngụy Ly đi vào phòng họp, cùng Nhiếp Trường Sơn thảo luận lộ tuyến đi tới.

Nhiếp Trường Sơn nói: “Các anh phải nhanh quyết định địa điểm hạ cánh đi, vậy để tiện tiến hành biên trình gợi ý thích hợp cho các anh. Thời gian xuất phát là h khuya Hoa Hạ, xuất phát lúc ấy có thể dễ chỉnh góc độ tiến vào đường hầm màn trời.”

Liễu Miện cùng Đường Húc Hải nhìn thoáng qua, nói: “Chúng tôi đã thảo luận rồi, hạ cánh chọn tại vị trí của bọn Chu Kỳ trước đó, trong cánh rừng.”

Mày Nhiếp Trường Sơn hơi nhướng lên, nói: “Nơi đó cách đường hầm xa nhất, đến lúc đó lúc các anh trở về sẽ không tiện.”

Đường Húc Hải nói: “Chuyện này chúng tôi cũng nghĩ rồi, bởi vì mang theo thiết bị có thể chế bom từ phân tử Nguyên, chúng tôi chỉ cần thiết lập thời gian bổ sung năng lượng, trước khi nổ chạy về tàu con thoi, tiến vào đường hầm màn trời là được.”

Nhiếp Trường Sơn nhíu mày, nói: “Phương án này có nhiều nhân tố không xác định quá không, dù sao thời gian bổ sung năng lượng không phải một ngày hai ngày là được.”

Liễu Miện nói: “Đây là phương án hành động tốt nhất, bom là mang theo linh kiện rời rạc đi, đến nơi mới lắp ráp, như vậy gánh nặng đối với các đội viên mà nói nhỏ đi rất nhiều, xác suất thành công cũng cao.”

Nhiếp Trường Sơn không đồng ý nổi, bọn họ sao có thể đảm bảo sau khi rời khỏi bom sẽ bình yên vô sự thuận lợi bổ sung năng lượng, lỡ giữa chừng có alien phá hư thì sao? Trí lực của Alien vua rất cao, nó đã bị vụ nổ kinh động một lần rồi.

Đường Húc Hải như biết ông đang lo điều gì, nói: “Chúng tôi sẽ tìm một nơi hoàn toàn an toàn để lắp bom.”

Nhiếp Trường Sơn thở hắt ra, nói: “Kế hoạch đã định trước, đến lúc đó rất có khả năng sẽ xuất hiện chỗ không khớp với kế hoạch, các anh phải tùy cơ ứng biến.” Đây là nguyên nhân ông hoàn toàn buông tay để tự họ suy nghĩ, cũng chỉ có kế hoạch do họ lập ra, đến lúc thật sự xuất hiện tình huống mới cũng dễ điều chỉnh kịp thời hơn.

Liễu Miện nói: “Ông yên tâm đi, chúng tôi sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về!”

Nhiếp Trường Sơn cười một tiếng, hỏi: “Là Tần Nhược nói sao? Mượn cát ngôn của cậu ấy.”

Tần Nhược đả sửa cái tật mỏ quạ dĩ vãng, giống như đang tích góp năng lượng, không còn xem cát hung cho ai nữa cả.

Liễu Miện tự tin nói: “Tuy không phải cậu ta nói, tôi nói cũng không thua gì.”

Nhiếp Trường Sơn nhìn bản mặt tự tin của hắn, trong lòng thoáng an ổn một ít, có tự tin này là tốt.

Ngày /, không có huấn luyện, không có chương trình học, cái gì cũng không có, triệt để thả ra. Cho các đội viên làm việc họ muốn làm, cũng không hạn chế ra ngoài, nhưng vẫn có thời gian giới nghiêm.

Vốn Phó Sử Ngọ muốn cùng Đường Húc Hải ra ngoài đi dạo, thưởng thức cảnh đẹp sa mạc một chút. Đáng tiếc, Đường Húc Hải tên cầm thú này, nói thời gian sau này khẳng định không có cơ hội thân thiết, ôm Phó Sử Ngọ lăn trên giường cả ngày, làm Phó Sử Ngọ chân nhũn tay mỏi đứng cũng không nổi nữa.

Cảm giác xấu hổ do ban ngày tuyên dâm, làm Phó Sử Ngọ càng mẫn cảm hơn, mê hoặc Đường Húc Hải càng thần hồn điên đảo, động tác cũng càng gia súc.

Hưởng thụ một bữa linh đình, Đường Húc Hải thoả mãn xa xỉ cầm thuốc năng lượng phân tử Nguyên- tân xuất phẩm của sở nghiên cứu -ngâm nước nóng lại mát xa cho Phó Sử Ngọ, để đảm bảo y khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Cánh môi bị chà đạp sưng đỏ của Phó Sử Ngọ, sau khi bôi vào, rất nhanh liền hết sưng.

“Có thứ này cũng không tồi nha.” Đường Húc Hải cầm chai thuốc, cười sâu sa, Phó Sử Ngọ không thể nhịn nổi nữa, hung hăng tát ướt cả người hắn. Đường Húc Hải ái muội nhìn y hỏi: “Cậu mời tôi cùng tắm chung đó hả?”

Phó Sử Ngọ không cản nổi lại đỏ mặt, người này càng ngày càng vô liêm sỉ, ăn nói cũng càng không kiêng nể gì. Phó Sử Ngọ vụng về quát: “Đủ rồi nha! Nếu mà vì chuyện này chậm trễ thời gian xuất phát thiệt, tôi cả đời không thèm nói với anh luôn đó!”

Đường Húc Hải vừa thấy người thành thật đã tức giận, lập tức ngoan ngoãn nói sang chuyện khác không khiêu khích nữa: “Thứ này cậu dùng để khôi phục ngoại thương thì tốt, chẳng qua công hiệu là kích thích năng lượng sinh vật của cậu để chữa trị, dù sao không thể như dị năng giả tụi tôi có thể trực tiếp bổ sung năng lượng nguyên tế bào.”

Phó Sử Ngọ nói: “Có thể có tác dụng khôi phục ngoại thương là ổn. Cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, tôi sẽ tận lực không để mình bị vết thương trí mệnh khó có thể khôi phục, anh cũng phải chú ý.”

Đường Húc Hải nhìn đôi mắt lo lắng của y, nói: “Tôi biết, tôi sẽ không ngu vậy nữa, cũng không phải như bên chúng ta, còn có thể ở trong nhà, hưởng thụ cảm giác cho cậu hầu hạ tôi.”

Phó Sử Ngọ buồn bực lại tát nước vào hắn, quát: “Còn dám bị thương, anh coi tôi có thèm để ý đến anh nữa không nhá!”

Nhưng cả hai người đều biết y chỉ giỏi được cái miệng mà thôi.

Đường Húc Hải lau cho Phó Sử Ngọ rồi nhanh chóng nhét vào ổ chăn, thời gian còn lại hai người cũng không đi ra ngoài, cứ tựa đầu vào nhau, sưởi ấm cho nhau nói chuyện thật lâu.

Ngày hôm sau làm kiểm tra thân thể một đợt, xác định cơ thể họ đều ở trạng thái tốt nhất. Dựa theo trình tự lên vũ trụ đã định dĩ vãng, giờ là lúc người lãnh đạo đến gặp và tiếp nhận truyền thông chụp ảnh.

Đáng tiếc lúc này trừ thành viên trong thành phố hàng không ra, không có bất kì kẻ nào biết bọn họ sắp bước vào hành trình quyết định vận mệnh của Trái đất.

Xuyên qua đường hầm của hàng thiên viên, Lý Kế Tiên khó có thể ức chế kích động trong lòng, nhìn không thiên V cất cánh trên đường băng, gã thầm tự nhũ: Mình không có làm sai!

Dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, họ mặc quần áo du hành vũ trụ vào, gắn cứng trang bị phòng hộ, kiểm tra mọi chi tiết lần cuối, liền đóng cửa khoang thuyền.

Mọi người gần như không nói tiếng nào, mặc dù đã quá nhiều lần luyện tập trong khoang giả, nhưng lúc lên tàu thật, cảm giác đích thân trải qua kỳ cảnh này khiến người ta không tự chủ được mà căng thẳng.

Trong trung tâm chỉ huy truyền đến tiếng đếm ngược, thời gian từng giây từng phút tiếp cận, thẳng đến truyền đến một tiếng: “Phóng!”

Đường Húc Hải không chút do dự đè cái nút, ba ngọn lửa từ đuôi tàu con thoi xì ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio