Cả tổ chức một lễ tang đúng nghĩa cũng không cách nào làm được, tại Hằng Quang Tinh cách xa quê mẹ, bọn họ chỉ có thể chọn hoả táng, sau đó đem tro cốt rãi vào mảnh đất này.
Bụi mù cuồn cuộn trên trời bay lên tầng cao, bầu trời mù sương, rất lâu không trong lại, cứ như vì sự rời đi của những người này mà ai thán.
Cứ việc bi thương vì mất đi chiến hữu, nhưng nhiệm vụ của họ vẫn chưa hoàn thành. Đóng đường hầm màn trời không có chút manh mối nào, mà vì họ đã kíp nổ một trận, mảnh đất phụ cận trở nên khô cằn, một chút thực vật có thể ăn cũng không còn. Tuy Lưu Bội Kỳ mang theo một ít mầm mống lương thực, tốt xấu gì cũng giúp bọn họ đầy bụng. Nhưng vẫn vấn đề kia, lượng muối có hạn, thời gian của họ không nhiều lắm.
Bốn người Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải Liễu Miện Ngụy Ly, vây quanh cột sáng nghiên cứu thật lâu cũng không có manh mối.
Bởi vì vụ nổ, bên này thật lâu không có alien đặt chân nên bọn họ cũng không bị phân tâm.
Mấy ngày nay, bọn họ thử ném đồ vào, cũng thử thăm dò dùng dây thừng thuyên đồ vật vứt đi vào, rồi lôi ra. Đương nhiên, kết quả cũng không lý tưởng, bởi vì năng lượng trong đường hầm, tiến vào cột sáng lập tức bị năng lượng bên trong xé thành mảnh nhỏ.
Cũng có người xung phong nhận việc muốn đi vào thử, lại bị cưỡng chế cấm làm chuyện nguy hiểm này.
“Chút manh mối cũng không có!” Lưu Hoằng nóng nảy vò tóc.
Đường Húc Hải lãnh tĩnh ngồi một bên, nhìn Phó Sử Ngọ còn cực kì kiên nhẫn cùng bọn Ôn Triệu Minh Miêu Gia ngồi xổm phụ cận cột sáng thực hiện các thí nghiệm.
Liễu Miện đến bên cạnh hắn, hỏi: “Muối chúng ta mang theo còn có thể kiên trì bao lâu?”
Đường Húc Hải nói: “Ăn tiết kiệm, còn có thể đủ cho nửa tháng.”
Liễu Miện quay đầu lại nhìn nhìn, nói: “Nếu hôm nay còn chưa tìm được cách cài bom, chúng ta liền đi về hướng tây bắc.”
Đường Húc Hải hơi nhíu mày, nói: “Không có mục tiêu cụ thể nào, cũng chỉ là một phương hướng…”
Liễu Miện nói: “Tin Tần Nhược đi, cậu ấy sẽ không phạm sai lầm.”
Đường Húc Hải trầm mặc một hồi, gật gật đầu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Đường Húc Hải nói quyết định của Liễu Miện.
Phó Sử Ngọ nghe xong gật đầu, nói: “Cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào phương hướng Tần Nhược nói trước khi lâm chung.”
Ngụy Ly ngồi bên cạnh đống lửa, lên tiếng: “Vấn đề muối không cần quá lo lắng, không nói trên tàu còn có dự trữ. Chỉ nói sau này nếu chúng ta chưa thể giải quyết nhanh, phải trường kỳ chiến đấu, tinh cầu này lớn vậy, hẳn sẽ có muối. Quặng muối, đất nhiễm phèn, cùng lắm thì chúng ta đến bờ biển phơi một chút muối cũng được.”
Muối là một vấn đề, vấn đề khác chính là, bọn họ có thể tạm thời chỉ ăn thực vật, không ăn thịt, nhưng không có khả năng cứ vậy mãi đúng không? Trên Hằng Quang Tinh trừ chim nhỏ cũng chỉ có côn trùng gì đó, chẳng lẽ đến lúc đó phải ăn thịt alien sao? Nghĩ đến đây thôi, cả người Ngụy Ly đều không khỏe.
Ôn Triệu Minh suy xét khá xa, nói: “Nếu không tìm thấy muối trên đất bằng, vậy phải nhanh chóng suy xét đến việc ra bờ biển phơi muối. Chỗ này vây quanh đất liền, chúng ta đi bộ không nổi đâu, phải lái tàu con thoi đi qua.”
Vũ lực của họ mạnh hơn bọn Chu Kỳ, hơn nữa đi qua tổ lớn bằng đường không, còn đi mất hai mươi ngày mới đến nơi này, nếu tính thêm lộ trình đi về, vậy họ cũng chỉ có hai mươi lăm ngày mà thôi.
Tưởng tượng như vậy, lập tức làm mọi người gấp gáp lên.
Phó Sử Ngọ nói: “Ngày mai liền xuất phát!”
Sáng sớm hôm sau, bọn họ liền xách ba lô lên tiến về hướng tây bắc.
Rời đi phụ cận đường hầm màn trời – nơi đã biến thành một mảnh đất khô cằn, họ rốt cục nhìn thấy rìa mép của vụ nổ lần này. Bom sinh lực uy lực quá lớn, mãi đến khi đi tới / diện tích cái tổ lớn, ảnh hưởng của vụ nổ mới hoàn toàn biến mất.
Alien trong tổ cũng bị ảnh hưởng, tất cả đều lui về / còn lại.
Biến hóa này làm lúc bọn họ lần nữa đi qua, rõ ràng cảm thấy mật độ alien cấp biến cao. Nhưng đã đối mặt với alien vua, lần thứ hai đại chiến alien cấp làm họ càng tự tin hơn, chiến ý rất cao.
Không cần ai cổ động, tiểu đội đặc khiển trực tiếp lao lên. Lần này tốn hết ba giờ mới qua được tổ lớn, đeo trang bị bay, bọn họ thẳng đến rất xa không có alien cấp đuổi theo, mới tìm chỗ nghỉ ngơi.
Trầm mặc nghỉ ngơi uống nước ăn thuốc năng lượng bổ sung xong, Bạch Khải Phong mở miệng: “Sao tôi cảm thấy lũ alien cấp càng ngày càng hung hãn vậy nhỉ?”
Liễu Miện nhai thịt khô nói: “Trước kia đó là chưa từng thấy qua người, cũng quá lâu không có thiên địch, chúng bất quá là không thích ứng nhất thời thôi. Chờ chúng quen người, nói không chừng lúc đó chính là chúng ta bị đuổi theo chạy trốn lên trời xuống đất đó chứ.”
Đường Húc Hải đồng ý: “Lũ alien trong tổ lớn không giống tụi chia tổ ra ngoài, cũng không du đãng chung quanh như trên Trái đất. Nhưng khi chúng phát hiện ‘Con mồi’ chúng ta tồn tại, nhất định sẽ chạy đến tập kích.”
Ánh mắt Phó Sử Ngọ thẳng tắp nhìn vào một điểm, vẻ mặt nghiêm nghị, yên lặng nuốt thức ăn. Đường Húc Hải cũng biết y như vậy là đang đi vào cõi thần tiên, hắn chạm vào Phó Sử Ngọ ngồi bên cạnh, hỏi: “Cậu nghĩ đến cái gì?”
Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, phát giác bởi vì Đường Húc Hải hỏi, những người khác đều nhìn y. Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, nói: “Tôi chỉ có một ý tưởng…”
Liễu Miện cảm thấy hứng thú bảo: “Nói thử xem.”
Phó Sử Ngọ chỉnh lý ý tưởng rồi nói: “Lũ alien phân cấp rất rõ ràng, thậm chí cấp bậc không giống mà kết cấu thân thể cũng khác nhau. Loại bất đồng này không phải từ khi sinh ra đã thế, anh xem lũ alien từ trứng nở ra chúng ta nhìn thấy đều giống nhau như đúc. Trước đó tiến sĩ Tả có nói, năng lực tiến hóa của alien cực mạnh, loại gien tiến hóa này, mỗi một con alien đều có…”
Nghe y nói ai cũng thấy mơ hồ, không rõ Phó Sử Ngọ muốn biểu đạt cái gì.
Phó Sử Ngọ tổ chức ngôn ngữ lại rồi nói: “Nói như thế, trước kia lúc chưa có alien cấp , alien cấp tiến hóa ra cấp , cấp tiến hóa ra cấp , mà cấp sẽ tiến hóa thành alien cấp . Như vậy xem ra lũ cấp không biết là loại nào tiến hóa ra tới.”
Đường Húc Hải hiểu được ý của y: “Ý cậu là, hiện tại alien vua chết, sẽ có một con cấp nào đó tiến hóa thành cấp á?!”
Liễu Miện như hiểu ra, nói: “Như vậy chứng tỏ alien cấp tấn công càng mạnh, là vì alien vua gần tổ luôn áp chế chúng đã chết, mới phát triển mạnh hơn à!”
Phó Sử Ngọ lắc đầu, nói: “Không, loại tiến hóa này không thể hoàn thành nhanh như vậy. Ý tôi là, tinh cầu này lớn vậy, có còn con alien vua nào đã tiến hóa lên không.”
Thịt khô trong tay Chân Tử rớt cái phịch xuống đất, Miêu Gia cười khan một tiếng, nói: “Đội trưởng, chuyện cười này không có vui đâu nha!”
Phó Sử Ngọ nghiêm túc nói: “Anh không nói đùa.”
Miêu Gia kêu rên một tiếng, là vì không phải giỡn mới càng dọa người a!
Lưu Hoằng nuốt ực một cái, nói: “Nó không phải tên là alien vua à? Vua không phải đều là nhất, chỉ có một trên đời à?”
“Alien vua là tên do con người gọi nó thôi.” Phó Sử Ngọ vẻ mặt lãnh tĩnh nói: “Chính xác mà nói nó là thủ lĩnh của mấy cái tổ alien cỡ lớn, nó thống trị những tổ lớn phụ cận, giống như thời cổ trên Trái đất có các chư hầu tạo thành một đế quốc vậy.”
Đường Húc Hải gật đầu, nói: “Bình nguyên này alien quá dày đặc. Nhưng tinh cầu này không chỉ có một bình nguyên, trên những đại lục khác, rất có thể còn có nơi lũ alien tụ tập, cũng có khả năng còn lũ alien vua khác nữa.”
Thi Vệ của Tốn Tổ sờ mặt một cái, nói: “Cho dù có, chỉ cần không cần thiết, chúng ta cũng không cần giao thủ với nó đâu ha?”
Không ai nói gì, bởi vì họ cũng không biết nếu tiếp tục đi nữa có gặp một điểm tụ tập alien nữa hay không.
May mắn chính là, tạm thời họ không cần suy xét vấn đề này, theo khoảng cách của họ với cột sáng càng ngày càng xa, quy mô tổ alien từ từ giảm xuống, dần dần tổ cũng biến mất.
Tiến vào núi non chỉ có alien chia tổ hoạt động, số lần họ gặp alien cũng chậm rãi giảm bớt.
Lại đi một ngày, Miêu Gia thiếu kiên nhẫn nói: “Chúng ta đã đi hơn mười ngày, cái gì cũng không phát hiện. Đi mãi như vậy, muối liền không đủ dùng.”
Trên đường đi, họ không phát hiện đất nhiễm phèn hoặc quặng muối tồn tại, bởi vì không có động vật có vú cỡ lớn, cũng không thể căn cứ tập tính động vật mà tìm được bùn đất ngậm muối. Cảm xúc các đội viên rõ ràng đều rục rịch, tuy họ không sợ chết, nhưng cũng phải chết có giá trị, ít nhất phải cùng alien oanh oanh liệt liệt chiến đấu mà chết. Thiếu muối sẽ làm sức chiến đấu của bọn giảm xuống, nếu vì nguyên nhân này mà bại rồi tử vong, bọn họ thật sự không cam lòng.
Phó Sử Ngọ bất đắc dĩ cùng Đường Húc Hải liếc nhau, sau đó hỏi ý kiến Liễu Miện: “Chúng tôi phải về sao?”
Liễu Miện đứng ở đó, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bên này lượng alien đã rất ít, đi như vậy, từ hôm nay lượng muối giảm đến /, như vậy còn có thể đi thêm ba ngày.” Liễu Miện nhìn đội viên muốn nói lại thôi, bảo: “Tôi biết các anh lo cái gì, yên tâm, chờ lúc về lượng muối sẽ khôi phục đúng lượng cần thiết, hẳn là đủ để chúng ta đi về.”
Ngụy Ly cũng mở miệng nói: “Dù sao đoạn đường này chúng tôi đã dò la xong, lúc về trực tiếp bay qua một nửa lộ trình, như vậy khỏi tiết kiệm muối cũng đủ dùng.”
Mắt Liễu Miện sáng lên, nhịn không được mà ôm lấy y hung hăng hôn cái chốc, Ngụy Ly giận dữ trừng hắn một cái.
Liễu Miện cười to nói: “Rồi! Cứ làm như thế!”
Lại đi ba ngày, thời tiết càng ngày càng khô, bão cát cũng từ từ lớn lên, bọn họ lướt qua núi non có thảm thực vật phong phú tiến vào một sa mạc hoàn toàn do đá cấu thành.
Lọt vào tầm mắt là mảnh hoang vu vô tận, thực vật trên đất sinh trưởng thưa thớt, liếc một cái cũng chỉ nhìn thấy mấy núi đá khổng lồ.
Phó Sử Ngọ cứ mở cảm quan ra để phân hình, sợ bỏ qua một chút manh mối nào, lúc này niềm tin của bọn họ kỳ thật đã không còn nhiều nữa rồi.
Nhưng Tần Nhược chung quy không phụ lòng tin của họ, cuối cảm quan, một cảnh tượng đồ sộ xuất hiện trong não của Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ không dám tin trợn mắt, thất thanh quát lên: “Có cái gì đó!!”
“Cái gì?” Những người khác đầy cõi lòng hy vọng nhìn y.
Phó Sử Ngọ giơ tay lên chỉ vào núi đá khổng lồ cách họ mấy ngàn mét, cao giọng nói: “Trên vách núi đá kia có cái gì!!”
Liễu Miện quyết định thật nhanh, nói: “Bay qua!!”
Mọi người sôi nổi khởi động trang bị bay, bay về phía ngọn núi kia. Lúc này một đám alien chia tổ đã phát hiện bọn họ, đang lao nhanh đến.
Các đội viên đang kích động không chút keo kiệt lấy mấy trái lựu đạn số lượng không nhiều trực tiếp ném xuống. Trên trời bay dưới đất chạy, bị bọn họ giết chóc một trận, cả níu giữ bước chân họ cũng không được, bỏ lại mớ xác đầy đất, bọn họ vọt tới núi đá.
Đứng trước núi đá khổng lồ, họ trợn mắt há hốc mồm, cứng họng nhìn vách núi.
“Đây là… Cái gì?” Miêu Gia liều mạng xoa mắt.
Chân Tử dùng một giọng nói mơ màng bảo: “… Đá, bích hoạ?!!”
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, thong thả rơi xuống đất ngẩng đầu lên nhìn công trình điêu khắc vĩ đại trên mỏm đá vừa cao vừa phẳng trước mặt.
Đúng vậy, xuất hiện trước mắt họ là một bích hoạ khổng lồ, điêu khắc trên đá kéo dài hơn mấy chục thước!
Điều này thật không tin nổi, trên tinh cầu chỉ có alien này lại đột nhiên xuất hiện dấu vết nhân tạo hoặc sinh vật trí tuệ khác lưu lại, sao lại không làm bọn họ khiếp sợ.
Bích hoạ to lớn này không biết tồn tại bao lâu, sau dãi gió dầm mưa, nó có vẻ đã không được trọn vẹn, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình vẽ trên bức điêu khắc nọ.
Phó Sử Ngọ tỉnh táo lại đầu tiên, y quay đầu bảo người khác: “Chụp cái này lại, sau đó bắn vào bộ nhớ của mọi người đi.”
Trang bị trên người bọn họ đều đã được tận tâm thiết kế, không có thứ nào vô ích mà chiếm diện tích. Một sợi dây dài chừng hai ngón tay đeo trên cổ tay, có một màn hình nhỏ biểu hiện thời gian, và mấy số liệu phức tạp như hướng nam bắc, tọa độ, nhiệt độ, độ ẩm, áp suất, chất lượng không khí vân vân. Đồng thời trong đó còn có một bộ nhớ, có thể thông qua vô tuyến mà lưu trữ một ít số liệu trọng yếu.
Ý Phó Sử Ngọ rất rõ ràng, mỗi người đều phải lưu lại để phòng ngừa, đảm bảo bất kể là ai cuối cùng còn sống cũng có thể mang phần tư liệu này về.
Sau khi dùng camera trên người chụp mọi góc độ một lần, bắn qua cho mọi người, bọn Phó Sử Ngọ mới có tâm tư cẩn thận nghiên cứu bức tranh khắc trên mỏm đá kia tột cùng kể về cái gì.
Bởi vì bức tranh bị phong hóa quá mạnh, có nơi thậm chí đã bong tróc toàn bộ, bọn họ không thể không vừa nhìn vừa dựa theo xu thế hình vẽ mà suy diễn ra.
Phó Sử Ngọ càng xem càng khiếp sợ, đây cư nhiên là tin tức cuối cùng người Hằng Quang Tinh lưu lại, là chủ nhân chân chính của Hằng Quang Tinh, mà không phải lũ alien ngoại lai tu hú chiếm tổ đó!
Lượng thông tin quá lớn, nhượng Phó Sử Ngọ sợ ngây người thật lâu mới có thể chậm rãi tiêu hóa hết.
Câu chuyện kể lại từ đầu, thông qua bức hoạ liền nhanh mà đầy đủ thuật lại toàn bộ mọi việc, bao gồm người Hằng Quang Tinh hưng suy và diệt vong thế nào. Trên tranh, thân thể người Hằng Quang Tinh rất mỏng manh, họ có tứ chi và ngũ quan như con người. Nhìn trong tranh có vẻ khoa học kỹ thuật của họ rất phát triển, bởi vì kết cấu nguồn năng lượng bất đồng, cho nên kỹ thuật của họ phát triển theo hướng hoàn toàn khác với người Trái đất.
Trên tranh, bọn họ kiến tạo một trang bị kết cấu hết sức phức tạp, trang bị này sau khi khởi động, xuất hiện một cột sáng nối thẳng lên trời. Đây là chuyên dùng để tìm kiếm một hành tinh mới khác thích hợp để bọn họ sinh tồn, nhân tiện có thể đến thăm các sinh vật cũng có được trí tuệ khác, đương nhiên nếu không có sinh vật trí tuệ, bọn họ rất thích ý phát triển một tinh cầu thuộc địa.
Cột sáng nối liền hai thế giới bất đồng, nhưng lúc ấy họ không biết rằng đó không phải cánh cửa dẫn đến tân thế giới, mà là cánh cửa mang đến bao ác mộng và tai nạn diệt chủng!
Lúc ấy người Hằng Quang Tinh không chỉ muốn thông qua đường hầm đi qua đó, thậm chí còn muốn đi về, vì thế họ cũng tạo một khung trang bị kết cấu phức tạp ở bên kia. Nhưng chuyện sau đó xảy ra —— trở về từ cánh cửa rộng mở kia không phải đồng bào của họ, mà là lũ alien cuồn cuộn không dứt!!
Bức tranh không cho thấy, lúc ấy rốt cuộc xuất hiện biến cố thế nào, mới khiến cho trang bị của Hằng Quang Tinh triệt để bị alien công hãm. Ban đầu người Hằng Quang Tinh còn ngoan cường tiến hành phản kháng, triệt để đóng đường hầm lại. Nhưng lúc đó alien đã xâm nhập vào núi rừng. Hằng Quang Tinh cũng tiêu diệt không triệt để, kết quả dẫn đến alien xây tổ thành công, bắt đầu sinh sản hậu đại, các thành phố nhiều nhân khẩu trở thành đồ ăn cho lũ alien chung quanh tập kích.
Có lượng thức ăn dồi dào, năng lực sinh sản của alien quá khủng khiếp, tổ của alien mọc lên như nấm, giết thế nào cũng không giết sạch, ngược lại người của Hằng Quang Tinh đã quá mỏi mệt, thành thị rơi vào tang hoang nặng nề.
Trận đánh giằng co này không biết diễn ra bao lâu, người Hằng Quang Tinh càng đánh càng ít, alien càng ngày càng nhiều, cuối cùng lại xuất hiện alien vua.
Alien vua có thể phóng ra khí đạn dưới sự yểm trợ của hàng ngàn hàng vạn alien biết bay triệt để phá huỷ thủ đô của người Hằng Quang Tinh, quốc gia hoàn toàn vỡ nát, mọi người trốn chạy tứ phía.
Mà đám người để lại bích hoạ này chính là nhóm cuối cùng còn sống của Hằng Quang Tinh.
Bọn họ đứng trước bích hoạ thật lâu, lâu đến trời đã tối đen, mới có người giật giật.
Bọn họ bắt đầu đốt lửa nấu cơm, ngồi quanh lửa trại, không kìm lòng nổi bắt đầu thảo luận nội dung trên bích hoạ.
“Đây không phải dẫn sói vào nhà điển hình sao? Cảm giác chính là vết xe đổ của phương án phe Hoắc a!” Miêu Gia nói, “Người của Hằng Quang Tinh tuy phát triển khoa học kỹ thuật không giống chúng ta, nhưng trình độ không phải kém, xem cuối cùng họ vận dụng vũ khí sát thương đại quy mô kia cũng không dọn sạch được alien. Giờ em thật sự lo là, lỡ đâu Trái đất chúng ta chính là tiếp theo thì sao?”
Phó Sử Ngọ nghiêm nghị nói: “Cho nên càng phải mang hình vẽ này về, chỉ cần có phần tư liệu này, chủ trương của phe Hoắc liền triệt để phá sản.”
Đường Húc Hải nghiêng nghiêng đầu, nói: “Đừng nhìn tranh vẽ này tiến độ rất nhanh, nhưng bọn họ từ đóng đường hầm đến tiêu diệt alien thất bại, bắt đầu xây tổ, rồi về sau xuất hiện alien vua, hẳn đã trải qua rất nhiều năm.”
Lưu Hoằng buồn bực nói: “Tôi nghĩ không ra nổi, nhìn những người Hằng Quang Tinh đó cũng không tồi a, sao lại bai bởi alien chứ?”
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, nói: “Sinh sản vô tính chiến thắng giống loài sinh sản bằng bào thai với thời gian mang thai quá dài, đây là thắng lợi về mặt giống loài.”
Lời này vừa rơi xuống, lập tức người chung quanh đều quay lại, không khỏi cúng bái nhìn y, tuy hổng rõ y đang nói gì nhưng có vẻ ghê lắm đó.
Phó Sử Ngọ hơi quẫn, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lời này là tiến sĩ Tả nói với tôi. Alien là sinh sản vô tính, mỗi lần đẻ trứng ít nhất đều trên trăm, về mặt hình thức tốc độ và số lượng sinh sản, đều mạnh hơn con người chúng ta quá nhiều lần. Hơn nữa tuy chỉnh thể alien không thông minh bằng con người, nhưng ưu thế về mặt cơ thể của chúng quá cao, toàn bộ giống loài hình thành áp chế, nói về chuỗi thực vật, chúng ta căn bản chính là thức ăn của chúng.”
Ôn Triệu Minh sờ sờ cằm, nói: “Đây chính xác là loài du nhập, như thỏ Úc, nơi đó vốn không có loài này, giống ngoại lai du nhập vào liền phá hư chuỗi thức ăn, dẫn đến mất cân bằng sinh thái. Alien cũng như vậy, ngoài việc chúng ăn nhiều, gây giống nhanh, người bản thổ liền bại bởi đặc tính giống loài, sinh thái của Hằng Quang Tinh hoàn toàn xuất hiện tình thế phát triển dị dạng nghiêng về một phía.”
Phó Sử Ngọ cô đơn nói: “Nói vậy, chúng ta giờ có đóng đường hầm cũng trễ rồi sao?”
Đường Húc Hải ôm y vào ngực, sờ sờ đầu y, nói: “Không trễ! Hiện tại alien cấp vừa bắt đầu xây tổ, còn chưa tiến hóa thành alien cấp . Chúng ta khác với người Hằng Quang là, trừ phát triển khoa học kỹ thuật chúng ta bây giờ còn có dị năng! Chỉ cần trước khi alien vua xuất hiện giết sạch tất cả alien, nhất định có thể chiến thắng chúng nó!”