Không ai ngờ điều này lại xảy ra – ngoại trừ lũ alien cấp không ngừng trùng kích vào – mấy nhân loại ở đây nhất thời đều ngây dại.
“Thất thần làm gì?! Mau dựng phòng ngự lên!!” Đường Húc Hải gào thét, nhảy về hướng hố sâu đối diện.
Bạch Khải Phong hoàn hồn, nhanh chóng dùng kéo đất lên tạo thành một công sự che chắn, thay thế cho lá chắn thực vật đã sụp mất.
Chân Tử hét lên một tiếng, sóng âm hung ác quét mạnh vào alien cấp đang kéo con cấp bay lên. Thân thể alien cấp bung ra một đợt sung máu, rách toạc ra nhiều mảnh không trọn vẹn, mà con cấp nó đang kéo lên thì lách qua một cái, nhanh chóng lao vào trong hang.
Đường Húc Hải nhảy lên tường đất, ngăn cản đợt trùng kích của alien cấp . Chỉ nhìn lướt qua, không tìm thấy bóng dáng Phó Sử Ngọ khiến tim Đường Húc Hải lập tức lộp bộp, trong óc nháy mắt trống rỗng, nhưng rất nhanh hắn liền kiềm chế tâm tình, tự nói với mình Phó Sử Ngọ lợi hại như vậy không có khả năng có chuyện gì, giờ không phải lúc hắn có thể phân tâm.
Chân Tử vội vàng nhìn Lưu Bội Kỳ, mà Bạch Khải Phong quay đầu liếc nhìn hai người họ một cái, rồi quay lại tiếp tục phối hợp Đường Húc Hải chém giết.
Trên chiến trường dễ dàng chuyển biến, phải tùy thời tùy chỗ đề cao cảnh giác, hai người không chuyên nghiệp so sánh với dân chuyên nghiệp, biểu hiện hoàn toàn bất đồng. Đường Húc Hải và Bạch Khải Phong không phải không quan tâm người yêu, chiến hữu, nhưng trong thời điểm sinh tử tồn vong này, tuyệt đối không thể không phân rõ nặng nhẹ.
Hai người đứng vững trước làn sóng của công kích của lũ cấp , Chân Tử đỡ Lưu Bội Kỳ ngồi ngã trên mặt đất.
Cả hai đều bị cấp alien đâm bị thương, chẳng qua Chân Tử khá may mắn, bất quá chỉ bị đâm một lỗ trên ngực, bởi vì lúc ấy alien cấp với không tới, mà Lưu Bội Kỳ lại thảm hơn, trực tiếp bị đâm thủng cả ngực.
Chân Tử nhìn máu tươi trào ra trên người Lưu Bội Kỳ, bi thương mắt đỏ cả lên.
Lưu Bội Kỳ thở dốc hồng hộc, gian nan hô hấp. Hắn đứt quãng nói với Chân Tử: “Không cần lo cho anh… Đi giúp đội… phó…”
Chân Tử cắn răng, gật đầu, đặt Lưu Bội Kỳ xuống, đứng lên chùi chùi đôi mắt, chạy ào về hướng Đường Húc Hải.
Lưu Bội Kỳ lộ vẻ nụ cười bi thảm, nâng đầu lên nhìn biển alien cấp chằng chịt phía trên, hắn đúng là sẽ có một kiếp này. So với những người khác Lưu Bội Kỳ là người không giống một chiến sĩ nhất. Tính cách không kiên cường, làm việc cũng luôn lo trước lo sau, do do dự dự không rõ ràng. Như vừa rồi vậy, hắn đáng lẽ không nên phân tâm để lộ sơ suất. Hắn… lúc nào cũng không cảnh giác cao nổi cả.
Ánh mắt Lưu Bội Kỳ đã hơi đục lại, mất máu quá nhiều làm hắn không cách nào giữ cho mình tỉnh táo nữa, nhưng trong lòng hắn rất rõ, chỉ cần vừa nhắm mắt… hắn sẽ chẳng bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
Hắn không thể chết không giá trị như vậy.
Run rẩy vói tay vào túi áo, gian nan cắn nắp bình ra, Lưu Bội Kỳ ực mạnh lọ thần dược Đại Lực vào.
“Khụ khụ ~” Lưu Bội Kỳ khó khăn mà nuốt, nhưng vẫn nuốt được phần lớn lượng thuốc.
Rất nhanh, một dòng nhiệt liền từ dạ dày tràn vào tứ chi toàn thân, nhiệt lượng này càng ngày càng mạnh, như muốn thiêu cháy đốt trụi cả hắn!
Lưu Bội Kỳ thần kỳ mà khôi phục khí lực, hắn đứng lên, nhìn nhóm chiến hữu đưa lưng về phía hắn đang chiến đấu với alien cấp .
Hãy để hắn giúp bọn họ lần cuối đi.
Bỗng nhiên, hư ảnh của một cây lựu khổng lồ hiện ra trên người hắn, rễ cây tráng kiện chui sâu vào lồng đất, cành cây to khỏe vươn dài ra che kín cả bầu trời.
Đường Húc Hải cùng Bạch Khải Phong lắp bắp kinh hãi, vừa rồi bọn họ cư nhiên không phát hiện Lưu Bội Kỳ đã đứng lên…. Đây chứng tỏ là?
Hai người quay phắt lại, trong lòng hoảng sợ nhìn chăm chú vào Lưu Bội Kỳ vững vàng đứng ở đó, chỉ có Chân Tử đơn thuần mà vui mừng hô: “Bội Kỳ anh không sao rồi hả?”
Lưu Bội Kỳ chậm rãi hô hấp, cái đuôi còn đâm xuyên qua người hắn đang rũ trước người, theo hô hấp mà dựng lên. Mặt hắn đỏ hồng quá sức tưởng tượng, cả người còn toả sáng hơn thời điểm khỏe mạnh nhất.
“Lưu Bội Kỳ!” Bạch Khải Phong không đành lòng gọi tên hắn.
Lưu Bội Kỳ cười cười, nói: “Để tôi phát huy nhiệt lượng thừa lần cuối đi.”
Sau đó hắn dậm chân, cây lựu trong chớp mắt bung ra vô số nụ hoa, hoa nở rồi kết quả, quả lớn cuốn rơi. Vô vàng quả lớn bung ra khỏi cành, chín mọng toạc ra, hạt lựu đỏ rực hung hãn bắn, vẽ ra từng vệt tơ hồng lao vào lũ cấp .
Mớ quả đầu tiên rơi xuống, ngay sau đó càng lựu lại bắt đầu nở hoa, chậm rãi mọc quả ra tiếp.
Chân Tử cũng đã phát giác không đúng, đây tuyệt đối không phải sức mạnh của Lưu Bội Kỳ, cô rất nhanh liền ý thức được cái gì đó, giật mình khẽ run run môi.
Đường Húc Hải nhìn hắn thật sâu một lần, quay đầu hỏi Bạch Khải Phong: “Sử Ngọ đi đâu rồi?”
Bạch Khải Phong nhìn hắn, nói: “Lúc tiến vào tổ alien cấp quá nhiều, đội trưởng Phó quyết định dẫn đi phần lớn alien cấp , anh ta bảo chúng tôi chạy tới trước, dựng nên một cái chắn.”
Dư thừa Bạch Khải Phong không nói thêm, Đường Húc Hải tự nhiên hiểu được.
Trái cổ của Đường Húc Hải động một cái, hắn không biết đang an ủi mình hay an ủi người khác mà nói: “Sử Ngọ có thể làm được mà.”
Hít sâu một hơi, Đường Húc Hải tạm thời không nghĩ về an nguy của Phó Sử Ngọ nữa, mà tập trung toàn lực chú ý vào tình huống trước mắt.
Hắn biết tình trạng lúc này của Lưu Bội Kỳ chính là hồi quang phản chiếu, sẽ không duy trì được bao lâu, hắn không thể lãng phí cố gắng của đối phương.
Đường Húc Hải quát lên: “Chúng ta đi!”
Một mình Lưu Bội Kỳ cản trở alien cấp ở bên ngoài, Đường Húc Hải vọt tới phía alien cấp . Lúc này mảnh đất đã biến thành hố sâu đối diện ngược lại ảnh hưởng đến họ càng lớn, Bạch Khải Phong khống chế dị năng làm mặt đất thăng lên.
Phó Sử Ngọ bị Đường Húc Hải nhớ thương lúc này đã phi đủ cao, đủ xa, phía sau y là lũ alien đuổi theo sát sao.
Phó Sử Ngọ đứng ở không trung, y ngửa đầu nhìn tầng mây ngay trên đỉnh đầu, chẳng qua chỉ ngẩng đầu một cái, alien cấp đã đuổi kịp mà bao vây lấy y.
Phó Sử Ngọ tập trung tinh thần cao nhất từ trước đến nay, năng lượng sinh vật kịch liệt dao động, chờ tất cả lũ cấp đều lại gần, một sóng từ năng hình thành vòng đai thậm chí làm vặn vẹo cả không khí, đánh tan tầng mây. Vành đai đẩy ra, làm lũ cấp bao vây chung quanh không một móng thoát được.
Phó Sử Ngọ thay đổi phương hướng, bay nhanh về hướng dốc phía sau, tốc độ của Phó Sử Ngọ nhanh như điện chớp, alien cấp bay sát qua bên người hoa cả mắt, căn bản không cách nào bắt lấy bóng dáng y.
Chờ Phó Sử Ngọ đuổi tới dốc đá, chứng kiến chính là hình ảnh đồ sộ của hồng triều lựu khổng lồ, như thủy triều sông Tiền Đường đánh tung bọn alien cấp .
Phó Sử Ngọ vô cùng mừng rỡ, không ngờ Lưu Bội Kỳ lại có thể bộc phát sức mạnh lớn đến vậy, sau đó lại giật mình cảm thấy không đúng, nhanh chóng dựa vào thế của sóng triều, xuyên qua bay vào dốc đá.
Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Lưu Bội Kỳ, y cái gì cũng đã hiểu.
Môi Phó Sử Ngọ run rẩy, trong nháy mắt đó… nói không ra lời.
Lưu Bội Kỳ lộ ra nụ cười tươi y như ngày thường, hắn nói: “Đội trưởng, tôi đi trước một bước, các anh nhất định phải bình an trở lại Trái đất nha.”
Cổ họng Phó Sử Ngọ nghẹn lại như vướn phải đá, gian nan mà gật đầu, y tiến vào không gian lớn được Lưu Bội Kỳ bảo vệ.
Mắt Phó Sử Ngọ chậm rãi đỏ lên, y không ngừng hít vào, mấy người Đường Húc Hải đằng trước đang chiến đấu kịch liệt.
Triều lựu đỏ của Lưu Bội Kỳ ngăn trở alien cấp ở ngoài, alien cấp không có tay chân cũng chẳng khác nào lão hổ mất nanh. Cái đuôi là vũ khí tối trọng yếu của nó, hiện tại đã bị chặt đứt, lực uy hiếp của nó liền giảm xuống không chỉ một nửa.
Cự kiếm trong tay Đường Húc Hải đã sớm biến thành song đao, Chân Tử đỏ mắt không ngừng thét ra sóng âm, alien cấp liên tục trốn tránh, Bạch Khải Phong vẻ mặt nghiêm túc, alien cấp rơi xuống chỗ nào, chỗ đó liền sụp thành hố to.
Lúc Phó Sử Ngọ tiến vào, mắt Đường Húc Hải lập tức sáng lên, Phó Sử Ngọ lại dán mắt vào alien cấp , rút ra song súng, viên đạn lam nhạt bay vụt về hướng cấp alien. Mấy chục phát ép không gian né tránh của nó càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể không rơi vào hố của Bạch Khải Phong, Đường Húc Hải chạy tới vung mạnh đường đao, đầu và thân con cấp alien lập tức phân đôi.
Máu alien cấp phun trào tung tóe, phát ra tin tức vô hình trong không khí, càng nhiều alien cấp túa về bên này, phát ra tiếng gầm rú điên cuồng.
Lưu Bội Kỳ lạnh nhạt nhìn lũ cấp đông kịt như mây đen lại gần, lúc này alien cấp và cấp trong cả tổ đều đang tụ lại qua bên này.
Chân Tử ấn lỗ máu trên ngực, khụ khụ, nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Phó Sử Ngọ hơi do dự, không nói gì, chỉ nhìn theo bóng Lưu Bội Kỳ. Kế hoạch vốn là muốn độn thổ, nhưng dưới tình huống này, họ không có khả năng bỏ lại Lưu Bội Kỳ mà chạy trốn.
Lưu Bội Kỳ như biết được ý nghĩ của y, dị năng mộc hệ đã tăng vọt lên cao nhất cấp tụ lại. Từ máu, xương, thịt của hắn tràn trề vào cây lựu.
Cây lựu vốn chỉ là hư ảnh chậm rãi biến thành thật thể, mà bản nhân Lưu Bội Kỳ lại như bọt biển mà tan biến.
“Bội Kỳ!” Chân Tử bi thương gào lên.
Cây lựu quơ quơ cành lá, phát ra tiếng rào rào rào.
Phó Sử Ngọ khẽ cắn môi, quát: “Đi!”
Dưới chân Bạch Khải Phong xuất hiện một hố to, Đường Húc Hải chống đỡ một vòm kim loại, bốn người đứng trong hố đất, chìm vào trong lồng đất, chờ họ biến mất khỏi mặt đất, đất lại chậm rãi thăng lên, mặt đất khôi phục nguyên trạng.
Cây lựu khổng lồ không ngừng cùng lũ cấp điên cuồng chiến đấu, chờ Bạch Khải Phong mang theo ba người khác tới chân dốc đá, cây lựu đột nhiên bắn ra một ánh loang loáng, rồi nổ tung lên.
Vụ nổ san bằng toàn bộ dốc đá thành bình địa, cả alien cấp trên mặt đất cũng bị ảnh hưởng. Chờ hết thảy trần ai lạc địa, trung tâm tổ trừ xác chết khắp nơi ra, cái gì cũng không còn.
Alien cấp may mắn không bị sóng xung quét trúng còn lại hơn một vạn, chúng vây quanh tổ phát ra từng trận khàn gọi, cuối cùng vẫn bị bản năng thúc giục mà rời khỏi cái tổ đã hoàn toàn tan nát này, đi tìm kiếm alien cấp chia tổ ra ngoài.
Nửa ngày sau, chờ tất cả alien đi, tán ra, bọn Phó Sử Ngọ mới từ chân dốc đá dâng lên, bồi hồi tại đó một hồi, mới đi về hướng khung trang bị cách trung tâm tổ không xa.