Mạt Thế Xâm Nhập

chương 54

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Miêu Gia một lòng nhớ thương cái lap của mình. Rốt cục cũng tìm về được xe cải tiến của họ, tuy thức ăn và một ít vật dụng hàng ngày trong đó đều không còn.

Miêu Gia bò lên xe cải tiến, liền nhìn thấy một ít chế phẩm kim loại bên trong cũng bị phá hư.

Cái này làm Miêu Gia lòng đau rướm máu, có vài thứ là cậu năn nỉ Đường Húc Hải mãi mới thiết kế tiện cho cậu làm việc như bây giờ.

“Tâm can của anh ~~~” giọng Miêu Gia run run, cái lap cấu hình siêu cấp của cậu vỏ ngoài bị trầy trụa biến dạng hết trơn. Miêu Gia cẩn thận kiểm tra một phen, may mà linh kiện bên trong không hư, màn hình cũng chưa bễ, như vậy chỉ cần nhờ Đường Húc Hải giúp cậu chỉnh vỏ ngoài là ổn, về phần dây anten hoàn toàn không ra hình thù kia, khôi phục ban đầu là có thể sử dụng tiếp.

“Đám rác rưởi không hiểu tầm quan trọng của sản phẩm điện tử!” Miêu Gia oán hận học Sử Chính mắng: “Phung phí của trời.”

Chắc là chẳng có mống nào hiểu được giá trị của mấy thứ này, mới phá chúng hư đến mức này.

Miêu Gia ôm cái lap uể oải đi về hướng thư viện, hiện tại bọn Phó Sử Ngọ đều đang nghỉ ngơi bên đó, chiến đấu cả buổi tối, bọn họ đều mệt muốn chết rồi.

“Nhưng mừ, anh Hải thực , anh Phó thực , liên Anh Ôn hiện tại cũng thực a…” ba cái giò cường tráng khổng lồ này, Miêu Gia chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc.

Có ba người đáng tin như vậy tồn tại, trong thời buổi loạn lạc này phá lệ làm người ta an tâm a.

Miêu Gia ôm lap lặng lẽ đẩy cửa ra, ba người trong phòng đều chưa nghỉ ngơi, ngược lại đang nhẹ giọng thảo luận những người trong nhà tù Bình Nam này nên xử lý thế nào.

“… Những người này, chúng ta cũng không thể bỏ mặc không quản.” Ôn Triệu Minh cau mày nói.

Cũng không biết anh vì lo cho những người sống sót bị Sử Chính áp bách, hay là vì chi giả đang đau đớn mà nhăn mặt.

“Nhưng trước đó chúng ta cũng không nghĩ đến nên giúp những người này thế nào?” Phó Sử Ngọ bất an hỏi, y ngồi trên chiếc ghế thuộc da to lớn xa hoa của Sử Chính có vẻ gầy yếu đến kì lạ, căn bản không nhìn ra sự cường hãn ẩn trong người y.

Đường Húc Hải thì cực kì tự tại dựa vào ghế, bảo: “Lúc ấy chúng ta chỉ sốt ruột cứu người, cũng chưa nghĩ đến những dân chúng chịu khổ này.”

Nhìn người ta dùng từ cái coi, không hổ là nhà binh, Miêu Gia che miệng cười trộm, cảm thấy giọng điệu của Đường Húc Hải giống y chang cục trưởng của mình.

“Ừm.” Ôn Triệu Minh lý giải gật đầu, dù sao anh cũng là một trong những người được cứu. Bọn họ thân mình còn lo chưa xong, chỗ nào còn dư thừa tình cảm cao thượng mà để ý người khác khổ thế nào chứ: “Nhưng nếu giờ đã như vậy, chúng ta cũng không thể khoanh tay không làm gì. Nếu không quản, nhiều người như vậy nhất định sẽ gây ra loạn lạc.”

Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Trước có ngọn núi Sử Chính này đè trên đầu, họ cũng không dám thế nào, giờ Sử Chính ngã, những vật tư bang dã lang lưu lại nhất định sẽ gây bạo loạn.”

Lúc phân hình cảnh vật chung quanh trong cảm quan, Phó Sử Ngọ đã phát giác vật tư dự trữ phong phú bang dã lang cất giữ.

Dù sao chúng độc chiếm cả Thành phố Bình Nam, mà người sống sót ở thành phố này không thể so với những kẻ co đầu rút cổ ở Vân thành, tuy bị lợi dụng triệt để, nhưng lại cướp được tài phú tương đối lớn từ thành phố.

Hoàng kim châu báu linh tinh bị chất đống trong rương nhét vào góc, thùng xăng đống đống, thuốc lá, rượu, thức ăn, quần áo, chăn bông vân vân…

Mấy thứ này, cả Phó Sử Ngọ nhìn cũng thấy tâm động, chớ nói chi là những người sống sót bị kiềm chế áp bức nọ.

Ôn Triệu Minh nghĩ nghĩ rồi bảo: “Chúng ta hiện tại, cũng không có cách nào quản lý họ, biện pháp duy nhất chính là cho họ đến căn cứ sinh tồn quân khu luôn.”

“Phải dẫn họ cùng đi?” Đường Húc Hải bất ngờ hỏi.

“Ừm, tốt nhất chính là cho họ tự quản lý chính mình.” mắt Ôn Triệu Minh lóe lóe, hơi tiếc hận nói: “Nếu chúng ta có căn cứ địa riêng, những người này nhận ân huệ của chúng ta, cái này là trụ cột không tệ. Đáng tiếc…”

Phó Sử Ngọ câm nín không biết nói gì nhìn anh, dã tâm của Ôn Triệu Minh thật đủ lớn, chẳng lẽ ảnh cũng muốn như Sử Chính trở thành thế lực chia cắt một phương á.

Tuy ngẫm lại thật làm lòng người kích động, nhưng lũ alien càng ngày càng mãnh liệt kia sẽ đập nát bất kì căn cứ nền tảng yếu kém nào.

Đường Húc Hải cười khan một tiếng, hắn không thích mấy chuyện phiền phức này nhất. Bảo hắn quản lý tiểu đội, còn phải có người chuyên quản lý hậu cần trang bị mới ổn, đại gia đây là binh vương quản giết không lo chôn, cũng không phải mấy nhân viên hành chính lề mề kia. Thôi cứ để lão Ôn mặc sức tưởng tượng mây bay đi!

Ôn Triệu Minh nói: “Chúng ta nhân số không nhiều lắm, vật phẩm mang theo hữu hạn. Không bằng phân hết cho những người sống sót này, chúng ta thì lấy một phần cần nhất trong đó thôi.”

Miêu Gia vừa nghe thế nhịn không được hưng phấn lên, cậu nhào qua chen ngang: “Tốt a tốt a! Em thấy chúng ta chủ yếu nên mang hoàng kim châu báu đi!”

Đường Húc Hải gõ cái cốc vào đầu cậu, tức giận quát: “Không biết mấy thứ này rất nặng hả?! Hơn nữa, cái thứ này là vì quá hiếm mới có giá trị, chú thử vác một tấn vàng quăng vào chợ trời thử coi, nó lập tức chẳng không đáng giá tiền!”

Ôn Triệu Minh đồng ý nói: “Húc Hải nói đúng, hoàng kim châu báu hiện tại bị mất giá lợi hại, tuy sau này chúng sẽ lấy lại giá như trước, nhưng hiện giờ khi trật tự chưa khôi phục tới trình độ nhất định, nó cũng chẳng khác gì mấy món hàng bình thường.”

“A?” Miêu Gia không hiểu: “Vì sao vậy? Cho dù là thời chiến tranh trước kia vàng cũng là đồng tiền mạnh mà.”

“Đó là vào lúc xã hội loại người còn có thể sinh sản bình thường, chỉ có một quốc gia náo động sẽ không ảnh hưởng giá vàng quốc tế, nhưng hiện giờ hệ thống kinh tế toàn cầu hỏng mất, còn có trụ cột nào duy trì giá vàng chứ?” Ôn Triệu Minh nói.

Miêu Gia ủ rũ vò đầu, quá phức tạp nghe không hiểu.

Phó Sử Ngọ cũng hai mắt xoay quanh, không rõ giác lệ[] a.

[] Tuy không rõ nhưng thấy lệ: là rút gọn của câu “Tuy rằng không rõ ngươi đang nói cái gì, nhưng có vẻ rất lợi hại” trong phim “Thần Ăn” của Châu Tinh Trì. Dùng biểu đạt sự sùng bái của tay mơ đối với cao thủ, mở rộng dùng cho thổ tào đối phương quá mức thâm ảo, không biết đến, hoặc là cái cớ ngụy trang chính mình thâm tàng bất lộ.

Đường Húc Hải thì ôm cánh tay bộ dáng vân đạm phong khinh, kỳ thật hắn cũng chẳng hiểu cái cốc gì đâu, nhưng hắn tuyệt đối không chủ trương mang mấy thứ vàng bạc này.

“Được rồi, vậy bây giờ cái gì có giá nhất.” Ủ rũ qua đi, Miêu Gia khiêm tốn hỏi Ôn Triệu Minh thương nhân chuyên nghiệp này.

Ôn Triệu Minh đương nhiên nói: “Là bản thân chúng ta. Hiện tại tối có giá trị, là bản thân dị năng giả!”

“Hửm???” Miêu Gia lúc này triệt để bị lời của anh mê hoặc.

Phó Sử Ngọ lặp lại: “Bản thân chúng ta?”

Ôn Triệu Minh nghiêm túc vuốt cằm nói với: “Đúng vậy, trên thế giới này bởi vì có nhân loại, tất cả mọi thứ mới được giao cho giá trị. Mà hiện giờ, phân tử Nguyên xuất hiện cải biến hết thảy, kết cấu xã hội loại người phát sinh chuyển biến trọng đại, thậm chí có thể nói, một kỷ nguyên mới bắt đầu!”

“Nhân loại có dị năng, không còn là con người theo nghĩa truyền thống nữa, hết thảy hiện tại đều vì dị năng mà phát sinh chuyển biến giá trị.” hiển nhiên trước vụ nổ Ôn Triệu Minh đã hiểu ra cái gì đó, lúc này trình bày ra chia sẻ cho đồng đội: “Còn chưa hiểu hả? Chỉ cần có dị năng, chúng ta sẽ đạt được thứ chúng ta cần để sinh tồn. Cho nên, chúng ta chỉ lấy vật tư chúng ta cần là được, chờ đến khi có nhu cầu, có dị năng tại, cuối cùng cũng có biện pháp lấy được.”

Phó Sử Ngọ vẻ mặt phức tạp, tuy Ôn Triệu Minh nói rất có lý, nhưng khả năng này của y không phải dị năng a. Khó hiểu có cảm giác xót xa bị tiểu đồng bọn bài xích ra ngoài…

Đường Húc Hải gật gật đầu: “Anh nói vậy thì tôi hiểu, dựa vào giá trị vũ lực của bản thân đi giật chứ gì a ~ ”

Ôn Triệu Minh bị cái tổng kết hình thức thổ phỉ này của hắn làm nghẹn họng, sao sự sáng tỏ cao lớn của anh để hắn chiết lọc một phát lại thành ra thế này?

Miêu Gia cũng bừng tỉnh đại ngộ: “Đây là đạo lý nắm tay ai lớn thì là đại ca đúng không?!”

Trước mắt Ôn Triệu Minh tối sầm, thật sự là tú tài gặp nhà binh!

Duy độc Phó Sử Ngọ ha hả vui vẻ, bị cái miệng độc của Đường Húc Hải hại rốt cục không chỉ có mình y a.

“Được rồi! Liền định vậy đi, lát nữa tìm người giữ gìn trật tự, phân đồ cho họ phân, tôi đi chọn trước mấy cái xài được, thuận tiện nhìn xem xe chúng ta thế nào.” Đường Húc Hải vỗ vỗ tay đứng lên.

Miêu Gia nhanh như chớp chạy đến cạnh hắn, cười nịnh: “Anh Hải ~~~ anh xem cái lap của em, có thể sửa dùm em không… Còn có dây anten trên xe cải tiến, cũng bị bọn chúng tay tiện làm hư rồi..”

Miêu Gia lải nhải kể lể với Đường Húc Hải, Đường Húc Hải đi đến cạnh cửa quay đầu lại nói: “Hai người các anh thừa dịp lúc này ngủ một hồi đi, chờ đến lúc sắp đi tôi đến gọi hai anh.”

Đầu Ôn Triệu Minh buông xuống đỉnh sô pha chỗ tựa lưng, lòng đầy u ám một mình ~, Phó Sử Ngọ tâm tình tốt đẹp khoát tay với hắn.

Đường Húc Hải xuất mã, rất nhanh liền sửa xong chế phẩm kim loại bị hư hao trong xe, Đường Húc Hải xoay người nhặt phần cứng di động bị ném trong góc lên, hắn giơ lên hỏi: “Miêu Gia, cất cái này đi.”

Miêu Gia đang điều chỉnh thử tín hiệu vệ tinh, không thể chờ đợi được muốn network, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền nói: “Cái này không phải của em.”

“Không phải của chú?” Đường Húc Hải lặp lại, hắn nhìn đồ trong tay nghĩ nghĩ, thứ này hình như là của Phó Sử Ngọ a, “Chắc của Sử Ngọ, để tạm chỗ chú đi, chú cất.”

Miêu Gia lúc này mới ngồi thẳng dậy, nhận lấy, miệng cậu dạ, cúi đầu nhìn kỹ rồi không khỏi nhíu mày: “Phần cứng này hư rồi.”

“Hư?” Đường Húc Hải thò đầu qua nhìn, thì ra giữa phần cứng bị đè ra một cái lõm.

Thứ này dù sao cũng không rắn chắc như máy tính định chế của Miêu Gia, cũng không biết thủ hạ của Sử Chính dày vò nó cỡ nào, cư nhiên đè ra một cái lõm trên đó.

“Dạ” Miêu Gia gật đầu: “Nhìn bộ dạng này, nói không chừng số liệu bên trong cũng tiêu rồi.”

Đường Húc Hải suy nghĩ chút vẫn lấy phần cứng lại, thôi đưa cho Phó Sử Ngọ tự coi thử coi.

Đường Húc Hải cất phần cứng, dạo một vòng quanh chỗ chất vật tư, tìm đến Lưu Chiêu cùng Ngô Thiện, bảo hai người thêm xăng cho xe cải tiến, lại chọn một hai chiếc xe lớn, tự mình sử dụng. Dọn hết mấy thứ họ cần đi, nhét đầy hai rương xe. Rồi Đường Húc Hải hào phóng mở cửa kho hàng, bảo những người đó đến nhận vật tư.

Hắn phân phối cực kỳ công bằng, mà cả đống vàng bạc châu báu kia cũng không để lại. Mấy thứ này nhìn rất nhiều, nhưng chia bình quân ra đến tay từng người lại không bao nhiêu, bất quá chỉ vậy thôi cũng nhận được sự mang ơn cảm kích của họ.

Những chiếc xe số lượng không nhiều được an bày cho đàn bà con gái bị cưỡng bức vũ nhục, người còn lại thì đi bộ hết.

Đường Húc Hải nghiêm túc bảo: “Dọc theo đường đi, các anh chỉ có thể dựa vào chính mình, người không muốn đi, có thể ở lại chỗ này.”

Nhưng không ai muốn ở lại cả, không có Sử Chính, thành lũy tàn khốc này cũng không an toàn nữa, họ thà mạo hiểm đi theo những người này.

“Không thành vấn đề, chúng tôi có thể tự bảo vệ mình.”

Đường Húc Hải gật gật đầu, có lời này là đủ rồi, hắn cũng không phải ba đầu sáu tay, dựa vào mười một người họ không có khả năng gánh vác sinh mệnh hơn vạn người.

Đường Húc Hải thay một bộ đồ, kẹp đồ vào nách trở về thư viện. Hắn đẩy cửa ra, Phó Sử Ngọ lập tức mở mắt, đối diện hắn, Ôn Triệu Minh khép tay lại để gối dưới đầu, nhắm mắt lại đang ngủ.

Hắn bất ngờ hỏi: “Cậu không ngủ hả?”

“Ngủ không được, đầu hơi khó chịu. Sắp đi hả?” Phó Sử Ngọ đứng lên.

“Chắc dị năng của cậu sử dụng quá độ rồi.” Đường Húc Hải nói.

“Đại khái.” Phó Sử Ngọ hàm hồ nói, “Đây là cái gì?”

“Tìm quần áo cho cậu, mặc vào đi.” Đường Húc Hải ném cái áo qua, áo này là sơ mi ca rô màu xanh, loại ở nhà.

“Cám ơn.” Phó Sử Ngọ thụ sủng nhược kinh nhận áo, sau đó cởi áo khoác jacket vừa dơ vừa rách trên người ra.

“Thực vừa người.” Phó Sử Ngọ cười tươi, “Cám ơn.”

Đường Húc Hải không được tự nhiên sờ sờ mũi: “Khỏi cảm ơn, tôi cũng chuẩn bị cho cả lão Ôn.”

Ôn Triệu Minh trong vụ nổ mặc dù có dị năng hỏa hệ bảo hộ, nhưng quần áo vẫn là bị cháy lủng lỗ, hơn nữa từ lầu hai rớt xuống lầu một bị khối xi-măng đè nên đầy người là cát bụi.

“Đúng rồi.” Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn Ôn Triệu Minh, tiến đến bên người Đường Húc Hải thấp giọng hỏi: “Xe lăn của Triệu Minh tìm ra chưa?”

“Tìm được nhưng hư rồi.” Đường Húc Hải khó xử nhíu mày: “Tuy linh kiện kim loại tôi có thể sửa, nhưng có chỗ là nhựa và cao su, không có biện pháp dùng kim loại thay thế.”

“Bỏ đi.” Ôn Triệu Minh lúc này bỗng ngẩng đầu lên, xoa xoa thái dương nói: “Không cần xe lăn.”

“Nhưng mà, không phải anh dùng chi giả chân rất đau sao?” Phó Sử Ngọ lo lắng nhìn anh.

Ôn Triệu Minh một tay chống tay vịn, cố gắng đứng lên, anh đi hai bước rồi nói: “Tôi có thể thích ứng, cũng nên đến lúc tôi ngừng việc trốn tránh.”

Phó Sử Ngọ không hiểu, Đường Húc Hải lại im lặng nhìn anh.

Phó Sử Ngọ không hiểu nổi cảm nhận đó, Đường Húc Hải lại vì từng trải qua tương tự, nhiều ít có thể cảm thụ được ngụ ý của Ôn Triệu Minh.

Chỗ giao nhau giữa chi giả cùng chỗ gãy tàn tật, kỳ thật đều cực lực thiết kế săn sóc cho người sử dụng, huống chi gia đình Ôn Triệu Minh không thiếu tiền, còn đặt theo số đo của anh. Sở dĩ anh thấy đau, không thể sử dụng chi giả đi đường, một mặt là vì chưa thể thích ứng, mặt khác là vì trốn tránh hiện thực.

Ôn Triệu Minh tận đáy lòng luôn bài xích sử dụng chi giả, chỉ mang nó theo, lại làm bộ như nó không tồn tại. Một khi quen dùng chi giả, liền không thể không thừa nhận hai chân mình đã mất.

Con người Ôn Triệu Minh, tự ti, kiêu ngạo, mẫn cảm lại cẩn thận. Đau khổ suy sụp trong sinh hoạt làm tinh thần anh sa sút trốn tránh, nhưng cuối cùng anh vẫn đứng lên, bằng vào ý chí quyết tâm muốn sống tiếp, nhìn thẳng vào chỗ thiếu hụt trên thân thể mình.

Ôn Triệu Minh chịu đựng đau đớn, kiên trì tự đi đến xe cải tiến.

Trên tay trên người Phó Sử Ngọ toàn là vết thương, tuy đã băng bó, nhưng Đường Húc Hải vẫn bắt y ngồi phía sau nghỉ ngơi.

Hôm nay ngồi ở ghế phó, là Miêu Gia đang ôm lap.

Vui sướng mất mà có lại làm Miêu Gia và cái lap khó mà chia lìa, cho dù hiếm khi được ngồi ở ghế phó, cậu vẫn không nỡ ngẩng đầu nhìn phía trước một cái.

“Em đã lấy ID ‘Mr Phó’ post con alien đêm qua nhìn thấy lên tiêu điểm.” Miêu Gia ngón tay bay múa, mấy cái cửa sổ trước mắt không ngừng chuyển tiếp, “Hiện tại có rất nhiều comment… A! Được admin thêm sao dán đỉnh rồi nè!”

Miêu Gia hưng phấn: “Xem ra đêm qua nhiều chỗ đều gặp phải loại alien đặc biệt này a. Á, viện khoa học có nghiên cứu mới muốn phát biểu?”

Miêu Gia bay nhanh click mở bài đăng, đọc nhanh như gió, sắc mặt cậu biến khó coi, Đường Húc Hải bên cạnh tò mò liếc cậu một cái: “Thằng nhãi, nhìn thấy cái gì thì nói đi, bộ tính treo mỡ miệng mèo á.”

“… Loại alien mới xuất hiện được xác định là từ màn trời rớt xuống, cũng không như loại tiến hóa trước, tức tiến hóa trên địa cầu. Viện khoa học tiến hành bắt và giải phẫu suốt đêm, trong não loại alien cao cấp này có thêm một khí quan so với hai loại trước, có thể dùng để chỉ huy lũ alien khác. Đêm qua, có rất nhiều thành phố đều bị tiến công có tổ chức, tính phục tòng của lũ alien rất mạnh, alien đi theo chúng có đặc tính đoàn thể.”

“Cái gì?” Phó Sử Ngọ kinh ngạc, “Nhưng alien không phải một mình hành động sao? Chỉ khi gặp phải mục tiêu vượt qua năng lực bản thân mới hành động đoàn thể.”

“Đúng, cho dù là alien trước tiến hóa, cũng là ép buộc những alien khác đi theo nó hành động. Nếu alien tiến hóa chết, alien tụ đến liền mất đi khống chế, lại một mình săn mồi.” Ôn Triệu Minh nói.

“Đúng, nhưng loại cao cấp này lại không giống, nó hình như trời sinh là alien lãnh đạo… giống như là sư tử đực trong đàn sư cái… Lúc không có sư tử đực lũ cái tự nhiên đều một mình đi săn, nhưng khi sư đực xuất hiện, tự nhiên sẽ hội tụ thành một quần thể.” Miêu Gia cau mày, quái dị nói: “Sao nghe mấy khoa học gia này giải thích một cái, tự nhiên thấy quan hệ giữa lũ alien ghê tởm quá vậy?!”

Miêu Gia rùng mình một cái, lắc lắc đầu vứt bỏ hình ảnh cổ quái trong não ra, nói tiếp: “Phía sau còn nói, từ giờ trở đi hình thức hành động của alien sẽ phát sinh thay đổi triệt để, từ trạng thái phân tán tụ thành quần thể lớn, về sau hành động càng khó đoán hơn trước…”

“Đệt! Sao họ nói đáng sợ dữ vậy.” Miêu Gia sởn gai óc.

“Miêu Gia! Nhanh chóng nhìn hình vệ tinh, alien phụ cận thành thị trước giờ đang trong tình trạng nào!” Đường Húc Hải dồn dập la lớn.

“Dạ.” Miêu Gia bắt đầu điều động hình vệ tinh, sau đó cậu kinh hãi: “Không tốt! Giống như khoa học gia kia nói, hình thành quần thể lớn.”

Trước đó tuy cũng có triều alien, nhưng triều alien đa số đều di động dọc theo quốc lộ, nhưng hiện tại lũ alien đã rời xa quốc lộ, tiến vào sơn dã bình nguyên, thoạt nhìn cứ như bộ lạc nguyên thuỷ vậy.

Phó Sử Ngọ kinh nghi bất định: “Vậy chúng nó ăn cái gì?”

Miêu Gia không lời gì để nói nhìn Phó Sử Ngọ: “Anh Phó lúc này anh còn quan tâm chúng ăn cái gì a?”

Phó Sử Ngọ vội la lên: “Không, trước kia alien là truy đuổi nhân loại, chúng ăn não người để sống, giờ chúng lại tụ lại, người sống sót ít ỏi không đủ cho nhiều alien ăn, dã ngoại cũng không có nhiều não động vật cho chúng, hành động này không hợp lý.”

“Vậy nghĩa là mục tiêu kế tiếp của chúng nhất định sẽ là cho tất cả ăn no.” Đường Húc Hải nheo mắt nói: “Chúng nhất định muốn công kích những thành phố tụ điểm lớn!”

Miêu Gia chấn động, sau đó đột nhiên nói: “Anh Hải, kỳ thật em có một nghi vấn rất không hiểu, trước kia em xem mấy phim tận thế, những người đó đều trốn tới nông thôn làng nhỏ a. Nhưng hiện giờ thôn trang, trấn, huyện của chúng ta… cả Vân thành loại thành thị cấp kia cũng bị dễ dàng tiêu diệt, chỉ có thành phố lớn không có việc gì là sao ạ.”

Đường Húc Hải nhìn cậu một cái, nói: “Cái này liên quan đến việc chúng xuất hiện quá tản, nơi càng ít người, đối mặt alien lại càng bất lực. Nó giống như nông thôn vây quanh thành thị, chúng là cuồn cuộn không ngừng kéo đến, cho nên những điểm tụ tập nhân loại nhỏ kia cuối cùng sẽ bị hủy diệt. Chỉ có những thành phố nhân khẩu đông đảo mới có thể chịu nổi loại công kích dần dần tăng mạnh này, bởi vì số lượng song phương quá cách xa. Hơn nữa nhân loại biết ứng dụng dị năng, những thành phố lớn liền hình thành tụ điểm sinh tồn, mọi người đều tràn về những chỗ này, càng nhiều người, tỷ lệ sinh tồn lại càng lớn. Kết quả tuần hoàn.”

Cuối cùng Đường Húc Hải kết luận: “Cho nên, về sau người thường thế lực không cao không thể rời khỏi thành phố để chuyển căn cứ sinh tồn được, mà dị năng giả cũng phải dựa vào căn cứ để sinh hoạt.”

Giao lưu xong chuyện này, Đường Húc Hải nhớ tới cái gì mới nói: “Ờ đúng rồi, Sử Ngọ cậu coi cái phần cứng này có phải của cậu không.”

Hắn lấy phần cứng ra từ trong áo, Miêu Gia tiếp nhận rồi xoay người đưa cho Phó Sử Ngọ ngồi ở phía sau.

Phó Sử Ngọ vừa nghe phần cứng, tim bật lên một cái. Trước đó y hoàn toàn quên mất thứ này. Chờ đến khi nhìn thấy cái lõm trên phần cứng trong tay Miêu Gia, lập tức choáng váng đầu óc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio