Mạt Thế Xâm Nhập

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đưa Ngô Ủng Quân đến nhà kính của mình, Lưu Bội Kỳ còn đặc biệt chuyển cho anh ta một ít điểm công, bảo anh mua vật dụng hàng ngày và một ít vật phẩm an trí khác.

Ôn Triệu Minh coi tám thành viên lúc đầu của Binh đoàn Long Cốt thành cổ đông, sau đó dựa theo chức vụ cao thấp phân chia cổ phần, đa số điểm số công tín thì làm đầu tư rót vào tài khoản của Binh đoàn Long Cốt. Sau này mỗi người bọn Phó Sử Ngọ trừ hằng tháng nhận tiền lương ra, mỗi lần xuất nhiệm vụ còn có thể căn cứ biểu hiện lãnh tiền thưởng, tám thành viên ban đầu hàng năm còn có thể căn cứ thu lợi năm đó để chia huê hồng. Thành viên gia nhập sau trừ không huê hồng ra đều giống y bọn họ.

Cho nên trên tay Lưu Bội Kỳ trừ có điểm số công tín lúc đầu vừa tới ra, còn có một số thù lao lớn tháng này xuất nhiệm vụ, trả công cho Ngô Ủng Quân cũng dư dả.

Giao hơn một trăm hạt cho Ngô Ủng Quân, trong lòng Lưu Bội Kỳ vẫn có chút bất an, để cam đoan mỗi hạt đều sống, hắn cố ý dùng dị năng mộc hệ cho hạt nảy mầm.

Phó Sử Ngọ nói với hắn: “Anh yên tâm đi, có dân trồng trọt chân chính ở, bắp dị năng nhất định có thể mọc tốt.”

Lưu Bội Kỳ cũng chỉ có thể hy vọng như thế.

Ngô Ủng Quân không hổ là xuất thân nông dân chân chính, sau lại dùng chút gạch của mình xây lên một cái phòng nhỏ kế bên nhà kính để ở, Lưu Bội Kỳ thấy vậy đặc biệt mua cho anh chút gia cụ và đồ làm bếp, Ngô Ủng Quân liền tính triệt để ở lại luôn.

Trước khi rời đi, mấy người còn đặc biệt đến buồng ong, mua một hủ mật tinh khiết về.

Trở lại đình viện số , Phó Sử Ngọ ôm mật trực tiếp đi tìm bà dì phụ trách nấu cơm, tính kêu dì đem mật này làm thành bánh ngọt hoặc nướng bích quy.

Đường Húc Hải lại cản Hollande lại.

“Tôi biết anh có ý gì, nhưng anh tốt nhất dẹp tâm tư kia đi cho tôi. Phó Sử Ngọ không biết ý đồ của anh, tôi thì rõ lắm, tôi tuyệt đối không cho phép anh có tâm tư đó tiếp cận cậu ta.” ánh mắt Đường Húc Hải sắc bén, thanh âm trầm thấp nói.

Hollande giọng điệu ôn hòa, nhưng thái độ kiên định nói với Đường Húc Hải: “Vậy anh lấy lập trường gì ngăn cản tôi? Tôi nghĩ Sử Ngọ có quyền theo đuổi hạnh phúc, cậu ấy cũng được hưởng tự do được người ta theo đuổi. Anh không có quyền cướp đoạt và trở ngại cậu ấy yêu.”

Sắc mặt Đường Húc Hải âm trầm, khí thế càng tăng lên.

Hollande nhưng không sợ hãi, thậm chí nói: “Nếu anh là vì hai người chúng tôi cùng là nam, vậy càng không trở ngại gì. Không nói trước khi màn trời mở ra quý quốc cũng đã cởi mở rất nhiều đối với đồng tính, quốc gia của tôi thậm chí còn có bang có thể kết hôn. Tôi nghiêm túc với Sử Ngọ, lấy mục đích sau này cùng sinh hoạt mà theo đuổi cậu ấy. Không phải ôm thái độ lỗ mãng chỉ muốn theo đuổi để quan hệ qua đường. Nếu cậu ấy bằng lòng, sau khi mọi chuyện chuyển biến tốt hơn, có điều kiện cho phép, tôi thậm chí có thể dẫn cậu ấy về nước kết hôn.”

Đường Húc Hải đầy ngập lửa giận bị lời của Hollande liên tiêu tái đả[], trong lòng chỉ còn lại một mảnh lạnh giá.

[] Tên trò chơi kết hợp giữa cờ vua và Diminshing. Nhưng về mặt ý nghĩ ngôn từ chính là, bị đối phương hóa giải tấn công, rồi phản kích, một loại chiến lược trong võ thuật.

Hollande cất bước, lướt qua bên người Đường Húc Hải, thời điểm đi qua, hắn quay đầu nói với Đường Húc Hải vẫn đứng lặng người ở đó: “Từ chối hay chấp nhận, phải bản nhân tự mình trả lời, không cần đem ý nguyện của mình anh, áp đặt lên người cậu ấy.”

Hollande bước qua bên người hắn đi về hướng phòng khách tòa chính.

Đường Húc Hải bị kích thích quá mức, ngược lại triệt để bình tĩnh lại.

Hollande nói tuy chói tai, nhưng lại đều trúng ngay tử huyệt, cho dù là cha là mẹ, cũng không có quyền can thiệp tự do luyến ái cá nhân, huống chi hắn chỉ là bạn mà thôi.

Hắn không có tư cách cũng không có lập trường ngăn cản Phó Sử Ngọ đi thích người khác, cùng những người khác kết hôn, cùng những người khác chung bước trọn đời.

Nhưng nghĩ như vậy.. một nỗi bi thương khó nói nên lời lập tức nảy lên trong đầu hắn; chỉ nghĩ đến… Phó Sử Ngọ chung quy sẽ bị một người đàn ông hoặc phụ nữ khác phân đi một phần chú ý, hoặc là toàn bộ chú ý, hắn liền khó chịu không kiềm chế nổi.

Nói thật, từ khi rời khỏi chung cư, bọn họ chưa có ngày nào tách ra, tuy trải qua kinh tâm động phách, nhưng ngày nào cũng thực phong phú.

Nhưng mà, hai người chỉ là hai cá thể không có quan hệ gì, cuối cùng sẽ có nhân sinh của riêng mình, sẽ tạo thành hai gia đình riêng, sống cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Cho dù sau khi tiêu diệt hết alien, thật sự làm hàng xóm, cũng là hai gia đình cách một tấm tường.

Đã từng.. Đường Húc Hải cho rằng cuộc sống như thế có thể khiến hắn vừa lòng, nhưng hiện tại tưởng tượng một chút, cách một tấm tường trong nhà Phó Sử Ngọ còn có một người khác, là Hollande hoặc bất kì kẻ nào, hắn liền không cách nào chấp nhận.

Tại sao nhất định phải cách một tấm tường, cớ sao không thể vào nhà cùng sinh hoạt với Phó Sử Ngọ? (=.=)

Dây dưa quấn quýt lấy nhân sinh của Phó Sử Ngọ, chiếm lấy tất cả sự chú ý của y, đoạt được tất cả tinh lực của y, chỉ có thể là bản thân hắn thôi.

Thì ra hắn nghĩ sai rồi, cái hắn muốn cho tới giờ chưa từng là vị trí bằng hữu đơn giản như thế!

Tiến sĩ Tả cùng Âu Dương Thành hoặc có lẽ là bạn tốt thật, hoặc có thể vì hy sinh hoặc duy trì cho nhau, trở thành một đôi bạn thân chân chính.

Hắn cùng Phó Sử Ngọ lại khác, không giống vậy. Hắn muốn trong trái tim trong đôi mắt Phó Sử Ngọ chỉ có hắn là quan trọng nhất, căn bản không thể tiếp thu y sẽ có một bạn gái hoặc bạn trai chia sẻ y với hắn, mà hắn lại bị ép lui về vị trí bạn tốt trọng yếu thứ hai.

Từ đầu đến cuối hắn đối đãi Phó Sử Ngọ đều không giống, chỉ là chính hắn căn bản không nhận ra mà thôi.

Cũng cùng đồng hành là Ôn Triệu Minh, tuy cũng là bằng hữu rất quan trọng, nhưng cân nặng của hai người trong lòng hắn căn bản không giống.

Đường Húc Hải cảm thấy vẫn còn chỗ chưa nghĩ ra, nhưng bản chất thì đã triệt để rõ ràng, hắn nhắm mắt lại, khẽ quát một tiếng: “Đứng lại!”

Hollande sắp đi vào phòng bỗng dừng chân, hắn xoay người nghi hoặc nhìn Đường Húc Hải: “Còn chuyện gì?”

Đường Húc Hải xoay người từng bước tới gần hắn, đi đến trước mặt hắn thì thào nói: “Có lẽ nói anh đúng, lấy lập trường bạn bè có lẽ tôi không có tư cách ngăn cản anh tiếp cận Sử Ngọ. Vậy nếu tôi muốn trong lòng Sử Ngọ chỉ có một mình tôi thì sao? Anh nếu muốn làm bạn, có thể. Nhưng anh nhất định phải làm người yêu của cậu ta, vậy xin lỗi tôi tuyệt đối không cho phép!”

Hollande ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, kinh nghi bất định thấp giọng hỏi: “Anh có ý gì?”

Đường Húc Hải nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười ngạo nghễ, giọng lại khẽ khàng nói: “Anh còn không hiểu hả, sau này tôi sẽ lấy thân phận tình địch mà nhìn chằm chằm anh.”

Mặt Hollande nghiêm nghị lại, hắn thấp giọng nói: “Đường, anh đừng vì xúc động nhất thời mà đưa ra quyết định sai lầm.”

Đường Húc Hải cười lạnh: “Đó cũng không phải quyết định sai lầm nhất thời xúc động, tâm tư của tôi dành cho cậu ta không giống. Còn phải cám ơn anh giúp tôi nghĩ rõ ràng.”

Hollande trong lòng ảo não, hắn đã thấy tình cảm hai người này quá tốt, cảm giác cũng thực vi diệu, nhưng nếu Đường Húc Hải không thông suốt, nhiều lắm là hơi khó giải quyết chút, hiện tại lại phiền toái. [Cho anh nói nhiều quá, tội nghiệp =.=]

Bàn tới trụ cột tình cảm, Đường Húc Hải so với hắn và Phó Sử Ngọ thì sâu hơn nhiều.

Hollande không thể không nói: “Nếu vậy, cũng chỉ có thể công bằng cạnh tranh, dựa vào bản lĩnh. Chỉ có một đều, anh với tôi ai cũng không thể đường đột đi tỏ tình, chỉ có thể dùng tình cảm và hành động để đả động Sử Ngọ, thẳng đến tình cảm của Sử Ngọ có xu hướng rõ ràng mới thôi. Anh đồng ý không?”

Mày Đường Húc Hải nhăn chặt lại, hiện tại mặc dù hắn đã nhận ra mình lấy loại tình cảm này để thích và để ý Phó Sử Ngọ. Nhưng đối với cái tên thần kinh tình cảm như đầu gỗ, mặt than lạnh nhạt như Phó Sử Ngọ, hắn đúng là không nắm chắc, đối phương sẽ đáp lại tình cảm của hắn.

Đường Húc Hải mở miệng nói: “Tôi đồng ý, vậy bằng bản lĩnh quyết định đi!”

Hollande yên lặng thở phào: “Một lời đã định.”

“Các anh bên ngoài làm gì đâu? Sao đều không vào?” Phó Sử Ngọ đột nhiên ra tiếng, từ trong phòng đi ra.

Đường Húc Hải cùng Hollande giật bắn, hai người chột dạ nhìn y.

“Làm sao vậy?” Phó Sử Ngọ không hiểu nhìn hai người họ.

Đường Húc Hải cười khan một tiếng: “Không có gì. Mật thế nào? Cậu nếm thử chưa?”

Hắn thực tự nhiên đi qua, thò tay liền ôm lấy bả vai Phó Sử Ngọ, chuyện thân thể y qua hướng khác, đẩy mạnh vào phòng.

“Mật rất ngọt, dì nói không biết dùng mật làm bánh quy… Nhưng Chân Tử nói có thể phụ dì làm…”

Hollande nhìn theo bóng hai người, phun ra một hơi, tuy Đường Húc Hải chặn ngang một đòn, nhưng hắn còn có đòn sát thủ, không sợ chênh lệch quá lớn.

Chung quanh Phó Sử Ngọ sóng ngầm mãnh liệt, lại không bị Binh đoàn Long Cốt phát hiện, chỉ có Chân Tử nghi ngờ quan sát một phen, không có phát hiện gì cũng chỉ có thể buông tha.

Phái thành tiến vào tháng liên tiếp rơi mấy trận tuyết, một tấm thiệp mời trong một ngày tuyết trắng bay đầy được đưa vào đình viện số .

“Đây là cái gì?” Miêu Gia tò mò thò đầu qua, cậu tới bây còn chưa thấy qua loại thiệp mời trang trọng thế này.

Ôn Triệu Minh mở thiệp mời ra, mày nhướn một chút: “Là cao tầng Phái thành tổ chức vũ hội tân niên, mời chúng tôi cùng đi tham gia vũ hội giao thừa này.”

Đường Húc Hải cảm thấy buồn cười: “Giờ mà còn tổ chức vũ hội tân niên cái gì, thật là tác phong quan liêu.”

Ôn Triệu Minh lắc đầu nói: “Không thể nói vậy. Tân niên năm nay là tân niên đầu tiên của kỷ nguyên mới, đương nhiên phải chúc mừng.”

Sắp sửa đi qua một năm được xác định là năm thứ nhất mở ra một kỷ nguyên mới, mà tân niên này chính là năm thứ hai của lịch mới, lại là giao thừa đầu tiên, đương nhiên có ý nghĩa không giống bình thường.

Chân Tử thì nói: “Trong truyền thuyết trước kia, kỷ nguyên này lấy năm sinh của chúa trời làm mốc, mà hiện tại ai có thể phủ định tầm quan trọng của năm màn trời mở ra không hơn được phương thức giáo đồ cơ đốc giáo vì mở rộng ảnh hưởng giáo hội mà bắt đầu kỷ nguyên? Cho nên để kỷ niệm một trang mới trong lịch sử nhân loại, trực tiếp bắt đầu dùng hệ thống kỷ niên mới.”

Đường Húc Hải cảm thấy những văn học giả này quả thực phiền người, hiện giờ alien còn chưa bị tiêu diệt, chờ thật sự triệt để đánh đuổi alien lại đến xác lập tân niên không được hả?

Vương Đan ngồi một bên, như có điều suy nghĩ nói: “Tôi nghĩ chắc cũng là một loại phương thức khích lệ sĩ khí nhân loại, bắt đầu mới, cũng tốt hơn ở kỷ nguyên cũ nhân loại không biết năm nào đều bị alien ăn sạch.”

“Chị Vương, đừng nói chuyện bi quan như vậy a.” Miêu Gia nhảy vào.

Lưu Bội Kỳ chậc lưỡi nói: “Nói vậy, về sau lễ Giáng Sinh không phải đều không có à?”

Ôn Triệu Minh buồn cười: “Chẳng qua là sửa lại cách tính kỷ nguyên, ngày hội truyền thống vẫn còn, lễ Giáng Sinh vẫn là lễ Giáng Sinh, tết vẫn là tết, ăn mừng thế nào thì ăn mừng thế đó.”

Miêu Gia nhìn nhìn Hollande nói: “Đúng a, Giáng Sinh không cách mấy ngày, đáng tiếc lúc này không ai có tâm tư ăn mừng.”

Không giống trước khi màn trời mở ra, các thương gia để xúc tiêu, mỗi khi tháng bắt đầu liền náo nhiệt chuẩn bị các loại thương phẩm giáng sinh, kỳ thật người Hoa Hạ mừng giáng sinh hoàn toàn là vì náo nhiệt, hoặc do thương gia lăng xê lên thôi.

Hiện tại, tháng trên phố thương nghiệp tuy cũng khá tưng bừng, nhưng đó đều là để ăn mừng tân niên, cũng không có không khí giáng sinh gì.

Phó Sử Ngọ trong lòng vừa động, quay đầu nói: “Không bằng chúng ta chuẩn bị một cây thông Nô-en, mừng lễ Giáng Sinh đi.”

Y vừa nói lời này, người ở đây lập tức lý giải ý của y.

Trừ Hollande ra, tất cả bọn họ đều là người Hoa Hạ, cũng không cần cố ý mừng giáng sinh gì.

Nhưng mà, Hollande một mình tha hương làm dị khách, cô đơn chiếc bóng không khỏi có vẻ quá đáng thương, giúp hắn mừng một lễ Giáng Sinh náo nhiệt, coi như là phương thức biểu hiện hữu ái của đám đồng đội này đi.

“Tuyệt a!” Chân Tử tỏ vẻ tán thành đầu tiên.

Đường Húc Hải liền tính muốn cạnh tranh với đối phương đến mức nào, cũng sẽ không ngốc đến nỗi làm trái chiều, vậy không phải làm tổn hại hình tượng của hắn trước mặt Phó Sử Ngọ sao.

Đường Húc Hải nhìn nhìn khuôn mặt tươi cười cảm động của Hollande, trong lòng chuyển suy nghĩ, thủ đoạn theo đuổi của Hollande này thành thục lão luyện như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ lấy cớ cảm tạ lôi kéo Phó Sử Ngọ nói chuyện, nói không chừng còn có kỹ xảo đặc biệt gì đó muốn thi triển.

Đường Húc Hải bắt đầu cân nhắc, hắn phá hư sao đây?

Tuy hắn không biết đối phương muốn làm gì, nhưng hắn cũng không thể thúc thủ, cái gì cũng không làm như vậy.

Đường Húc Hải trong lòng vừa động, có chủ ý.

Miêu Gia cùng Lưu Bội Kỳ hai người đi ngoại ô phái thành nhổ về một cây tùng không quá cao, kéo nó vào phòng khách, đơn giản dùng đèn màu và ruybăng giấy màu tiến hành trang trí.

Tối h, trong đình viện số cực kì náo nhiệt, Hollande tự mình xuống bếp, làm một bàn bữa tối phong phú tràn đầy lớn phong cách Âu Mĩ.

Đường Húc Hải còn đặc biệt đi quán bán hàng xa xỉ mua một chai rượu đỏ, lúc ăn liền khui ra, rót mỗi người một ly.

Trước đêm Giáng sinh vô cùng náo nhiệt, ai cũng ăn rất vui vẻ, tặng quà cho nhau. Những món quà đa số đều là một ít vật nhỏ, trong hoàn cảnh này, cũng không có điều kiện chuẩn bị kỹ quà tặng, tất cả đều là mua trên phố thương nghiệp.

Mọi người tốp năm tốp ba ngồi vào một bên, đưa quà cho nhau, Hollande đột nhiên cầm quà tặng cho Phó Sử Ngọ: “Đây là quà giáng sinh tặng anh, may mà còn kịp.”

Nhìn cái hộp nhỏ kia, Phó Sử Ngọ rất nghi hoặc, y cầm trong tay, kích cỡ này quá quen thuộc a.

Y vừa mừng vừa sợ giương mắt nhìn Hollande, lộ ra nụ cười vui sướng. Đường Húc Hải thấy thế lập tức cảnh giác lên.

Hollande cười nói: “Hoàn thành được trước.”

“Thật cám ơn!” Phó Sử Ngọ cảm kích nói, ôm cái hộp khéo léo kia vào ngực.

Đường Húc Hải nhịn không được, giả bộ như không để ý lắm, hỏi: “Cái gì vậy?”

Phó Sử Ngọ cười cong cả đôi mắt, xoay người nói với hắn: “Trong khoảng thời gian này, vẫn luôn kính nhờ bạn của Hollande giúp tôi tiến hành sửa chữa phần cứng, rốt cục hoàn toàn sửa lại được.”

Đường Húc Hải kinh ngạc, giật mình hỏi: “Cậu hổm rày ngày nào cũng cùng anh ta ra ngoài chính là vì chuyện này?”

Phó Sử Ngọ ừ một tiếng nói với: “Là bạn ở nước ngoài của Hollande, cho nên mỗi ngày đều chỉ có thể đi cà phê internet.”

Khiếp sợ trong lòng Đường Húc Hải quả thực không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, Hollande vẫn luôn ôn hòa cười: “Bởi vì trình tự trong phần cứng không cách nào dẫn ra được, mỗi ngày đều phải dùng dây số liệu dẫn vào máy tính, sau đó dùng biện pháp viễn trình để sửa, cho nên tiến độ rất chậm.”

Độ khiếp sợ của Miêu Gia so với Đường Húc Hải chỉ có hơn chứ không kém, cậu thực xác định, mức độ hư hao của phần mềm trong phần cứng kia căn bản không có khả năng sửa được.

Miêu Gia chen vào, nhìn chằm chằm cái hộp đóng gói quà tặng kia: “Thật sự phục hồi như cũ hả? Khó tin quá.”

Phó Sử Ngọ hết sức vui mừng, bảo Miêu Gia: “Ừ, theo như người bạn chuyên gia dữ liệu của Hollande nói, anh ta vốn đã từng thiết kế trình tự cùng loại thế này, cho nên cho dù rất khó, nhưng vẫn là hoàn thành được.”

Miêu Gia không quá tin hỏi: “Thật sự tốt? Anh cắm vô thử coi, em đi lấy máy tính.”

Miêu Gia quả thực còn vội vàng hơn cả Phó Sử Ngọ, chạy cái vèo.

Đường Húc Hải không thể không thán, Hollande ra tay ở phương diện này, cũng khó trách Phó Sử Ngọ để bụng đến vậy, để hắn nắm mũi dẫn đi.

Hollande, không thể khinh thường a.

Ôn Triệu Minh nhịn không được hỏi: “Các anh mấy ngày này ra ngoài chính là vì đi cà phê internet? Vì sao không kiếm một máy tính dùng trong đình viện, chúng ta bên này cũng có internet vệ tinh mà.”

Hollande giải thích: “Bởi vì bạn của tôi hắn quá thận trọng, dù sao trước khi màn trời mở ra, cậu ta là hacker đang trốn tránh lệnh truy nã, tên tuổi rất lớn, hiện tại vẫn còn nguy cơ bị bắt. Dùng địa chỉ cố định liên hệ vẫn quá mạo hiểm, cho nên mới chọn cà phê internet tương đối hỗn tạp. Đương nhiên anh ta có chuẩn bị rất nhiều springboard làm ngụy trang.”

Ôn Triệu Minh lúc này mới hiểu, đối phương là chim sợ cành cong, thận trọng đề phòng như thế cũng hẳn vậy.

Ngay lúc này Miêu Gia chạy đến, đặt cái lap của cậu lên bàn. Phó Sử Ngọ trực tiếp ngồi vào trước máy tính, dùng dây số liệu phần cứng cắm vào máy tính.

Phó Sử Ngọ di chuyển chuột đến ổ cứng, tìm được một phần mềm.

Y click một cái, tốc độ vận hành của cái lap Miêu Gia rất nhanh, gần như trong chớp mắt, một khung nhập tên liền mở ra.

Nhìn khung đăng nhập quen thuộc, Phó Sử Ngọ trong lòng kích động, tay cũng run run, liên tiếp nhập pass sai hai lần.

Phó Sử Ngọ hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghiêm túc túc nhập từng chữ từng chữ vào.

Lần này đăng nhập thực thuận lợi, đúng như dự đoán của Phó Sử Ngọ, cha mẹ y không onl, nhưng bên trong lại hiện một tin nhắn.

“Sở nghiên cứu bị phá hủy, tạm thời sẽ chuyển đến nơi khác. Dàn xếp xong sẽ cho nhắn tiếp cho con. Chiếu cố cho mình thật tốt nhé, ba mẹ yêu con.”

Đôi mắt Phó Sử Ngọ tham lam cứ ngắm nhìn hàng chữ đó mãi, tuy chỉ là đôi ba câu vài dòng, nhưng lại chứng minh cha mẹ vẫn còn sống.

Phó Sử Ngọ an tâm, bất kể cha mẹ ở đâu, chỉ cần họ còn sống liền sẽ có ngày gặp lại.

Y đóng cửa sổ lại, sau đó rút dây số liệu ra, thu phần cứng lại.

Bộ dáng Miêu Gia như gặp phải đả kích, thất hồn lạc phách.

Phó Sử Ngọ không khỏi đẩy đẩy cậu: “Miêu Gia?”

Miêu Gia buồn rười rượi, nói: “Thật là núi này cao còn có núi kia cao hơn, trước kia em quá coi thường người trên thiên hạ rồi.”

Miêu Gia trước kia vẫn luôn rất tự tin vào kỹ thuật của mình, phần cứng của Phó Sử Ngọ trước kia cậu cũng không phải chưa thấy qua, nhưng làm thế nào cũng không biết cách phục hồi lại đoạn code kia, mà điều cậu cho rằng không thể nào, hiện tại lại bụp một cái sửa lại được.

Điều này khiến cho thằng nhóc kiêu ngạo gặp phải đả kích quá lớn.

Tròng mắt Miêu Gia chuyển vòng, xoay người một cái ôm lấy đùi Hollande: “Anh Hollande ơi trước kia là em sai! Anh đúng rồi a! Cầu anh nha ~~~ đem cách liên lạc của hacker kia cho em đi a~.”

Miêu Gia không biết liêm sỉ nịnh nọt chân chó ôm chân Hollande, khiến cho những người khác phun cười, Hollande dở khóc dở cười.

“Ha ha ha ha! Miêu Gia em hài chết.” Chân Tử cười đến nước mắt đều chảy ra.

“Anh anh anh ~ anh Hollande ~~ đem cách liên lạc của người nọ cho em đi! Cho em đi ~~~” Miêu Gia khẩn cầu.

Hollande thực khó xử: “Người bạn kia của anh gần đây đang tránh né, vốn xin cậu ta hồi phục đoạn code kia cũng đã không dễ. Như vậy đi, anh cho em địa chỉ hòm thư của cậu ta, có nguyện ý giao lưu với em hay không anh cũng không chắc.”

Miêu Gia gật đầu như đảo tỏi: “Dạ dạ! Cám ơn anh! Anh Hollande.”

Đường Húc Hải đần độn vô vị nhìn Miêu Gia ở đó chân chó quấn Hollande, xoay người yên lặng đi ra khỏi phòng khách.

Dư quang nhìn thấy hắn đi ra ngoài, Phó Sử Ngọ cảm thấy bóng lưng hắn có vẻ thật cô tịch, một loại đau nhói khó có thể hình dung buộc y đứng lên, cũng đi ra ngoài.

Đường Húc Hải đút tay vô túi, từng bước từng bước in dấu chân lên mặt tuyết, Phó Sử Ngọ chỉ chốc lát liền đuổi kịp.

“Húc Hải? Anh đi ra làm gì vậy? Bên ngoài rất lạnh.” Phó Sử Ngọ rụt rụt cổ.

Đường Húc Hải kinh ngạc nhìn y: “Cậu cũng đi ra làm chi, tôi không sợ lạnh. Đi vô đi.”

Phó Sử Ngọ đi đến trước mặt hắn, dưới ánh đèn đường ngoài đình viện chiếu rọi cẩn thận nhìn gương mặt hắn: “Anh có gì không vui hả? Có tâm sự?”

Phó Sử Ngọ không quá chắc, bởi vì kinh nghiệm kết bạn của y quá ít, đủ loại trải qua bên bạn bè đều là chậm rãi tích lũy khi ở cùng Đường Húc Hải và Ôn Triệu Minh.

Đường Húc Hải rất uể oải than: “Tôi cảm thấy so với Hollande, tôi rất không dụng tâm, tôi thực thất vọng với mình, cũng thực thất bại.”

“Anh sao lại nghĩ như vậy?” Phó Sử Ngọ bất ngờ, sau đó y ghé sát vào Đường Húc Hải chăm chú nhìn vào mắt hắn, nói: “Tôi không có chút nào cảm thấy anh kém hơn Hollande.”

Đường Húc Hải không chút tinh thần giương mắt nhìn y: “Cậu đừng an ủi tôi, từ đối với chuẩn bị quà, tôi căn bản so ra kém tâm tư của Hollande. Anh ta tặng cho cậu là tin tức cha mẹ, mà tôi chỉ…”

Đường Húc Hải thò tay từ trong túi lấy ra, Phó Sử Ngọ thấy một thứ hết sức quen thuộc, hết sức quen thuộc!

“Socola!!!” Phó Sử Ngọ kinh hỉ mở to hai mắt.

Cũng là hiệu socola có nhân sữa y thích nhất!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio