Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải sôi nổi ngồi vào sô pha đối diện Ôn Triệu Minh, sau đó Phó Sử Ngọ thuật lại chuyện thần dược Đại Lực.
Đường Húc Hải nhíu mày: “Còn có thứ này? Cái đó nghe có vẻ giống ‘Cường tâm châm'[] của quân đặc chủng a?”
[] Cường tâm châm ở dạng bột kết tinh màu trắng hoặc vàng trắng; không hôi, vị đắng;. Cường tâm châm chia làm hai loại, một loại là adrenalin, một loại là Noradrenalin. Một loại thuốc trở tim.
Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn hắn: “Đó là cái gì?”
Đường Húc Hải giải thích: “Công hiệu cũng không khác thuốc trợ tim y tế mấy, nhưng dược tính càng bá đạo. Lúc chúng tôi chấp hành nhiệm vụ xuất hiện trọng thương hoặc sắp phải chết, cho người không còn hy vọng sống, không thể rút lui được dùng.”
Ôn Triệu Minh hiểu: “Đây là loại thuốc khôi phục sinh cơ trước khi chết.”
Phó Sử Ngọ phủ định: “Không phải, dược hiệu loại thuốc này tuy cũng kích phát tiềm lực trong thời gian ngắn, nhưng người sử dụng cuối cùng cũng không nhất định sẽ chết, chẳng qua cấp bậc sẽ rơi xuống.”
Đường Húc Hải nói: “Làm ra loại thuốc này cũng không sai, lo trước khỏi hoạ.”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Ôn Triệu Minh nhăn chặt mày nói: “Đại bàng ăn khỉ cũng không dễ bắt như vậy.”
Phó Sử Ngọ nói: “Tiến sĩ Tả nói chết sống sao cũng được, đương nhiên sống càng tốt.”
Ôn Triệu Minh suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này đừng vội, bỏ qua trước đi. Mặt khác có một việc rất gấp, Tỉnh H có một mỏ quặng kim loại của nhà nước, đang cầu cứu bên Phái thành.”
“Mỏ quặng kim loại?” mắt Đường Húc Hải lóe một cái, nói: “Anh nói chính là cái quặng Đồng ở huyện Phong Quận đó hả? Khoáng vật quặng đó khai thác đều trực tiếp chuyển đến xưởng công nghiệp quân sự Phái thành. Nếu nói sau trận chiến vây thành còn có người trốn tới cầu cứu, đại khái cũng chỉ có mỏ đó.”
Ôn Triệu Minh dứt khoát gật gật đầu, bảo: “Không sai, chính là cái mỏ đó. Hiện tại nhiệm vụ này đã treo cấp bậc SS, sau khi alien cấp xuất hiện có rất nhiều người trốn vào mỏ. Mỏ Phong Quận là một mỏ quy mô tương đối lớn, có đường hầm mới nối với đường hầm cũ lồng vào nhau, địa hình cực kì phức tạp. Hơn nữa nơi đó đối với dị năng giả kim loại mà nói như hổ thêm cánh, cho nên thẳng đến bây giờ còn chưa bị triệt để công hãm.”
Ôn Triệu Minh thật tâm bội phục những người này, anh cảm thán: “Bọn họ kiên trì ở đó hơn ngày, nếu không phải xuất hiện alien kiểu mới các anh gặp được ở Liễu Nguyên, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm chạy khỏi phong tỏa để cầu cứu.”
Đường Húc Hải nhìn anh nói: “Là loại alien đuôi dài kia?”
Ôn Triệu Minh gật đầu nói: “Đúng vậy. Cái đuôi tiêu bản các anh mang về, ngày mai vận tác một phen tôi liền thông qua đại sảnh công tín đưa lên.”
Phó Sử Ngọ còn tưởng trực tiếp giao cho viện khoa học luôn cho xong. Ôn Triệu Minh thì đi một vòng, một mặt là tăng danh vọng, mặt khác coi lấy thứ này là vật tư trọng yếu để giao dịch với chính phủ Phái thành. Nếu là Phó Sử Ngọ, nói không chừng thật sự sẽ ngây ngốc trực tiếp cho tiến sĩ Tả, y cũng không phúc hắc như Ôn Triệu Minh.
Ôn Triệu Minh lại cảm thán, may mắn anh chặn lại kịp, bằng không món hời lớn như vậy đã bị Phó Sử Ngọ lãng phí sạch trơn rồi còn gì.
Phó Sử Ngọ lúc này đang chuyên chú tự hỏi vấn đề mỏ Phong Quận, y hỏi: “Anh nói đến chuyện này, là muốn chúng tôi nhận nhiệm vụ hả?”
Ôn Triệu Minh nói: “Vốn trước khi các anh trở về tôi có khuynh hướng không muốn nhận, bởi vì hai nhóm người đi trước đều bị diệt toàn quân. Hơn nữa alien đuôi dài kia hiện đã được viện khoa học định vị là alien cấp , bên người nó còn đi theo một alien cấp , lũ cấp chốt thí cũng rất nhiều. Nhưng mà, hôm qua bí thư của thị trưởng Khích Chấn Hoa đặc biệt liên hệ với tôi, nếu chúng ta nhận nhiệm vụ này, trừ thù lao treo bên ngoài ra còn sẽ cho chúng ta một đống kim loại hiếm. Xưởng công nghiệp quân sự bên kia vẫn chờ quặng để đồng khởi công, đại khái đã kéo dài lâu quá rồi.”
Đường Húc Hải lập tức tinh thần chấn động: “Kim loại hiếm?!”
Ôn Triệu Minh thấy hắn hiểu ý, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng như anh nghĩ. Những kim loại hiếm trên bảng phối chế ông Âu Dương đưa cho anh tôi vẫn luôn giúp anh lưu ý, có vài kim loại ngoài đời thực khó kiếm. Lần này họ dùng những kim loại đó làm thù lao.”
Phó Sử Ngọ lúc này cũng thấy hứng thú: “Húc Hải, nhiệm vụ này chúng ta đi làm! Có những kim loại đó, áo giáp của anh sẽ càng linh hoạt dễ thay đổi hơn!”
Đường Húc Hải đứng lên nói: “Tốt! Nhiệm vụ này làm!”
Ba người thương lượng một chút nên dẫn người nào đi, Đường Húc Hải liền đi chỉnh hợp đội ngũ, phân phối nhân viên. Mà Phó Sử Ngọ ngồi lại trên ghế, nhìn theo bóng Đường Húc Hải bước đi.
Chờ cửa đóng lại, Phó Sử Ngọ quay mắt lại nhìn.
Ôn Triệu Minh nghi hoặc nhìn y: “Anh còn có cái gì muốn bàn mà không nói được trước mặt Húc Hải không hả?” Bằng không nhìn anh như vậy làm chi.
Phó Sử Ngọ lập tức đanh mặt, nhịn xúc động muốn đào lỗ chôn mình xuống luôn.
“Không có gì.” Chẳng qua hiện tại cứ quen nhìn hắn đi tới đi lui, y cũng khống chế không được mình, cứ vô ý làm vậy thôi!
Ôn Triệu Minh không nhìn hai người theo phương hướng ái muội, cho nên cũng không nhận thấy có gì khác thường. Anh đứng lên, đi tới ngồi lên sô pha đối diện Phó Sử Ngọ.
Thực thoải mái dựa vào, Ôn Triệu Minh thở dài: “Cả tuần các anh không có mặt, cảm giác cả người đều không được bình thường.”
Ôn Triệu Minh xác thực là nói thật, ba người một đường từ chung cư trốn tới, trên cơ bản cùng ăn cùng ở cùng đi. Đột nhiên tách ra, Ôn Triệu Minh cứ như bị mất tâm phúc vậy, khó lắm mới ép mình quen dần trạng thái này.
Phó Sử Ngọ mỉm cười: “Anh vất vả. Lúc chúng tôi không ở, các đội viên biểu hiện thế nào? Không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Ôn Triệu Minh nói: “Không có, trong lúc làm một nhiệm vụ, tuy có xuất hiện một chuyện, nhưng cuối cùng vẫn giải quyết thuận lợi.”
Phó Sử Ngọ kinh ngạc: “Chuyện gì?”
Ôn Triệu Minh nói: “Lúc dọn dẹp trấn có đánh một trận với người của nghiệp đoàn Lôi Đình Phong Vân.”
Phó Sử Ngọ cũng có nghe tiếng tăm của Nghiệp đoàn Lôi Đình Phong Vân, trước khi nghiệp đoàn Bình Nam xuất hiện Nghiệp đoàn Lôi Đình Phong Vân là nghiệp đoàn quy mô lớn nhất của Phái thành, đứng ở số một.
Mà sau khi nghiệp đoàn Bình Nam thành lập, bởi vì có tỉ lệ người thường rất lớn, tuy nhân số vượt qua Lôi Đình Phong Vân, mà kỳ thật thế lực cũng không mạnh được như Lôi Đình Phong Vân. Nhưng khác với Lôi Đình Phong Vân tự dựng hệ thống, Long Cốt là hậu phương của Bình Nam, khiến hai nghiệp đoàn trở nên tương xứng.
Ôn Triệu Minh nói đến chuyện này, liền cười lạnh một tiếng: “Bàng Long Đình này nếu đã làm hội trưởng nghiệp đoàn, còn muốn đến tranh cao thấp với binh đoàn, thật không biết nói gì nữa.”
Binh đoàn là công hội được ưu tiên về quyền khai hoang, bằng không sao lại sống nổi chỉ với loại đoàn thể thuần giết chóc này?
Lúc ấy Long Cốt là Thiệu Nhạc và Hollande mang đội, hơn hai mươi người, đối phương lại có hơn trăm, ỷ vào người đông thế mạnh cư nhiên muốn lấn Binh đoàn Long Cốt đã tới trước để tranh giành vật tư. Thiệu Nhạc liền mặc kệ ngay đương trường, xoắn tay áo xông lên!
Ôn Triệu Minh thở dài một tiếng: “Thiệu Nhạc vẫn còn quá tuổi trẻ khí thịnh, may mà có Hollande lãnh tĩnh áp trận cho cậu ta, mới không để tình thế phát triển theo hướng bất lợi.”
Phó Sử Ngọ a một chút, như có điều suy nghĩ, sau đó y thử thăm dò: “Lần này ở Liễu Nguyên Húc Hải gặp lại chiến hữu trước kia, Lưu Hoằng.”
Ôn Triệu Minh nói: “Anh nói anh ta hả, tôi vừa mới gặp rồi.”
Phó Sử Ngọ nói: “Tôi đã thương lượng một chút với Húc Hải, Lưu Hoằng mang về hơn ba mươi người, trừ phân ra một nhóm thành lập một đội Lưu Hoằng chỉ huy. Dư lại thì cùng hợp chung với quân dự bị.”
Ôn Triệu Minh nói: “Tốt a, nhiều tiểu đội cũng tốt. Long Cốt không thể phát triển trì trệ không tiến, phải không ngừng gia tăng tân huyết mới được.”
Phó Sử Ngọ thấy anh đồng ý, liền nói tiếp: “Ý của tôi là điều Hollande đi làm đội trưởng, bên Liễu Nguyên lựa một đội phó.”
Phó Sử Ngọ nói còn chưa hết, Ôn Triệu Minh đã hiểu ý của y: “Anh sợ điều Hollande đi rồi bên Thiệu Nhạc không có đội phó phụ tá, sẽ xúc động hỏng việc?”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng nói: “Cũng là tôi không suy xét kỹ trước.”
Ôn Triệu Minh thì lãnh tĩnh nói: “Cái này anh không cần lo, mỗi đội trường có mỗi phong cách. Cậu ta có chút xúc động, nhưng kỳ thật đầu óc rất linh hoạt. Bằng không những đội viên đó cũng không phục cậu ta, anh yên tâm đi.”
Phó Sử Ngọ thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong chuyện này, Ôn Triệu Minh đứng lên đi đến siêu nước bên cạnh rót một ly nước ấm.
Phó Sử Ngọ mặc dù ngồi ở đó, nhưng Ôn Triệu Minh lại cảm thấy y có gì đó khác khác. Trước kia tuy Phó Sử Ngọ thoạt nhìn sắc bén lạnh nhạt, nhưng có khí chất rất thuần túy, mà hiện tại y dù cũng lẳng lặng ngồi như vậy, nhưng nhìn qua giống như khá lo âu.
Mày Ôn Triệu Minh hơi nhíu, lời nói vốn tính toán kêu Phó Sử Ngọ đi nghỉ ngơi cũng thu về, ngược lại hỏi: “Sử Ngọ, anh làm sao vậy? Có tâm sự hả?”
Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, biểu tình trên mặt thiếu chút nữa giữ không nổi. Từ trước tới giờ chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương. Hiện tại trong lòng có tâm tư với một người, cất một người vào đó, tự nhiên có vẻ có tâm sự rồi.
Bất quá tuy Ôn Triệu Minh cũng là bạn rất thân, sau khi tính chất thân phận của Đường Húc Hải thay đổi, có lẽ cũng là người bạn duy nhất.
Nhưng về phiền não yêu thầm gì đó, Phó Sử Ngọ cũng ngại nói với anh.
Phó Sử Ngọ thực đơn thuần còn dừng lại ở giai đoạn sơ cấp tương tư đơn phương, mỗi ngày cùng người mình thích gặp mặt là có thể thỏa mãn. Đương nhiên, người là động vật tham lam không biết đủ, sớm hay muộn Phó Sử Ngọ cũng sẽ không cam lòng với việc chỉ mỗi ngày nhìn thấy hắn, mà lúc nào đến giai đoạn tiếp theo, cũng không dễ nói a.
Bị Ôn Triệu Minh hỏi tâm sự, kỹ năng “nói phét cho qua chuyện” của Phó Sử Ngọ căn bản chưa có đầy. Vì thế Phó Sử Ngọ đột nhiên nhanh trí, nói lên tình cảnh trong mộng của y.
Khác với Đường Húc Hải bảo y không cần nghĩ nhiều, vẻ mặt Ôn Triệu Minh nghiêm túc lên.
Ôn Triệu Minh hỏi kỹ y tình hình cụ thể và chi tiết của cảnh trong mơ hai lần đã thấy trước kia, rồi lâm vào trầm tư.
Phó Sử Ngọ ngược lại bị phát triển này làm lo sợ bất an: “Triệu Minh?”
Ôn Triệu Minh hoàn hồn, nhìn y bất an thế mới nói: “Sử Ngọ, nếu có thể, anh vẫn nên đặc biệt tìm một bác sĩ tâm lý xem xem.”
“Bác sĩ tâm lý?!” Phó Sử Ngọ giật mình, y từ nhỏ đến lớn rất ít sinh bệnh, cả bác sĩ phòng khám bình thường cũng rất ít đi, chớ nói chi loại bác sĩ tâm lý thực thần bí lại có vẻ rất cao lớn trong truyền thuyết này! “Có cần vậy không?”
Phó Sử Ngọ suy yếu hỏi lại.
Ôn Triệu Minh thực chăm chú nhìn y, chắc nịch nói: “Rất cần!”