Mạt Thế Xâm Nhập

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời của Tần Nhược tuy đặt ở trong lòng, nhưng Đường Húc Hải cũng không tính như lâm đại địch, ngược lại im hơi lặng tiếng chỉ lúc Miêu Gia tới thăm một mình phân phó cậu vài câu.

Chẳng qua là bảo cậu kiểm tra tư liệu của những người trong Long Cốt một lần.

Miêu Gia tuy nghi hoặc, nhưng vẫn thống khoái đáp ứng, bản thân cậu giỏi về xử lý tình báo, điều tra chút bối cảnh của những người đối này với cậu mà nói cũng dễ chán.

Ngược lại Phó Sử Ngọ cũng không đặt sự chú ý lên vấn đề này, bởi vì bệnh tình của Đường Húc Hải phát triển ra ngoài dự đoán của bọn họ.

Hai đội viên bị quất tàn ở Liễu Nguyên được lưu tại thành phố Liễu Nguyên dưỡng thương, cho nên họ cũng không biết trên vết thương của Đường Húc Hải, dính phải những thứ trên đuôi alien cấp lại ảnh hưởng đến khả năng khép lại.

Phó Sử Ngọ thật hối hận không kéo hết cả con alien cấp trở về.

Các chuyên gia bác sĩ trung tâm bệnh viện Liễu Nguyên, đặc biệt hợp thành đoàn chuyên gia nghiên cứu bệnh tình của Đường Húc Hải.

Căn cứ tin tức bên tiến sĩ Tả truyền đến, trên đuôi alien cấp có phân bố một loại vật chất, loại vật chất này đại khái chính là nguyên nhân khiến trong cơ thể nó không chứa chút phân tử Nguyên nào. Vật chất này làm vết thương của Đường Húc Hải khép lại rất chậm. Vốn mong muốn hai tuần có thể xuất viện cũng đi toi, Đường Húc Hải không thể không nán lại bệnh viện hơn cả tháng.

Mà thời gian này, Miêu Gia đều kiểm tra danh sách tất cả thành viên của Long Cốt một lần. Tất cả quá khứ từ sinh ra đến hiện tại đều bị Miêu Gia bóc lên, không có vấn đề gì. Sau đó Miêu Gia lại đan chéo quan hệ thân hữu của họ với tất cả người sống sót Phái thành, cũng không có phát hiện gì.

Tính cảnh giác của Miêu Gia vẫn còn rất cao, Đường Húc Hải giao nhiệm vụ này cho cậu, liền đại biểu trong những người này có thể có ai đó không ổn.

Cậu đưa phần kết quả báo cáo này cho Đường Húc Hải, rất xấu hổ nói: “Anh Hải, em không phát hiện dị thường gì hết. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh ơi nói huỵch tẹt ra đi, vầy cứ làm lòng em thấy bất an quá.”

Đường Húc Hải nhìn văn kiện trong tay, đây là thành quả công tác vất vả của Miêu Gia. Trong lúc hệ thống hành chính hỗn loạn hiện tại, có thể điều tra rõ trạng huống từ nhỏ đến lớn đi học công tác kết bạn của tất cả cũng coi như không dễ.

Hắn nhăn mày, quét mắt qua một lần. Nếu Miêu Gia cũng nhìn không ra cái gì, vậy hắn cũng không phát hiện có gì không đúng.

Đường Húc Hải trầm ngâm một chút nói: “Chỉ biết có một người có vấn đề, tình huống cụ thể nào anh cũng không rõ. Chú đã cố hết sức rồi.”

Miêu Gia chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Có thể thu nhỏ chút phạm vi cho em không?”

Đường Húc Hải nhìn cậu một cái, nói: “Là người rất gần bên cạnh chúng ta.”

Miêu Gia lặp lại lần nữa: “Người rất gần?”

Đường Húc Hải nhắm mắt lại, nói: “Đúng vậy, trừ tôi Sử Ngọ Triệu Minh cộng thêm chú ra, tất cả mọi người, đều có khả năng.”

Miêu Gia thầm rùng mình trong lòng, trịnh trọng gật đầu nói: “Em hiểu rồi, em sẽ cố thêm lần nữa. Quật ba thước đất cũng nhất định tìm cho ra người này.”

Đường Húc Hải thở dài, không quản người này rốt cuộc là ai, kết quả cuối cùng đi ra, Phó Sử Ngọ khẳng định sẽ khổ sở.

Phó Sử Ngọ đứng ở phòng bếp, nghiêm túc đỗ canh xương bò dì Lưu hậu cần làm vào nồi giữ ấm, chuẩn bị đưa đi cho Đường Húc Hải.

Kỳ thật thức ăn trung tâm bệnh viện không tồi, nhưng không tồi đến đâu cũng không có khả năng sẽ xa xỉ đến mỗi bữa hằng ngày đều cung cấp thịt để ăn.

Hiện tại Phái thành có bãi nuôi của mình, có nuôi mấy loài thực dụng như bò heo, gà. Đây là bò heo biến dị may mắn còn tồn tại kéo về từ mấy trại nuôi chung quanh trước kia. Hiện tại các động vật tiến hóa càng lớn, sức ăn cũng càng nhiều. May mà Phái thành có một vườn cây lớn có thể nuôi lớn nổi.

Phó Sử Ngọ mang bình giữ ấm, vừa từ nhà bếp đi ra, y bất ngờ thấy Hollande đang đứng trong phòng khách.

Hollande mỉm cười: “Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”

Phó Sử Ngọ nói: “Tự tôi đi được.”

Hollande nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Phó Sử Ngọ chần chờ một chút liền gật gật đầu.

Hollande cùng y ra khỏi lầu chính, Phó Sử Ngọ hỏi: “Anh có chuyện gì?”

Hollande chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: “Vẫn là lên xe rồi nói đi.”

Hắn thần bí như vậy, khiến Phó Sử Ngọ cũng không hiểu nhìn thoáng qua.

Chờ hai người ngồi lên xe, Hollande đột nhiên nói với y: “Tôi không biết hiện giờ nói với anh còn cơ hội hay không. Tôi chân tâm thích anh, muốn theo đuổi anh. Nhưng hành vi trước đó của tôi hình như bị anh hiểu lầm, tôi làm chuyện này, không phải muốn moi quyền lợi từ chỗ anh.”

Hollande chăm chú nhìn y, trong đôi mắt xám ẩn chứa tình cảm khiến Phó Sử Ngọ đã thông suốt vừa kinh ngạc lại quẫn bách.

Thì ra trước giờ Hollande đang theo đuổi y hả?

Hollande trước đây vẫn luôn chú ý động giác giữa Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải, vốn vẫn rất bình thường. Chính từ khi hai người từ Liễu Nguyên trở về, thái độ của Phó Sử Ngọ liền có chuyển biến vi diệu.

Lúc từ mỏ Phong Quận hướng đến sơn cốc, không khí giữa hai người cũng khác. Cho dù chưa tỏ rõ ra, nhưng hình như cũng không có chỗ trống hắn có thể chen vào. Nhưng cứ vậy mà bỏ cuộc, Hollande lại không cam lòng, vì thế hắn chọn cách tỏ tình với Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ có chút luống cuống, cũng thực ngại ngùng, lúc y khẩn trương lại càng xị mặt.

Phó Sử Ngọ thanh thanh cổ họng, nói: “Xin lỗi, tôi không biết. Nhưng mà, cho dù biết, tôi cũng sẽ từ chối anh. Bởi vì lúc đó tôi chưa từng nghĩ phải suy xét đến vấn đề tình cảm cá nhân.”

Hollande cười khổ một tiếng: “Cứ việc có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự nghe anh cự tuyệt cũng rất khổ sở.” Hơn nữa Phó Sử Ngọ đôi khi nói chuyện đặc biệt trực tiếp, càng có vẻ tàn khốc.

Hollande than nhẹ một tiếng, nói: “Anh nói lúc đó anh chưa nghĩ qua phải suy xét vấn đề tình cảm cá nhân, vậy hiện tại thay đổi chủ ý à?”

Phó Sử Ngọ căng môi, vốn không tính toán nói với bất kì kẻ nào. Nhưng Hollande tỏ tình với y rồi bị từ chối, y không nói hình như cũng không thích hợp.

Y nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó nói: “Đúng vậy, tôi thay đổi ý tưởng.” Sau đó y lại bồi thêm một câu: “Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ không suy xét đến anh.”

Hollande quả thực muốn cười khổ: “Câu này khỏi nói tôi cũng hiểu. Là vì Đường Húc Hải?”

Phó Sử Ngọ chần chờ chốc lát, Hollande kiên trì nhìn y chờ đáp án, cuối cùng Phó Sử Ngọ không thể không bỏ cuộc nói: “Đúng vậy. Là vì anh ta.”

Hollande thở ra: “Cám ơn anh đồng ý nói cho tôi biết. Các anh đã cặp kè rồi à?”

Mặt Phó Sử Ngọ lập tức nóng lên, tay chân đều không được tự nhiên, ánh mắt bay tới bay lui nói: “Không có cặp, là tôi đơn phương thích ảnh, ảnh còn không biết.”

Hollande câm nín một hồi, ánh mắt cổ quái nhìn y, hỏi lại: “Anh ta không biết anh thích anh ta?”

Phó Sử Ngọ thẹn thùng đẩy đẩy kính: “Bây giờ vẫn còn là tôi tương tư đơn phương. Tôi cũng không biết là lúc nào thích phải anh ta, đại khái là trên đường đi, tôi nhìn thấy càng nhiều mặt tốt của ảnh, bất tri bất giác liền thích luôn.”

Hollande đỡ trán, đại khái chiến lược ban đầu của hắn là sai. Hắn đáng lẽ nên tỏ tình trắng ra từ đầu, sau đó lại triển khai theo đuổi, ít nhất sẽ không chết không minh bạch như bây giờ.

Phó Sử Ngọ thấy vẻ mặt hắn phức tạp như thế, liền nói với hắn: “Chuyện này, xin anh đừng nói cho người khác biết.”

Hollande gật đầu đáp ứng, sau đó nói: “Được, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật.”

Phó Sử Ngọ thả lỏng, sau đó lại cảm thấy rối rắm. Đối mặt một người đã từng thích y mà y lại hồn nhiên không biết; mà hiện tại y thích phải người khác, lại tỏ tình với y rồi bị từ chối. Y nên bày ra vẻ mặt gì?

Hollande hiếm hoi mà nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của y, cứ việc bị cự tuyệt thương tâm chính là hắn, lại không thể không an ủi Phó Sử Ngọ: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện dư thừa gì. Anh đã từ chối tôi, tôi sẽ không làm gì dây dưa anh nữa.” kinh nghiệm tình cảm của Hollande phong phú, hoàn cảnh trưởng thành cởi mở, tự nhiên không phải loại người thả xuống không được.

Phó Sử Ngọ thở phào, sau đó mới ý thức được y thở phào như vậy hình như sẽ làm Hollande càng thương tâm.

Lập tức Phó Sử Ngọ lại xin lỗi nhìn Hollande.

Hollande có vẻ là lần đầu tiên phát hiện Phó Sử Ngọ cư nhiên có nhiều biểu tình như vậy, trong lòng đột nhiên thấy y thực đáng yêu.

Không xong, giống như càng thích thêm. Hollande buồn rầu nghĩ.

Phó Sử Ngọ dùng giọng điệu xin lỗi nói: “Anh nếu cảm thấy thương tâm, thôi đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Hollande lập tức bật cười: “Anh muốn cự tuyệt lui tới với tôi?”

Phó Sử Ngọ nhanh chóng lắc đầu.

Hollande nói với: “Tôi thì không sao, không làm người yêu còn có thể làm bạn. Anh sẽ không vì chuyện này liền chán ghét tôi chứ?”

Phó Sử Ngọ lập tức nói: “Đương nhiên sẽ không.”

Hollande trong sáng mỉm cười, sau đó nói: “Vậy thì tốt quá.”

Thái độ rõ ràng của Hollande khiến tâm tình Phó Sử Ngọ thoải mái hơn rất nhiều. Rất nhanh, Phó Sử Ngọ đã được Hollande lái xe đưa đến bệnh viện.

Hollande đưa Phó Sử Ngọ đến bệnh viện xong vốn tính đi ngay, lại gặp Lưu Bội Kỳ lảo đảo lao ra từ tòa nhà bệnh viện.

“Lưu Bội Kỳ! Xảy ra chuyện gì?!” Phó Sử Ngọ hô về hướng hắn.

Lưu Bội Kỳ cả kinh, nhìn thấy y như thấy người tâm phúc, chạy đến trước mặt y nói: “Vừa rồi bên vườn cây có người gọi điện thoại cho tôi, nói là nhà kính của tôi bị ai đó tập kích. Có người muốn cướp cây lựu của tôi!”

Phó Sử Ngọ cả kinh, quyết định thật nhanh đưa bình giữ ấm cho Hollande, nói: “Tôi đi theo anh! Hollande, phiền anh lên đưa cái này cho Húc Hải.”

Chờ đến vườn cây, hai người trực tiếp vọt vào nhà kính của Lưu Bội Kỳ.

Trong đó nơi nơi đều là dấu vết chiến đấu, đống bắp vừa cao hơn nửa người ngã rạp trái phải, Lưu Bội Kỳ cố nén đau lòng, lớn tiếng hô: “Ngô Ủng Quân! Anh ở đâu?”

Phó Sử Ngọ lôi kéo hắn, chỉ vào trong góc: “Có máu!”

Hai người chạy tới liền thấy Ngô Ủng Quân té trên mặt đất, mà bên cạnh anh máu đã chảy thành sông, có mấy người chết cực kỳ thê thảm đang nằm ngổn ngang tại đó.

Lưu Bội Kỳ cùng Phó Sử Ngọ nhìn quen mấy cảnh thế này cũng không khỏi bị cảnh tượng ghê tởm trước mắt làm dạ dày cuộn lên.

“Ngô Ủng Quân!” Lưu Bội Kỳ đi vòng qua, hô to về phía Ngô Ủng Quân.

Ngô Ủng Quân động một cái, mở to mắt, liếc một cái liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người giật bắn ngóc dậy chạy ra xa xa.

Phó Sử Ngọ thấy anh kinh hách như thế, liền thu hồi kinh dị trong lòng, dịu giọng hỏi: “Ngô Ủng Quân, anh không sao chứ? Đây là có chuyện gì?”

Ngô Ủng Quân lấy lại bình tĩnh, kể: “Rạng sáng hôm nay, mấy người này lặng lẽ xông vào. Kết quả lúc tôi đi tiểu phát hiện họ muốn động tay chân với cây lựu. Sau đó họ muốn giết tôi, tôi ra sức phản kháng. Đánh tới cuối cùng, chắc là tôi thoát lực ngất đi.”

Lưu Bội Kỳ không dám tin chỉ vào máu trên mặt đất: “Những người này là anh giết?”

Ngô Ủng Quân lúc này rốt cục cũng khôi phục bình tĩnh, anh gật gật đầu nói: “Những người này là tôi giết, họ muốn giết tôi, vậy không thể trách tôi giết họ.”

Phó Sử Ngọ hỏi: “Ngô Ủng Quân, anh là dị năng giả?”

Lưu Bội Kỳ giật mình nhìn anh, hắn vẫn luôn cho rằng Ngô Ủng Quân là biến dị giả.

Ngô Ủng Quân ừ một tiếng nói: “Đúng vậy, tôi là dị năng giả hệ sức mạnh.”

Lưu Bội Kỳ sợ hãi than, trước kia họ cũng từng gặp một dị năng giả hệ sức mạnh – đó là Sử Chính. Sử Chính đơn đấu lợi hại gần như vô địch, cũng khó trách đám người xâm lấn chết như bị quỷ xé vụn thế này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio