Tuy nói tuổi dậy thì của nam giới là độ tuổi dồi dào hoóc-môn nhất, nhìn thấy vật gì hình tròn hay hình trụ cũng có thể chào cờ.
Nhưng như vậy thì chỉ là một bản năng sinh lý, tới chút yếu tố tình cảm cơ bản nhất cũng không cần đến.
Khưu Thiên có thể cảm thấy rõ ràng sau mông mình đang bị chỗ đó của Hạ Nam Quân chọc vào.
Đừng nói tức giận, cậu còn cảm thấy Hạ Nam Quân đang làm nhục mình.
“Cậu có bệnh hả?” Khưu Thiên tức tới bật cười.
Nửa mặt cậu áp lên gương, bị đè tới hơi sưng đỏ.
Hạ Nam Quân thì vẫn như một con chó, cọ xát phía sau cậu không ngừng.
Khưu Thiên không cách nào rút được đôi tay đang bị trói.
Mà quan trọng là Hạ Nam Quân còn làm càn, vừa thở dốc bên tai cậu, vừa đưa tay sờ soạng phía trước của cậu, giống như thật sự muốn xem xem cậu có cứng hay không.
Với một xử nam đã giữ mình trong sạch suốt mười bảy năm, trong cuộc sống không hề có kinh nghiệm tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào khác ngoài mẹ và bà thì bị bạn cùng giới động chạm thân dưới như này, ngoài việc vẫn có thể có phản ứng sinh lý thì còn lại chỉ là nỗi nhục nhã thuần túy cùng sự hoài nghi không cách nào lý giải.
Sau khi thân dưới cứng lên không theo khống chế của mình, sự tức giận ban đầu của Khưu Thiên dường như đã trở thành có chút kỳ lạ và ấm ách trong bụng.
Trong tiềm thức, cậu luôn cảm thấy mình đáng nhẽ ra không nên có phản ứng, nếu không thì có khác gì Hạ Nam Quân đâu cơ chứ?
Cậu lén nhìn khuôn mặt Hạ Nam Quân trong gương, thanh tú, xinh đẹp, chìm đắm trong dục vọng.
Hạ Nam Quân dường như chưa từng che giấu những điều này, ngay cả bộ dạng hắn lúc đê mê cũng rất chăm chú.
Khưu Thiên không cách nào rời mắt khỏi khuôn mặt chăm chú kia, vì Hạ Nam Quân đang tuốt súng cho cậu.
Trong chốc lát, cả hai đều không nói gì.
Tiếng thở trầm bổng như hai hợp âm lên xuống chặt chẽ.
Đến cuối dường như Khưu Thiên đã từ bỏ chuyện giãy dụa, có phần thỏa hiệp mà còng lưng xuống, không muốn để Hạ Nam Quân nhìn thấy nét mặt mình khi lên đỉnh.
Hạ Nam Quân sau khi nhận ra thì dùng một tay còn lại tóm lấy cằm cậu, ép cậu hướng mặt về gương.
Khưu Thiên bỗng thấy tủi thân.
Vành mắt cậu mau chóng nóng lên, dù chật vật cũng không muốn bị người kia phát hiện ra.
Khi Hạ Nam Quân ý thức được Khưu Thiên rơi nước mắt thì cũng là lúc cậu bắn ra trong tay hắn.
Trong giây phút bản thân hắn đang ngập trong cảm xúc và hưng phấn lại chạm phải giọt nước mặt của Khưu Thiên, Hạ Nam Quân rõ ràng không biết nên xử lý ra sao.
Hắn ôm Khưu Thiên không chuyển động, phía dưới thân rất nhanh đã xẹp xuống, mà người trong lòng thì rõ ràng đã khóc tới mức run lên bần bật nhưng lại chẳng có âm thanh nào thoát ra.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nam Quân không biết nên xử lý tình huống như thế nào.
Hắn gây họa nhưng không chịu thừa nhận rằng chuyện mình có gì quá xấu xa, thế là như thể bị ma xui quỷ khiến, hắn gọi Khưu Thiên: “Đu Đu”.
Khưu Thiên rất quật cường, từ đầu tới cuối đều không chịu quay lại nhìn hắn.
Hạ Nam Quân mím môi.
Hắn nhìn lỗ tai tí xíu trên dái tai của cậu, có chút hờn dỗi mà dùng sức cắn lên.
Mấy ngày sau đó Khưu Thiên đều dán băng cá nhân che đi tai trái của cậu.
Cũng không rõ lúc ấy Hạ Nam Quân đã vừa liếm vừa cắn trong bao lâu mà lúc về nhà, Khưu Thiên phát hiện ra dái tai không chỉ bị cắn sưng đến hằn cả vết răng mà chỗ lỗ tai thậm chí còn rỉ máu.
Trông như thế đeo một chiếc khuyên tai hình trăng lưỡi liềm màu đỏ nửa vĩnh viễn vậy.
Từ đó trở đi, mỗi lần đụng mặt đám người Hạ Nam Quân trên trường, Khưu Thiên đều trốn tránh theo bản năng.
Cũng không biết có phải vì Hạ Nam Quân không nhưng mấy tên đàn em cũng không tới gây sự với cậu nữa.
Không ai nhận ra sự khác lạ giữa hai người họ.
Sự mất không chế trong nhà vệ sinh lần đó giống như một trò đùa dai.
Đến ngay cả chính bản thân Khưu Thiên cũng không rõ, mối quan hệ giữa cậu và Hạ Nam Quân rốt cuộc là để tâm hay ghét bỏ lẫn nhau chiếm phần nhiều hơn.
Hai người họ coi nhau như người xa lạ, trải qua năm lớp trong yên bình.
Hôm Khưu Thiên về trường lấy giấy báo trúng tuyển, lúc cuối có đi dạo qua lớp học.
Khi giáo viên tới đóng cửa thì phát hiện cậu đang nằm gục xuống ở chỗ hàng cuối, có vẻ như đang ngủ gật.
Thầy giáo cười hỏi cậu: “Đấy là chỗ ngồi của em Hạ Nam Quân nhỉ?”
Khưu Thiên ngẩn người.
Nửa mặt cậu bị hằn dấu do đè lên mặt bàn, đặc biệt dái tai trái có hơi sưng.
“Mấy hôm nay em ngủ không được ngon.” Khưu Thiên ngập ngừng giải thích, “Buồn ngủ quá ạ.”
Thầy giáo: “Em với em ấy đều thi vào Đại học X nhỉ.
Có duyên thật đấy, về sau lại có thể tiếp tục làm bạn học.”
Khưu Thiên mỉm cười đầy miễn cưỡng.
Thầy giáo vừa đóng cửa phòng học, vừa niềm nở hỏi: “Quan hệ hai em tốt nhỉ?”
Khưu Thiên không biết nên trả lời thế nào, chỉ thì thào “Dạ” một tiếng.
“Thầy đã nói mà.” Thầy giáo tỏ vẻ “quả nhiên là vậy”, “Mấy hôm trước lúc em ấy tới lấy giấy báo trúng tuyển, thầy có nhắc tới em.
Mà tên nhóc ấy lại cứng miệng bảo không quen thân với em, kêu em ghét em ấy.
Thấy đã nói là sao có thể vậy được.”
Khưu Thiên há miệng.
Cậu vươn tay, trong vô thức sờ tai mình, cảm thấy nhói nhói.
“Có lẽ là cậu ấy ghét em…..” Cuối cùng Khưu Thiên lẩm bẩm một câu như vậy.
—
Tác giả: Một người thì nghĩ mình làm ra chuyện như vậy nên bị ghét, một người lại nghĩ vì người kia ghét mình nên mời làm ra chuyện như vậy..