Khưu Thiên cầm một chiếc giũa mài, ngồi khoanh chân trên tấm thảm ở phòng khách.
Cậu đang giũa một chiếc đinh tán.
Hạ Nam Quân ngồi đối diện nhìn cậu một lúc lâu, không kìm được hỏi: “Cậu còn phải mài bao lâu nữa?”
Khưu Thiên ngẩng lên nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Cậu cần bao nhiêu chiếc?”
Hạ Nam Quân quả thực có một bộ trang phục cần dùng tới đinh tán nhưng không cần ngay lúc này.
Hắn vừa chống đầu vừa nhìn Khưu Thiên làm thủ công, chờ được một lúc thì bắt đầu thấy sốt ruột.
“Làm một, hai cái là đủ rồi.” Hạ Nam Quân đáp.
Khưu Thiên chỉ làm như không nghe thấy, đưa một chiếc cho hắn xem thử: “Kiểu như này hả?”
Hạ Nam Quân dùng hai đầu ngón tay cầm lên, chậm rãi xoay chuyển góc độ để ngắm nghía kỹ lưỡng.
Kiểu dáng do Khưu Thiên tự giũa rõ ràng tinh xảo hơn mua bên ngoài rất nhiều, hình thoi to rồi hình thoi nhỏ, còn có họa tiết ở viền.
Ngoài hình dáng tinh xảo ra thì hàng thủ công cũng mang lại cảm giác được chăm chút và có thẩm mỹ hơn, không như hàng xưởng được sản xuất dây chuyền.
Khưu Thiên ghé lại, hỏi hắn: “Cậu thấy thế nào? Có thích không?”
Hạ Nam Quân không trả lời, đưa lại chiếc đinh tán cho cậu rồi hỏi: “Cậu có thể chế tác riêng loại trang sức khác không?”
Khưu Thiên: “Cậu muốn làm gì?”
Hạ Nam Quân: “Có thể làm nhẫn không?”
Khưu Thiên nhìn tay đối phương.
Cậu nhận ra nhẫn chắc hẳn là loại trang sức mà Hạ Nam Quân thích mang theo bên người nhất.
Lúc trước trên bàn trang điểm của hắn cũng có một hộp dành riêng để đựng trang sức, cả ba tầng đều chỉ dùng để bày nhẫn.
Dường như bất kể đi đâu, làm việc gì, dù là thiết kế trang phục hay khi bước trên sàn catwalk thì số lượng nhẫn trên tay Hạ Nam Quân không bao giờ nhỏ hơn hai.
Kiểu dáng phô trương có, giản dị có, bản to có, sợi mảnh có.
Chỉ tính số nhẫn Khưu Thiên từng nhìn thấy thì gần như Hạ Nam Quân mỗi ngày đều không đeo lặp lại.
“Cậu muốn kiểu dáng như nào?” Khưu Thiên dán mắt lên ngón tay của hắn.
Hạ Nam Quân đáp: “Tùy cậu”.
Hôm nay hắn đeo một chiếc nhẫn theo phong cách Baroque khá hầm hố.
Chất liệu kim loại làm cũ màu đen tuyền làm tôn lên phần da ngón tay trắng bóc của hắn.
Hạ Nam Quân chăm chú nhìn Khưu Thiên đang cúi đầu phác thảo thiết kế được vài phút thì chợt duỗi tay, vén sợi tóc mai đang phủ trên vành tai cậu.
(Phong cách Baroque: một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ thời kỳ Phục Hưng Ý)
Khưu Thiên: “?”
Bàn tay đeo nhẫn của Hạ Nam Quân chầm chậm chạm lên vành tai của Khưu Thiên rồi xuống tới dái tai, cuối cùng dừng lại ở dưới cằm cậu.
Khưu Thiên có thể cảm thấy rõ mặt kim loại nhô lên đang chạm vào da thịt mình.
“Cậu không cảm thấy sự đụng chạm này cực kỳ gợi tình sao?” Hạ Nam Quân chợt hỏi.
Khưu Thiên còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Cực kỳ gì cơ?”
Hạ Nam Quân không trả lời thẳng mà cố ý cọ ngón tay có đeo nhẫn qua cằm Khưu Thiên, sau cùng dừng lại tại cổ cậu.
“Mình chỉ cần hơi mạnh tay.” Hạ Nam Quân từ từ siết tay lại.
Khưu Thiên không chịu được phải ngẩng đầu lên.
Chiếc nhẫn kim loại đè lên cổ cậu như mắc kẹt.
Hạ Nam Quân từ trên nhìn xuống cậu, khẽ mỉm cười.
“Cậu nhìn đi.” Hạ Nam Quân nói, “Cứ như vậy là đã in dấu của mình rồi.”
Lần đầu bị bóp cổ, Khưu Thiên không hề ý thức được vấn đề này.
Mãi tới khi Tiểu Nam trang điểm cho cậu, bảo rằng trên cổ cậu có dấu thì cậu mới nhận ra đó là dấu do nhẫn của Hạ Nam Quân tạo trên cổ cậu trước đó.
Khi ấy cậu không nghĩ nhiều, chỉ tưởng do hắn không cẩn thận, nhưng giờ xem ra hình như không phải vậy.
Hạ Nam Quân ngắm nghía vết nhẫn mình để lại trên cổ Khưu Thiên một lúc, rất thỏa mãn như đã đóng được dấu cá nhân, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Khưu Thiên thì vẫn còn ngẩn ngơ.
Cậu sau đó sờ cổ, làu bàu: “Cậu có bệnh à……”
—
Tác giả: Cuối cùng cũng viết kỹ về chi tiết nhẫn này rồi..