Tảo Nương muốn tới câu lạc bộ người cao tuổi để chơi bài và khiêu vũ cùng các chị em sau khi dùng xong bữa trưa.
Khưu Thiên và Hạ Nam Quân bèn ở chơi cùng bà cả buổi sáng, ba người ngồi trong phòng khách xem TV.
Mái tóc xoăn ngắn của Hạ Nam Quân đã dài thêm được một chút.
Có thể nhìn ra hôm nay hắn đã chải chuốt hẳn hoi, không rối bù như lúc mới ngủ dậy.
Phần tóc mái cũng ngắn ngắn xoăn xoăn, ngoan ngoãn yên vị trên trán hắn.
Khưu Thiên đi lấy kem que trong tủ lạnh rồi đưa cây nhỏ cho bà nội.
Hạ Nam Quân kêu không ăn vị vải, Khưu Thiên chỉ đành đổi cây của mình cho hắn.
“Cậu đỏng đảnh quá đi, có ăn đã là tốt lắm rồi.” Khưu Thiên làu bàu phàn nàn.
Ăn trưa xong thì Tảo Nương đi tới câu lạc bộ, cũng không cần cháu trai tiễn.
Khưu Thiên giảm nhiệt độ điều hòa ở phòng khách xuống mấy độ rồi lôi laptop ra, bắt đầu thiết kế bản vẽ.
Hạ Nam Quân hỏi: “Không ra ngoài chơi à?”
Khưu Thiên nhìn hắn rồi lại nhìn ánh nắng như đổ lửa bên ngoài, hỏi ngược lại: “Cậu muốn ra ngoài chơi à?”
Hạ Nam Quân do dự một lúc rồi bảo: “Nóng lắm.”
Khưu Thiên sợ hắn chán sẽ quấy rầy mình, bèn vào phòng trong lấy ra chiếc máy game lâu rồi không chơi, đưa cho Hạ Nam Quân để hắn giết thời gian.
Chờ tới khi cậu vẽ xong thì phát hiện Hạ Nam Quân đã phá hết sạch mọi kỷ lục cậu đạt được lúc trước rồi.
Lúc Khưu Hoa Lôi tan làm về tới nhà nhìn thấy con trai mình cùng Hạ Nam Quân đang chơi game ầm ĩ.
Lòng người mẹ già cực kỳ mừng vui, cũng không kêu Khưu Thiên vào phụ mình trong bếp nữa, vô cùng đắc ý vì bản thân quả nhiên đã rủ rê đúng người.
Vì muốn phá kỷ lục của Hạ Nam Quân mà Khưu Thiên chơi game tới mức hai mắt xung huyết, về cơ bản chẳng có thời gian quan tâm xem mẹ mình đang nghĩ gì.
Hạ Nam Quân ngược lại để ý hơn, chủ động vào bếp rót nước rồi trò chuyện cùng Khưu Lôi Hoa.
Khưu Lôi Hoa cực kỳ niềm nở với hắn: “Cô vẫn luôn thấy Đu Đu nhà cô hướng nội quá, cháu tới chơi được đúng là hay.”
Hạ Nam Quân mỉm cười, thành thật đáp: “Cũng nên mà dì, cháu với cậu ấy là bạn thân mà ạ.”
Khưu Lôi Hoa: “Thế nó còn bạn bè gì khác không? Cháu có muốn rủ các bạn qua nhà Đu Đu chơi chung không?”
Hạ Nam Quân đang uống nước thì hơi khựng lại.
Hắn nhìn Khưu Lôi Hoa, trả lời với giọng điệu lấp lửng: “Như vậy hình như không hay lắm… Đu Đu thật ra không thích đông người đâu ạ.”
Khưu Lôi Hoa ngạc nhiên: “Thế hả?” Bà lại bắt đầu lo lắng, “Có phải mọi người không thích nó, không chịu kết bạn với nó không hả cháu?”
Hạ Nam Quân uống ngụm nước.
Nét mặt hắn tương đối chân thành, trả lời nước đôi: “Tính cách cậu ấy là vậy mà, dễ đắc tội với người khác.”
Khưu Lôi Hoa tin thật: “Thế giờ phải làm thế nào đấy?”
“Không phải còn có cháu sao dì.” Hạ Nam Quân từng bước dẫn dắt mà trấn an bà.
Hắn chưng ra khuôn mặt ngập tràn sự “chân – thiện – mỹ” có thể khiến người khác tin tưởng và sùng bái vô điều kiện rồi tẩy não bà một cách thật dịu dàng, “Đu Đu không cần mấy đứa bạn râu ria khác đâu ạ.
Cháu sẽ không để cậu ấy cô đơn.
Dì cứ yên tâm, cháu sẽ luôn ở bên cậu ấy ạ.”
Mãi tới khi ăn tối, Khưu Thiên vẫn chưa phá được kỷ lục của Hạ Nam Quân trong game.
Cậu hơi xị mặt, lúc ăn cũng có chút không tập trung.
Khưu Hoa Lôi thì liên tục gắp thức ăn cho Hạ Nam Quân, đến cuối Khưu Thiên không chịu được nữa, bảo: “Mẹ chờ cậu ấy ăn hết đồ trong bát trước đã.”
Khưu Lôi Hoa trợn ngược mắt: “Đậu Đỏ ở chơi với con cả một ngày, ăn thêm mấy miếng thì làm sao!”
Khưu Thiên không ngờ được mẹ mình lại gọi thẳng Hạ Nam Quân là Đậu Đỏ trước mặt hắn, cả người đều thấy không ổn.
Hạ Nam Quân trái lại rất dửng dưng.
Hắn ăn uống xong xuôi thì giúp Khưu Lôi Hoa dọn dẹp bát đĩa rồi chuẩn bị ra về.
Khưu Thiên tiễn hắn tới đầu ngõ.
Cậu cứ nghĩ hôm nay sẽ kết thúc ở đây thôi, kết quả Hạ Nam Quân bỗng dừng bước rồi hỏi cậu: “Mai chúng mình đi đâu chơi nhỉ?”
Trên đầu Khưu Thiên nhảy ra ba dấu chấm hỏi lớn, hỏi lại trong vô thức: “Mai cậu cũng tới à?”
Hạ Nam Quân: “Mẹ cậu rủ mình tới.”
Khưu Thiên thật sự không hiểu rốt cuộc Khưu Lôi Hoa có ý gì.
Cho dù là muốn cậu đi chơi với bạn bè cũng được, gia tăng giao tiếp xã hội cũng được, nhưng cũng đâu nhất thiết chăm chăm vặt lông mình con dê Hạ Nam Quân này chứ?!.