Trong một căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn sao, vẻ mặt Năm Râu lộ rõ vẻ lo âu và mất bình tĩnh:
"Anh hai, không biết bọn cớm lấy nguồn tin từ đâu đã đánh hơi tới cảng Kampong Som, hiện giờ chắc cũng đã bắt bọn đàn em của Nick về đồn rồi. Chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?"
Sở dĩ Năm Râu có biệt danh này là vì trên mặt hắn có một bộ râu quai nón rậm rạp che đậy nửa khuôn mặt đen đúa hằn lên vết sẹo dài đầy dữ tợn.
Trái ngược với Năm Râu, Roy vẫn giữ thái độ nhàn nhã lịch thiệp trên bàn ăn, đôi tay mảnh khảnh của hắn đang vân vê ly rượu, dường như câu chuyện kia không liên quan gì đến mình: "Vậy sao?"
Năm Râu trố mắt nhìn người mà hắn gọi là anh hai, mặc cho đôi bàn tay đang siết chặt, ngoài mặt hắn vẫn vờ như không bị phát hiện: "Ý đại ca là sao? Em vẫn chưa hiểu?"
Nghe đến đây, Roy đột nhiên đứng dậy, tiến lại gần và vỗ vai hắn: "Mày theo tao được bao lâu rồi?"
Hắn ta tuy khá mơ hồ về ý đồ của đối phương khi hỏi câu này nhưng vẫn không do dự: " năm tròn ạ."
Roy chỉ cười nhạt nhưng ai đứng gần hắn ta đều có thể nhận ra ánh mắt hắn tàn ác đến rợn người: "Đã lâu như vậy rồi à? Tao tự hỏi nếu một ngày không có mày bên cạnh sẽ ra sao đây?"
Nói xong, trong nháy mắt Roy rút khẩu súng lục Thunder BMG hướng thẳng vào ấn đường của Năm Râu. Hắn theo phản xạ giật nảy mình nhưng ngay lập tức không dám động đậy thêm nữa: "Anh hai có ý gì?"
Trên mặt Roy không còn vẻ cợt nhả, ngược lại cái lạnh thấu xương toả ra từ người hắn khiến đối phương phải rùng mình: "Mày nghĩ tao leo lên được vị trí này là nhờ điều gì? Hay mày nghĩ tao nể tình xưa nên không dám gϊếŧ mày?"
Đến lúc này, Năm Râu không còn giữ bình tĩnh được nữa, hắn nói lắp nhưng quyết không nhận tội: "Anh hai có...có hiểu lầm gì không? Em sao dám...dám phản bội anh."
Roy nhướng mày: "Tao đánh giá cao mày quá rồi, đến phút chót vẫn không có tôn nghiêm, vậy tao giúp mày đầu thai sớm!"
Nói rồi, Roy không để hắn có cơ hội trăn trối liền trực tiếp bóp cò. Máu tươi văng tung toé lên mặt Roy nhưng hắn vẫn không chớp mắt dù chỉ một lần. Hắn đưa tay ra nhận khăn giấy từ Ken lau đi vết máu trên mặt mình.
"Xử lý cho sạch sẽ!" Hắn chỉ để lại một câu dặn dò qua loa rồi bước ra khỏi căn phòng ngập mùi máu tanh, dường như gϊếŧ người đối với hắn đã là chuyện như cơm bữa.
...
Hôm nay, Nhã được phân công ra thành phố H tham dự và đưa tin cho sự kiện kỷ niệm năm thành lập văn phòng đại diện của Tin nóng ở miền Trung. Trên đường quay về khách sạn nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt rã người, Nhã vô tình nhìn sang xe bên cạnh trong lúc đợi đèn đỏ. Cô phát hiện bên trong có hết thảy năm người đàn ông tính luôn cả tài xế, bốn người trong số đó đang bịt khẩu trang lộ ra ánh mắt hung ác và thiếu kiên nhẫn nhìn thế nào cũng rất đáng nghi. Người đàn ông còn lại bị kẹt ở giữa, dường như anh ta bị đánh ngất, một mảnh vải đen đang che mắt anh. Cô cứ có cảm giác người này rất quen, nhìn kỹ cô mới nhận ra đó là Trịnh Hoài.
Nhã thầm nghĩ tại sao anh ta lại trùng hợp xuất hiện ở đây? Lẽ nào anh ta bị bắt cóc?
Cô chợt nhớ về lần thấy Hoài trên tivi, liền mở di động lên xem ngày: "Đúng rồi, hôm nay anh ta có buổi diễn ở sân vận động Tự Do."
Ý trời cũng muốn Nhã giúp anh khi chiếc xe đó vẫn luôn chạy cùng hướng với cô. Thấy chiếc xe kia chợt dừng lại, Nhã cũng vội vàng muốn xuống xe: "Bác dừng xe ở đây giúp cháu, cháu muốn mua một ít đồ dùng. Lát cháu sẽ tự đi taxi về, bác không cần đợi đâu ạ."
Tài xế hơi do dự nhưng cũng làm theo, trước khi Nhã xuống xe, ông còn dặn dò: "Cẩn thận nhé cháu, nhớ quay lại sớm!"
Đáy lòng cô chợt dâng lên thứ cảm xúc ấm áp khó nói thành lời khi nghe được câu này phát ra từ một người xa lạ, cô cảm động đáp: "Dạ, cháu sẽ về khách sạn ngay ạ."
Nhã theo dấu những tên đó từ xa, trước giờ cô chưa từng biết sợ là gì nhưng giây phút này tim cô lại đập rất mạnh. Tuy cô ghét lo chuyện bao đồng nhưng không hiểu sao cô lại nảy sinh cảm giác tội lỗi nếu không làm gì đó khi biết đối phương đang gặp nguy hiểm.
Bọn chúng lôi kéo Hoài vào một chung cư cũ nằm cuối con hẻm. Đợi thang máy đóng lại, cô đứng nhìn số tầng đang hiển thị trước mặt, dựa theo đó mà tiếp tục bám theo. Khi đã lên tầng vẫn không thấy ai, cô núp ở một góc khuất lén gọi báo cảnh sát. Nhã tiếp tục đi đến cuối hành lang thì thấy có cầu thang dẫn lên sân thượng, dưới chân cầu thang còn một gã đàn em canh gác. Đang không biết làm sao để đuổi hắn thì một người giao hàng đến gõ cửa căn phòng gần đó gây ra động tĩnh lớn khiến tên này cảnh giác đi thăm dò, Nhã liền bắt lấy cơ hội lẻn lên sân thượng.
Dường như đã lâu lắm rồi chưa có ai đặt chân lên đây, trên mặt đất đóng đầy rong rêu cùng bụi bặm, những đồ vật không còn dùng đến thì nằm ngổn ngang, khắp nơi đều chất cao những thanh sắt gỉ sét, vừa hay tiện cho Nhã tìm chỗ ẩn nấp.
Tên cầm đầu khá cao ráo và điển trai, đi theo bên cạnh hắn là hai vệ sĩ, còn Hoài đang ngồi đối diện hắn trong tư thế bị trói chặt.
Vì đối phương đã được tháo bịt mắt nên Nhã dễ dàng ra nhận ra anh không chút lo sợ trước tình cảnh này ngược lại rất nhàn nhã là đằng khác.
Kẻ cầm đầu cười gian ác rồi lên tiếng: "Mày cuối cùng cũng có ngày này, chỉ là một tên ranh con lại dám lên mặt với tao."
Trịnh Hoài không mấy để tâm lời hắn nói.
Người này tiếp tục: "Mày tưởng bọn đàn bà ngoài kia sẽ mãi mãi trung thành với mày ư? Không đâu bọn chúng chỉ nhất thời bị cái vẻ ngoài bảnh bao này của mày làm cho mê mẩn thôi! Rồi mày cũng sẽ như tao, bị bọn chúng ghẻ lạnh, ghét cay ghét đắng và chửi rủa thậm tệ", vừa nói hắn ta vừa vỗ mặt anh.
Hoài cười nhạt: "Mày cũng nhận ra mày hết sức hấp dẫn rồi sao?"
"Mẹ mày!" Tên kia tức giận chửi thề rồi đạp mạnh vào người Hoài khiến anh văng ra khỏi ghế. Hắn ta tiến lại gần nắm cổ áo Hoài rồi lớn tiếng nói: "Nếu không phải vì mày, con đàn bà kia sẽ không bán đứng tao, tin tức tao hút ma túy sẽ không lan ra ngoài. Nếu không phải vì mày, tao cũng chẳng đi đến bước đường này."
Hoài hờ hững đáp: "Tao chưa từng sai khiến cô ta làm chuyện này, là chính cô ta tự chủ trương. Có trách phải trách mắt nhìn người của mày quá kém."
Lời của Trịnh Hoài thành công khiến hắn càng thêm phẫn nộ, đấm thật mạnh vào mặt anh: "Mày có tư cách gì mà nói tao. Mày có gì hơn tao chứ? Con đàn bà kia chẳng phải vì biết mày ghét tao nên tìm cách chỉnh tao để mày để mắt đến sao?"
Anh nhúng vai: "Không cần biết mày có tin hay không nhưng tao không bao giờ làm mấy chuyện hạ đẳng như vậy. Nếu thích, tao sẽ cạnh tranh công bằng với mày."
Hắn nhìn anh đầy căm ghét: "Giả nhân giả nghĩa, mày không cần phải diễn kịch, đám fan kia của mày cũng chẳng nghe được."
Nhã đang im lặng nghe ngóng để tìm cách cứu Hoài thì đột nhiên vài thanh sắt phía trên trụ không vững xém chút rơi xuống đầu cô may là cô né được. Tuy nhiên điều này cũng đã thu hút sự chú ý của bọn bắt cóc. Tất cả bọn chúng đều nhìn về phía này, tên cầm đầu ra lệnh: "Bắt nó lại đây".
Hai tên đàn em làm theo, vì muốn đối phương buông lỏng cảnh giác cô cứ để yên cho bọn chúng lôi đi. Kẻ lớn tiếng la lối ban nãy bóp cằm Nhã, bắt cô ngẩng mặt lên.
Sau khi nhìn rõ mặt, hắn ta lớn tiếng châm chọc: "Ai dô, mày cũng có phúc lắm đấy ranh con, con bé xinh đấy chứ!"
Hoài kinh ngạc nhìn Nhã, ánh mắt anh như muốn hỏi tại sao cô lại ở đây nhưng đáp lại anh chỉ là sự lạnh nhạt. Cô đang nhìn tên cầm đầu và nở nụ cười vô hại: "Nếu anh thích tôi, thì cứ thả cậu ta đi tôi ở lại với anh!"
Trịnh Hoài nghe vậy thì không còn bĩnh tĩnh như trước nữa anh kích động hét lớn: "Câm miệng! Cô có biết mình đang nói gì không?"
Nhã chỉ thờ ơ đáp: "Chuyện của tôi không liên quan đến anh."
Tên bắt cóc tỏ vẻ hứng thú: "Hay đấy! Mày nghĩ mày là ai?"
Nhã không bận tâm câu khiêu khích này của hắn: "Đúng vậy, tôi chỉ là một người bình thường. Nhưng anh nghĩ xem, bắt cậu ta thì anh được gì chứ? Chẳng phải anh rồi cũng sẽ bị bắt ư? Hay anh muốn gϊếŧ cậu ta?"
Hắn nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm: "Chuyện này liên quan gì đến mày?"
Nghe vậy, Nhã chỉ cười rồi nói tiếp: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết. Nếu anh muốn gϊếŧ hắn thì gϊếŧ nhanh đi. Rồi sau đó hoặc sống trong tù cả đời không nhìn thấy ánh mặt trời hoặc tự sát theo hắn bỏ lại con mình sống trong cảnh mồ côi, bị người đời coi khinh vì có ba là kẻ gϊếŧ người."
Hắn nghe đến đây thì bất ngờ nhìn cô: "Mày có ý gì? Sao tao có con mà tao không biết?"
Nhã lắc đầu tiếc nuối cho hắn: "Mày đúng là tên đàn ông ngu nhất tao từng biết! Mày nghĩ cô ta vì tên nhóc này mà bán đứng mày ư? Không! Là cô ta muốn mày ra đầu thú, cô ta không muốn mày sai càng thêm sai, muốn mày sau khi ra tù cai nghiện sẽ quay trở về làm người cha tốt! Mày luôn tự cho là mình thông minh nhưng thật ra lại chẳng biết gì cả."
Hắn ta lại bóp cằm cô nhưng lần này dùng sức nhiều hơn lần trước mang theo hàm ý uy hiếp: "Mày nói có thật không? Sao tao phải tin mày? Nếu phát hiện mày nói dối, tao sẽ bắn nát đầu mày!" vừa nói hắn vừa lấy súng chĩa vào đầu cô.
Trịnh Hoài lúc này khá mơ hồ vì không hiểu sao Nhã biết chuyện này, nhưng vẫn không muốn vì anh mà người khác bị chết oan: "Có gì mày cứ nhắm vào tao, chuyện của tao với mày không liên quan đến cô ta."
Tên bắt cóc định nói gì đó nhưng Nhã tranh nói trước: "Tất cả những lời tao nói đều là thật, mạng sống của tao đang nằm trong tay mày, lẽ nào tao lại to gan đến mức này sao?"
Hắn ta dường như đang bị lời của Nhã tác động, tay cầm súng của hắn cũng dần hạ xuống, đàn em của hắn cũng dần mất cảnh giác quay mặt nhìn nhau.
Trịnh Hoài không biết từ khi nào đã gỡ trói được, nhân cơ hội đó liền kéo Nhã ra sau lưng mình.
Hắn ta hứng thú nhìn anh: "Mày cũng quan tâm nó lắm chứ! Nhưng tao sẽ không để tụi mày đi dễ dàng, những gì tao đã trải qua đâu phải nói một hai câu là coi như xong."
Đột nhiên tiếng còi xe cảnh sát kêu lên inh ỏi từ bốn phía, cảnh sát bao vây toàn bộ sân thượng, một người trong số họ ra lệnh: "Các anh đã bị bao vây toàn bộ, yêu cầu các anh hợp tác bỏ súng xuống theo chúng tôi về đồn."
Bọn bắt cóc ngay từ khi nghe tiếng còi xe đã bắt đầu rung sợ rút hết súng ra, đặc biệt là tên cầm đầu, hắn ta cũng mất hết lí trí: "Mẹ mày, bọn mày dám báo cảnh sát? Được, có chết thì chúng ta cùng chết".
Nói rồi hắn bất ngờ chĩa súng về phía Hoài rồi bóp cò. Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, anh thật không ngờ có cảnh sát ở đây hắn lại liều mạng như vậy nhất thời không phản ứng kịp. Ngay lúc đó, Nhã lại là người nhanh nhất lập tức đổi vị trí, kéo người này ra sau lưng đỡ đạn cho anh ta. Suốt nhiều năm sau đó, khi nhớ lại khoảnh khắc này cô vẫn không hiểu vì sao mình lại làm vậy.
"Đoàng! Đoàng!" Hai phát súng vừa vang lên, cảnh sát đã ngay lập tức khống chế từ phía sau, lần lượt trấn áp hết bọn bắt cóc kể cả tên cầm đầu.
Tuy nhiên, máu trên vai Nhã đã tuôn ra xối xả khắp mặt đất, mặt cô tái nhợt rồi bất tỉnh. Trịnh Hoài lại hoảng sợ đến ngây người, anh không ngờ người con gái chỉ mới gặp một hai lần lại dùng cả tính mạng để bảo vệ mình. Anh không biết gọi cô là ngu ngốc hay thích lo chuyện bao đồng nữa, nhưng hành động khờ dại này đã khiến trái tim và tâm tư vốn sắt đá của anh bắt đầu có hướng đi. Giờ đây, cảm xúc tràn ngập trong lòng anh là sự phấn khích, lo sợ, giận dữ đang xen. Anh ôm thật chặt Nhã vào lòng rồi hét lớn: "Cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!"