Nhiều ngày qua sở cảnh sát rơi vào bầu không khí bức bách chưa từng có. Trong phòng thẩm vấn, một người phụ nữ lớn tuổi đen nhẻm đang ngồi đối diện với hai nữ cảnh sát. Trên khuôn mặt bà ta hằn lên những dấu vết của thời gian, người này cắn rách đôi môi khô khốc, tay đặt trên bàn đang siết chặt lộ rõ vẻ lo lắng, bất an. Hà kiên nhẫn đợi đối phương bình tĩnh lại, thoáng thấy hai hàng chân mày đang nhíu chặt của bà đã giãn ra cô mới chậm rãi lên tiếng: “Bác làm giúp việc ở nhà họ Hồ tính tới nay được bao nhiêu năm?”
“Hơn năm rồi!”
“Ông Hồ Chấn Thiên ngoài nạn nhân còn có người con nào khác không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Ông chủ chỉ có một người con là cậu chủ thôi.”
“Vậy ngoài người vợ quá cố ra, ông Hồ Chấn Thiên có qua lại với người phụ nữ nào khác không?”
“Từ lúc tôi làm việc cho nhà họ Hồ tới giờ ông chủ chỉ biết có bà chủ thôi, hơn nữa còn rất yêu thương hai mẹ con bà chủ.”
...
Trong phòng họp của tổ trọng án, sắc mặt của ai cũng sa sầm tưởng chừng đã có chút tiến triển nay vụ án vẫn dậm chân tại chỗ.
Huỳnh Minh Chính nhìn Hà ra hiệu cho cô nói trước: “Bà Hân một mực khẳng định nhà họ Hồ vẫn luôn hạnh phúc nhà ba người đúng như báo chí đồn đại, tuy nhiên khi tôi hỏi đến ông Hồ Chấn Thiên có qua lại với người phụ nữ nào khác ở ngoài không thì bà ta lại đinh ninh là không. Mọi người không thấy điều này rất kỳ lạ sao?”
Nói tới đây Hà dừng lại giây lát, ánh mắt cô nhìn qua một lượt những đồng nghiệp trong phòng trọng án, cuối cùng ngừng ở Hứa Thùy Băng rồi tiếp tục: “Theo tôi được biết, ông Hồ Chấn Thiên là tổng giám đốc điều hành của công ty cổ phần may mặc Trọng Thiên, những buổi tiệc rượu gặp gỡ đối tác bên ngoài là vô số kể, việc gặp gỡ vài người phụ nữ khác cũng không có gì lạ. Vậy tại sao người giúp việc nhà này chỉ quanh quẩn trong bếp lại dám khẳng định ông ta không qua lại với người khác. Tôi mạnh dạn suy đoán, khẩu cung của người này bị thao túng.”
Thanh âm trong trẻo nhưng đầy dứt khoát, mạch lạc của Hà vang vọng khắp căn phòng khiến nhiều người không khỏi trầm tư. Lúc này đây, Băng cũng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người: “Tôi cũng gặp trường hợp tương tự với khẩu cung của quản gia nhà họ Hồ, đôi khi quá hoàn mỹ cũng chính là vấn đề. Nhưng tôi còn phát hiện một manh mối, trong quá trình điều tra về những người giúp việc nhà này có một người tên Như Mai xin nghỉ việc bất thường từ năm trước, về sau không còn chút dấu vết gì về người này. Trong hồ sơ ghi chép bà ta không có người thân, chính vì vậy mà khi người này mất tích cũng không có ai báo án. Khi nhắc đến cái tên Như Mai, biểu cảm của quản gia có chút khó hiểu như áy náy, chua xót, tôi xác định người này có vấn đề. Mấu chốt của vụ án cũng nằm ở đây.”
....
“Tôi sẽ vào giới giải trí.”
Trong phòng bao riêng biệt của nhà hàng năm sao, bàn tay đang nhàn nhã lật mở menu của Trịnh Hoài chợt khựng lại, ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện: “Em tưởng giới giải trí là nơi nào? Muốn vào là vào sao?”
Khóe môi Nhã nhếch lên một độ cong hoàn hảo, nhìn như cô đang cười nhưng anh biết được nụ cười đó rất đáng đánh: “Vậy nên tôi mới nói với anh.”
“Em đánh giá anh cao quá rồi đấy, một nghệ sĩ năm chưa có bài hit, phim thì toàn bom xịt lấy gì để mở cửa sau cho em?”
Trong đôi mắt sâu đen láy của Nhã vẫn không chút gợn sóng: “Anh đừng quên đã hứa với tôi những gì.”
Trịnh Hoài cụp mắt như muốn che dấu biểu cảm gì đó, đôi mi dài của anh khẽ rung, nhưng khi ngước lên khuôn mặt này đã không còn chút cảm xúc nào: “Đây là lý do em cứu tôi sao?”
Nhã nhìn thẳng vào mắt đối phương nhưng vẫn không nói gì, cũng không tỏ ra chút biểu cảm vui buồn nào.
Anh cong môi cười tự giễu: “Được, cho tôi tháng, đến lúc đó em đi đường em tôi đi đường tôi, xem như chưa từng gặp mặt.”
Nói xong, Trịnh Hoài cũng không tiếp tục ở lại nữa, liền xoay người rời khỏi, nhưng từ chỗ Nhã có thể thấy được bóng lưng thẳng tắp ấy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu cô độc.