Bọn đàn em còn lại lui về phía Đỗ Hợp, đứng chắn trước mặt hắn ta. Hai chân gã run rẩy nhưng ỷ vào thế người đông liền mạnh miệng quát mắng: “Con điếm! Mày giả vờ thanh cao với ai? Còn chờ gì nữa, đánh chết nó cho tao!”
Lê Khánh Nhã nhàn nhã lắc cổ tay, nhướng mày khiêu khích.
Lần này, bọn chúng không còn khinh địch như trước nữa, đồng loạt xông lên bao vây đối phương. Nhã thúc mạnh cùi chõ vào ngực tên gần mình nhất, lên gối đập thẳng vào yết hầu, đồng thời duỗi thẳng chân đá vào cổ hắn. Nếu là người bình thường dùng chiêu này đối phương còn may mắn giữ được mạng nhưng lực chân mạnh mẽ, hung hãn của cô khiến hắn phun máu chết tại chỗ. Liền sau đó, cô xoay người đạp chân ra sau, đồng thời bắt lấy cổ hai tên phía trước bẻ mạnh “răng rắc” một chiêu lấy mạng. Những kẻ còn lại gặp cảnh tương tự, xác chết nằm la liệt dưới sàn nhà.
Lúc này, Lê Khánh Nhã nhàn nhã đứng trên cao nhìn xuống tên háo sắc đang bị mình giẫm dưới chân: “Lúc nãy, mày giẫm điện thoại tao hăng lắm mà! Oai phong của mày, kiêu ngạo của mày bay đâu mất rồi?”
Trừ chỗ hiểm ra, người hắn chằn chịt vết thương, quần áo nhăn nhúm, mặt hắn co rúm lại ôm chân cô van xin: “Cầu xin cô tha cho tôi một mạng, lần sau tôi không dám nữa! Cô gϊếŧ người không sợ ngồi tù sao? Cô tha cho tôi đi, tôi sẽ giúp cô thoát tội!”
Nhã bật cười như vừa nghe câu chuyện hài hước nhất trên đời, ánh mắt cô ngập tràn sự khinh miệt và chế giễu khóa chặt đối phương: “Những tên tao gϊếŧ, gϊếŧ người, cưỡиɠ ɦϊếp, buôn lậu có tội nào mà chúng không phạm? Có tên nào không đáng tử hình? Cảnh sát còn phải cảm ơn tao! Mày nói xem còn có lý do nào để tao tha mạng cho mày?”
Mặt Đỗ Hợp hết xanh rồi lại trắng, đôi môi ứa máu khô khốc hết mở rồi khép cũng không nói được lời nào.
Bất ngờ cửa phòng bị đạp ra, người dẫn đầu là Nguyễn Đức Khải theo sau là ba người Richard, Trịnh Hy Phong và Trương Nhật Khanh.
Ngoại trừ Khải và Trương Nhật Khanh, hai người còn lại nhìn xác chết nằm la liệt không khỏi há hốc mồm. Những người này có ai chưa từng trải qua sóng to gió lớn, thế nhưng tình hình trước mặt khiến ánh mắt họ không khỏi phức tạp.
Cô gái trước mặt chỉ mới tuổi, khuôn mặt chỉ vừa lòng bàn tay, dáng người mảnh khảnh nhưng so với những người cao hơn mét tám như bọn họ, cô vô cùng thấp bé, yếu ớt và cần được bảo vệ. Nếu không tận mắt nhìn thấy ai ngờ được cô lại là kẻ gây ra cuộc thảm sát hiện tại, tên cầm đầu to gấp đôi cô giờ lại đang thấp hèn van xin cô tha mạng. Thế nhưng, cô ấy chẳng buồn nhíu mày, vết máu bắn lên mặt đã khô lại, đáy mắt không chút gợn sóng. Không hiểu sao nụ cười mỉm trên môi cô gái nhỏ khiến họ bất giác rùng mình.
“Pằng! Pằng! Pằng”
Ba phát súng liên tục bắn qua đầu Đỗ Hợp khiến hắn chết không nhắm mắt. Người bắn là Edward. Động tác bất ngờ này khiến ba người theo sau anh ngây người, nếu không biết họ còn tưởng bạn mình và người này có thâm thù đại hận gì.
Nhã cũng ngạc nhiên ngước lên nhìn Khải không chớp mắt, nhất thời cô cũng không biết tiến lên hay lùi lại vì vậy đứng yên quan sát động thái của đối phương.
Xử lý xong tên cầm đầu, anh không chút do dự tiến về phía trước, cúi đầu hôn lên môi cô. Nhân lúc Nhã còn đang ngây người, đầu lưỡi anh hung hãn tiến vào, quét sạch mọi ngóc ngách trong miệng cô. Lê Khánh Nhã cố đẩy anh ra, nhưng đôi tay mạnh mẽ đang ghì chặt không cho cô cơ hội phản kháng. Cô cắn răng mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi hai người vậy mà anh vẫn không dừng lại, đến khi cô sắp ngợp thở, anh mới liếm quanh viền môi cô rồi buông ra.
“Bốp!”
Cái tát bất ngờ của Nhã khiến khóe miệng anh bật máu: “Anh làm gì vậy hả?”
Nguyễn Đức Khải không buồn nhíu mày, cũng không giận dữ, ngón tay cái của anh quẹt đi vết máu trên miệng. Từ lúc nào, anh lấy ra một chiếc khăn tay màu xám nhạt dịu dàng, tỉ mỉ lau máu trên mặt Nhã làm lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.
Anh bế ngang Nhã lên, nhìn ba người đang đứng ở cửa ra hiệu cho họ dọn dẹp sạch sẽ, rồi dứt khoát rời khỏi. Đột nhiên bị bế lên cao, Nhã theo quán tính ôm lấy cổ anh sợ ngã, mặt cô bị anh áp sát vào lồng ngực, chóp mũi chỉ quanh quẩn hơi thở và mùi hương thuộc về anh. Nhã không hiểu vì sao cô lại không phản kháng, cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác quen thuộc với vòng ôm của người đàn ông này. Nằm trong lòng anh, Nhã vô cớ nghĩ đến Dương, cô không ngừng đặt câu hỏi tại sao mùi hương trên người anh lại giống với Dương khiến cô có cảm giác an toàn, ấm áp đến thế, một năm trước cũng vậy, một năm sau cũng vậy. Nghĩ tới đây, cô bất giác sợ hãi, định giẫy ra khỏi người anh. Dường như anh phát hiện ý định này của cô, tay càng thêm siết chặt.
Nguyễn Đức Khải quay lại căn phòng ban nãy ở cuối hành lang, anh ngồi xuống sô pha để Nhã ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn cô thật lâu mới lên tiếng: “Em không bị thương chỗ nào chứ?”
Lê Khánh Nhã không nhìn ra được cảm xúc trong mắt đối phương, tựa như người quan tâm săn sóc cô vừa nãy không phải anh, cô lắc đầu nhưng mắt vẫn không rời khỏi anh. Vì khoảng cách quá gần, cảm nhận được hơi thở của anh khiến vành tai cô đỏ ửng. Khuôn mặt Nhã nóng bừng lên, sợ anh phát hiện cô vùi mặt vào ngực anh. Điều chỉnh cảm xúc thất thường từ đáy lòng, cô ngước mắt nhìn anh, giọng cô khàn đi hẳn: “Anh không sợ tôi sao? Tôi ghê tởm lắm đúng không?”
Edward lắc đầu, tỳ trán mình vào trán cô, ánh mắt hai người khóa chặt đối phương, hơi thở của anh phả vào mặt cô: “Đây là lần cuối tôi cảnh cáo em! Trừ tôi ra nếu để tôi biết kẻ nào dám làm em tổn thương, tôi có hàng ngàn cách để tra tấn hắn, dù bằng lời nói cũng không được!”
Nói rồi, anh thuần thục ôm Nhã vào lòng, hít lấy hương thơm nhàn nhạt thuộc về cô, cánh tay rắn chắc siết chặt như sợ cô chạy mất.