Ánh nắng ban mai chiếu quá khung cửa sổ, in những đốm sáng loang lổ trên sàn nhà. Cô gái nằm trên giường nhíu mày cựa quậy, mái tóc rối bù, vài sợi tóc dán chặt lên má làm tôn lên vẻ đẹp mộc mạc, biếng nhác của cô ấy, tựa như chú mèo lười nằm cuộn mình trên giường. Chuông điện thoại reo liên tục, dù Nhã đã cố gắng phớt lờ nhưng đối phương rất kiên trì. Từ trong chăn lộ ra cánh tay trắng nõn đang mò tìm di động:
“A lô!”
Giọng nói khàn khàn còn đang ngái ngủ của cô khiến đối phương phẫn nộ: “Lê Khánh Nhã, cậu đừng có nói là quên cuộc hẹn của chúng ta rồi nha, tớ cho cậu phút tới nhà đón tớ!”
Nhã vẫn còn đang nhắm mắt định ngủ tiếp, nghe tới đây liền bật người dậy, nhìn đồng hồ rồi lắc đầu chán nản: “ phút.”
Đinh Thúy Hà dứt khoát từ chối: “Không được! phút!”
“ phút!”
Đinh Thúy Hà bất lực thở dài: “Cậu tưởng mình đang đi chợ à? Ở đó còn trả giá.”
“ phút!”
Đối phương thoả hiệp: “Được được, phút thì phút, nhớ mặc chiếc váy tớ tặng cậu tuần trước đấy!”
Lê Khánh Nhã giơ tay lên che miệng ngáp dài: “Cậu phiền thật!”
Nói rồi, cô cúp máy ngả lưng ra giường ngủ thêm phút.
...
Biệt thự nhà họ Đinh nằm ở khu công nghệ cao tấc đất tấc vàng của thành phố B. Nghe nói khu vực này chuẩn bị tách ra làm một thành phố riêng biệt nên giá bất động sản ở đây không ngừng tăng lên, đến cả quận trung tâm cũng không cao bằng. Xe băng qua các nhà máy, xí nghiệp rộng lớn, đến khi xe bỏ xa những công trình còn đang thi công dang dở, gạch, xi măng chất chồng hai bên đường, trước mắt Nhã hiện ra cổng lớn khu biệt thự King villa. Đây cũng là một trong số những sản nghiệp của King group. Vì từng tới đây nhiều lần viết bài quảng bá nên bảo vệ ở đây cũng coi như quen mặt cô.
Bác bảo vệ tuy lớn tuổi nhưng rất vui vẻ, nhiệt tình: “Lâu rồi không thấy cháu, cháu vào chụp ảnh quảng bá à? Con gái bác mới mua cho bác túi trà ngon lắm, lát xong việc ghé chỗ bác uống nước rồi về.”
Nhã đột nhiên nhớ tới hình ảnh năm nào cô đánh nhau bị thầy giám hiệu mời lên văn phòng “uống trà”, cô bật cười khanh khách. Chợt nhớ ra đối phương còn đang đợi mình trả lời, cô gãi đầu cười gượng: “Tiếc quá, bữa nay cháu có hẹn bạn rồi. Hôm khác cháu ghé, bác nhớ để giành trà cho cháu nữa nha!”
Dù vậy, bác bảo vệ vẫn nhiệt tình như lúc đầu: “Cháu nói rồi đó, đừng để bác đợi lâu quá trà để lâu cũng không ngon.”
Nhã cười lễ phép đáp lại rồi lái xe vào trong.
Đinh Thúy Hà thấy chiếc Ferrari đỏ đang tiến lại gần thì mặt mày ủ rũ, cô thầm nghĩ sao Nhã còn chưa tới. Đến khi xe dừng trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo bị kính râm và mũ đen che khuất bên trong, đôi mắt Đinh Thúy Hà sáng rực, dứt khoát mở cửa ghế lái phụ ngồi vào: “Không phải chứ! Làm diễn viên có đãi ngộ cao vậy sao? Khai mau một bộ phim cậu kiếm báo nhiêu tiền?”
Nhã vừa xoay vô lăng, vừa bình thản nói: “Nói thật đãi ngộ của diễn viên cũng cao, nhưng xe không phải của tớ.”
Hà quay sang nhìn cô, đôi mắt long lanh hiện rõ vẻ tò mò: “Không phải của cậu thì của ai?”
Lê Khánh Nhã nở nụ cười gian xảo: “Daniel.”
Đối phương trợn tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì? Daniel về nước rồi sao? Từ khi nào anh ta hào phóng như vậy? Tớ nhớ không lầm lần trước gặp, anh ta còn đi chiếc Toyota cũ mèm, hư không biết bao nhiêu lần. Cậu khuyên đổi xe, anh ta có nghe đâu, sao lần này lại chịu chi vậy?”
Nhã nghe đến đây nghĩ đến gì đó chợt phì cười: “Daniel cá độ thắng đấy.”
Hà không biết đến Now chỉ biết Daniel là bạn Nhã quen ở nước S, do hai người gặp nhau vài lần nên phần nào hiểu được tính khí anh ta. Nghe tới đây, Hà ngửi thấy mùi âm mưu ở đây liền bĩu môi: “Cậu nói anh ta không gian lận còn lâu tớ mới tin, chỉ tội người kia bị lừa oan uổng.”
“Chậc chậc, đồng chí cảnh sát Đinh Thúy Hà lại nổi máu chính nghĩa đây mà.”
Đinh Thúy Hà lườm cô không nói gì, rồi kết nối bluetooth bật bài hát yêu thích.
Lê Khánh Nhã vừa nghe giọng hát trầm thấp quen thuộc giật mình giẫm phanh, suýt chút nữa đâm xe vào lề đường.
Hà không phòng bị giật người về phía trước may có dây an toàn đỡ lại, tiếp sau đó liền quay sang thấy Nhã không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nếu đã là bạn của Nhã thì miệng mồm cũng độc không kém: “Cậu tính gϊếŧ tớ hay gì? Mà này cậu có bằng lái không đấy? Đừng để một cảnh sát hình sự chính trực như tớ lại bị cảnh sát giao thông chặn lại đấy nhé, nghĩ thôi cũng đủ mất mặt!”
Lê Khánh Nhã nhíu mày nhìn cô: “Thể loại nhạc như vậy mà cậu cũng nghe được à? Tớ là người bị cậu doạ chết đó! Không nói đúng hơn là bị sở thích quái quỷ của cậu doạ!”
Đinh Thúy Hà nghe vậy giận dữ chống nạnh: “Lê Khánh Nhã, cậu có thể xúc phạm tớ nhưng không có quyền xúc phạm idol của tớ!”
Nhã nhướng mày ngạc nhiên: “Trịnh Hoài là idol của cậu?”
Hà hất cằm: “Tất nhiên!”
Nhã nhìn đối phương bằng ánh mắt hết thuốc chữa, không cần nói cũng biết cô nàng này chỉ đam mê sắc đẹp thôi, còn tài năng gì đó thì dẹp đi. Cô không phủ nhận anh là nghệ sĩ có thực lực, nhưng cái anh ta thể hiện trước mắt công chúng thì thật khó nuốt.
Hà chợt nhớ ra gì đó, vỗ đùi cái “đét” nhìn Nhã với cặp mắt ngây thơ vô số tội: “Cậu có thể nào vì tình bạn thắm thiết của chúng ta xin chữ ký anh ấy giúp tớ được không?”
Nhã chột dạ cố né tránh ánh mắt của Hà không lên tiếng.
Đinh Thúy Hà híp mắt đầy nguy hiểm: “Không phải cậu đã đánh idol của tớ chứ?”
Nhã lắc đầu nguầy nguậy, cô dám chắc nếu gật đầu Hà rất có thể sẽ đánh chết mình: “Cũng không tới mức đó.”
Hà vân vê cằm hoài nghi, cô cũng không mù quáng tới mức vì idol mà không phân trắng đen huống chi đối phương còn là bạn thân của mình: “Không đánh? Mặt cậu hiện rõ cậu có vướng mắc với anh ấy đấy! Không phải tính cách anh ta tệ hại chứ?”
Lê Khánh Nhã cười hì hì lấy lòng: “Không, tính cách anh ta rất tốt.”
Đinh Thúy Hà thấy Nhã không ghét gì Trịnh Hoài nên cũng yên tâm. Vì theo châm ngôn sống của cô kẻ thù của bạn cũng là kẻ thù của mình, dù thần tượng cũng không ngoại lệ. Cô đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, Nhã ở trong giới giải trí một mình cũng không tốt. Nếu có thể tạo cơ hội cho Nhã làm bạn với idol, ít ra cô ấy cũng không thiệt, dù sao Trịnh Hoài cũng là người thừa kế của giải trí Tuyết Huy: “Tớ không cần biết hai người có mâu thuẫn gì, cậu phải làm hoà với anh ấy càng sớm càng tốt, tiện thể xin chữ ký của anh ấy giúp tớ nếu không tớ sẽ cạch mặt cậu.”
Nhã không giận chỉ lắc đầu cười khổ: “Ai mới nói tình bạn thắm thiết hả? Vậy mà chỉ vì một tên đàn ông đã đòi cạch mặt.”