“A, thoải mái quá, hô hấp cũng dễ hơn nữa!” Một bóng trắng thoải mái thở dài, lại có thêm một bóng trắng khác nhẹ nhàng bay ra.
Hai cơ thể trong suốt đồng thời nhảy xuống mặt đất, một cao gầy, một béo lùn.
“Ngươi là ai vậy?”
“Ngươi là ai vậy?”
Hai con quỷ con kêu lên cùng một lúc.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Lại trăm miệng một lời.
“Ta tới tìm anh trai.”
“Ta tới giám sát tình hình!”
Hai đáp án khác nhau.
“Tránh ra!”
“Cút ngay!”
Thái độ ghét bỏ như nhau.
Một đứa bay về bên trái, một đứa lăn về bên phải, mỗi đứa trấn một nơi.
A Vu bay đến đầu giường Diệu Diệu, ngưng mắt nhìn chị nó ngủ say.
Oa, chân chị Diệu Diệu lộ ra kìa, thon quá, dài quá, không giống với chân của ‘người’ khác, không gầy như que củi, cũng không to thô như chân voi, chân chị nó đúng là một tổ hợp của sự hoàn mỹ! Xem kìa xem kìa, thân hình cũng đúng là gợi cảm đến mê người mà!
A Vu nuốt nước miếng ừng ực.
Tuy rằng nó mang bộ dáng của một hồn ma bốn tuổi, nhưng tâm hồn nó đã tuổi rồi nha, đương nhiên cũng hiểu cái gì gọi là mắt thẩm mỹ, cái gì gọi là sexy, hơn nữa còn hiểu cái gì gọi là phát xuân.
Chị Diệu Diệu đích thực đúng là bảo vật a, tuy tuổi có hơi lớn…
Toàn bộ kim quang trong khu nhà đột nhiên biến mất tăm, A Vu lo lắng ngồi vào thành giường, canh giữ bên người chị nó.
Chị Diệu Diệu là vì cứu nó nên mới bị mất hai vía, nó nhất định phải bảo vệ chị Diệu Diệu thật tốt!
Tuy rằng không mạnh mẽ gì cho cam, nhưng tốt xấu gì nó cũng thuộc hàng lão làng trong giới u hồn.
Thế giới của đám u hồn cũng có chuyện ma mới sợ ma cũ, ma nhỏ sợ ma bé, cũng hiểu chút cấp bậc lễ nghĩa rằng không nên xâm phạm đến địa bàn của người khác.
May mà bây giờ mới chỉ tháng sáu âm lịch, âm hồn cũng không nhiều lắm.
Nhưng A Vu cũng không dám lơ là, không muốn chị nó bị u quỷ quấn lấy.
Nó vừa mới ngồi xuống, quả bóng tròn kia đã lăn trở lại.
Con bé đó ngồi xuống sàn, tủi thân khóc: “Anh hai đang ngủ…”
A Vu hừ mũi xem thường.
Làm ơn đi, con người giờ này ai chả đi ngủ! Không ngủ thì ngày mai làm sao có sức?!
“Con Nhóc kêu mãi mà anh hãi vẫn không tỉnh!” Con bé mập mạp khóc rống lên.
Anh Khiêm Quân nói, chỉ cần nó ngoan ngoãn nằm trong chậu lan dạ hương kia, anh sẽ đưa nó đến chỗ anh hai.
Cho nên nó ngoan ngoãn nghe lời, để đại sư thuận lợi đưa nó ‘bay’ lên, để anh Khiêm Quân thuận lợi tách nó ra.
Nhưng nó không ngờ đến khi tìm được anh hai, anh hai lại không thèm ‘để ý’ đến nó.
Con quỷ đần này ở đâu ra vậy?! Mấy người có từ trường sạch sẽ đương nhiên không thể nghe tiếng nó gọi rồi! Trừ khi ‘người’ đó toàn tâm toàn ý nghĩ về ngươi, khi đó người và quỷ mới có thể gặp được nhau.
Làm ơn đi, con bé chết được mấy năm rồi?!
Chỉ có những người có tình cảm sâu đậm mới có thể vẫn còn nhớ đến những người đã chết năm ấy mà thôi.
Vẻ khinh bỉ lộ rõ trong mắt A Vu.
Đột nhiên.
“Mùi thơm, mùi thơm ở đâu vậy?~~” Bé con mập mạp đưa mũi ngửi khắp nơi.
A Vu vội vàng che trước người Diệu Diệu: “Không cho ngươi lại gần chị Diệu Diệu!” Vừa nghe thấy chữ ‘mùi’, nó biết bản năng của quỷ đã xuất hiện, nói cho cùng nó cũng chỉ là một hồn ma tuổi, vẫn rất thiếu kiên nhẫn.
Một câu, ngược lại tiết lộ thiên cơ.
Bé con mập mạp xuyên qua người A Vu, bay đến bên giường nhìn chằm chằm vào Diệu Diệu.
Ba hồn vẫn còn…
Một, hai, ba, bốn, năm…
Aaaa! Chỉ có năm vía!
Những người thiếu hai phách rất dễ bị quỷ dây dưa, mà ‘dây dưa’ ở đây cũng có nghĩa là bị quỷ nhập!
Có cách! Anh hai, chờ Con Nhóc!
Con Nhóc đá A Vu qua một bên, lăn đến chỗ Diệu Diệu.
Nhưng chưa kịp lăn đến đầu giường đã bị người khác giữ lại.
“Con quỷ kia, cút ngay!” Đừng nhìn A Vu gầy yếu mà xem thường nó, khí phách của nó không phải loại tôm tép tầm thường đâu.
Con Nhóc ngây ra, nhìn chằm chằm vào con quỷ so với mình còn nhỏ hơn.
“Con Nhóc muốn nhập vào người chị xinh đẹp, Con Nhóc muốn nói chuyện với anh hai, Con Nhóc muốn ở bên cạnh anh hai.” Bé con ngơ ngác nói.
Tuy rằng nó lúc nào cũng chỉ có thể nhìn lén, nhưng nó biết chị xinh đẹp biết anh hai nó.
Hơn nữa còn rất quen thuộc.
“Không được!” A Vu chống nạnh, lập tức từ chối.
Chính thức kết thù!
Con Nhóc cũng mặc kệ, đứng dậy.
Vừa đứng lên, vóc dáng của nó so với A Vu còn cao hơn nửa cái đầu, thoạt nhìn vô cùng cao lớn.
“Tránh ra!” Con Nhóc cũng tức giận, nổi điên lên.
“Không tránh!” A Vu thấy chết không sờn.
“Nếu không tránh, ta đánh ngươi đó!” Con Nhóc nheo mắt lại.
“Hừ!” A Vu không tin nó đánh được mình.
Con Nhóc giơ cánh tay mập mạp lên, tung một chưởng thẳng vào mặt và ngực A Vu.
“Rầm” A Vu bị đánh đến xịt máu mũi, ngã bổ chửng.
Má ơi! Tay nó bằng thép sao? Đau quá huhu!
Cơn đau từ ngực truyền đến khiến nó hít thở không thông.
Một phát thôi cũng đủ để nó nội thương.
A Vu miễn cưỡng đứng lên, nó không tin mình không đánh lại một con quỷ nhỏ.
Hơn nữa, vì tính mạng của chị Diệu Diệu, nó quyết liều mạng!
“aaaa” A Vu không khách khí xông thẳng đến chỗ Con Nhóc.
Chỉ thấy con bé cầm một cây côn trong tay, lưu loát vung lên.
Một trái một phải.
“Rầm”
“Bốp”
Bên trái đánh một đấm, bên phải thục một cú.
Thân mình trong suốt của A Vu chật vật ngã oạch ra trên sàn.
“Hừ! Ta chỉ biết là ngươi đánh không lại!” Con Nhóc định nhổ cỏ tận gốc, đến bên người A Vu đặt mạnh cái mông to tròn của mình xuống cái lưng ốm yếu của thằng bé, đắc ý hỉnh mũi lên trời.
“Phụt!” A Vu phun một búng máu, máu phun đầy trời.
Cái cái cái mông con nhóc này cũng thật quá lợi hại, rất bá đạo.
Không được, không được!
A Vu nhắm mắt lật người lại, oán hận nói: “Ta nhớ kỹ ngươi, đồ con mập…” Còn chưa dứt câu đã trợn trắng mắt, nội thương bỏ mình, hôn mê bất tỉnh.
Đúng là một con gà lắm lời!
Con Nhóc tuy rằng còn nhỏ, nhưng nó là do ai sinh ra chứ? Lúc ba bốn tuổi đã được mấy chú dạy cách đánh nhau.
Chỉ có anh Khiêm Quân thỉnh thoảng mua đồ chơi cho nó, nó đều yêu cầu mua đồ gì có thể dùng để đánh người.
Sau khi nó chết, anh Khiêm Quân sợ nó bị người khác khi dễ, liền đem đốt hết đống vũ khí gửi cho nó. Huống chi nó đã chết được hơn năm, so với con quỷ ốm này chắc chắn chỉ có hơn chứ không có kém!
“Hừ!” Sau khi đạt được hiệu quả mong muốn, Con Nhóc đứng lên, dùng chân đá đá A Vu.
Quả nhiên vẫn không nhúc nhích.
Nó nhìn chị xinh đẹp vẫn đang ngủ say, nở nụ cười.
“Diệu Diệu” đang ngủ được một nửa thì thẳng người ngồi dậy.
Hai mắt cô vô thần xốc chăn lên, hai chân xỏ dép vào rồi từng bước, từng bước đi ra phòng khách.
“Diệu Diệu” khom người lấy chìa khóa nhà cách vách trong tủ bát.
Cô là nô dịch của Bạch Lập Nhân, đương nhiên phải có chìa khóa nhà anh.
Mở cửa ra, rồi lại cắm chìa khóa mở cửa nhà bên cạnh, hiện tại là ba giờ sáng, là thời gian ‘con người’ dùng để ngủ, chắn hẳn anh vẫn chưa tỉnh giấc.
Cô thẳng hướng nhà anh mà xâm nhập, thẳng hướng phòng anh mà ngang nhiên bước vào.
Giơ chùm chìa khóa nhà trong tay lên, “Diệu Diệu” trực tiếp mở cửa phòng ngủ của anh.
Sườn mặt Bạch Lập Nhân khi ngủ trông thật yên bình.
“Anh hai.” “Diệu Diệu” ngồi xổm ngay đầu giường Bạch Lập Nhân, ngây ngốc ngắm nhìn anh.
“Anh hai! Anh hai, dậy đi!” “Diệu Diệu” chảy nước mắt kề sát mặt mình vào mặt Bạch Lập Nhân.
Càng lúc càng gần, cho dù nước mắt nước mũi đều dính tùm lum lên mặt anh, “Diệu Diệu” vẫn thấy không đủ.
Không trách được, nó đã đợi biết bao nhiêu năm rồi.
“Anh hai, cục cưng sai rồi…đừng bỏ cục cưng ở lại mà…” Trước đây mỗi lần mẹ và anh hai muốn dỗ nó ngừng khóc, đều gọi nó là cục cưng.
Hai chữ.
Bạch Lập Nhân bị đánh thức, cả người rét run.
Bởi vì “Diệu Diệu” cứ lay người anh mãi.
Trên mặt anh bây giờ dính đầy nước miếng bẩn thỉu của cô.
Chưa hết, đôi môi đỏ mọng của cô còn cố ý áp lại gần má anh.
“Cô làm gì đó?!” Bạch Lập Nhân rống lên, hoàn toàn quên mất hiện tại đang là nửa đêm.
“Anh hai, em yêu anh.” “Diệu Diệu” không những không sợ mà còn đáng thương nói.
Em yêu anh, ba chữ như sét đánh bên tai Bạch Lập Nhân.
Anh nhăn mặt: “Tôi tất nhiên biết cô yêu tôi, bằng không sao lại đồng ý qua lại với cô?! Nhưng bây giờ cô vào đây là làm sao?!” Giọng nói Bạch Lập Nhân rõ ràng đang biểu thị: tôi rất tức.
Đây là lần đầu tiên Liêu Diệu Trăn chân chính thổ lộ với anh.
Chết tiệt! Tại sao phải chọn lúc nửa đêm chứ?! Muốn hù chết người sao?!
“Anh hai, em yêu anh nhiều lắm!” Không thèm để ý đến chuyện nam nữ khác biệt, “Diệu Diệu” dịch người, thân mật ôm lấy thắt lưng Bạch Lập Nhân.
“Cô sao lại…xem phim nhiều quá rồi à?” Anh hừ mũi xem thường.
Anh hai này anh hai nọ, nghe như đang loạn luân vậy, anh không thích!
“Này này này! Đừng xáp lại đây?” Bạch Lập Nhân la oai oái.
Nhưng vô dụng, hai ‘cục thịt’ no đủ trước ngực “Diệu Diệu” không ngừng cọ lên cọ xuống trước ngực anh.
Ông trời ơi, cô ấy không mặc Bra.
Không những thế, hai đóa hoa trước ngực cô, cách một lớp vải mỏng manh cũng đang dán lên ngực anh.
Cô nhấc chân, gần như đang ngồi trên người Bạch Lập Nhân, cả sức nặng cơ thể đều đang dồn hết lên người anh.
Tư thế này muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu.
Đầu óc Bạch Lập Nhân trống rỗng, cuối cùng phun ra được mấy câu đứt quãng: “Diệu Diệu, chúng ta…như vậy…cũng quá nhanh đi….” Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Một nam một nữ đang hẹn hò, bày ra tư thế này, trừ cái kia còn có thể làm gì?!
Cô, cô, cô cũng quá nóng nảy đi? Bọn họ mới qua lại có một ngày! Quá nhanh!
“Chúng ta…mới…đừng nóng, cái đó….được không?” Giọng anh hư hư thực thực, nửa như kháng cự, nửa như chờ mong.
Cơ thể vốn thành thực hơn lời nói, hiển nhiên đã sớm phản bội anh.
Cái bộ phân bên dưới kia sớm đã ngọ nguậy không yên.
“Cuối cùng em cũng ôm anh được rồi!” “Diệu Diệu” dựa vào người anh, kích động đến trào nước mắt.
“Diệu Diệu, tôi biết cô thích tôi, nhưng đừng như vậy!” Anh đẩy cô ra.
Đàn ông thật dễ dàng bị nửa thân dưới khống chế, anh không muốn mất đi lý trí ngay lúc này.
Phòng của anh rất ‘sạch sẽ’, quả thật mấy ‘cái kia’ không có, nếu anh kìm lòng không đậu làm cô to bụng, hẳn sẽ lập tức cưới cô!
Không được, làm sao anh biết được trong quá trình tìm hiểu, hai người có hợp nhau hay không?
Không được, không được!
Anh lắc đầu, lấy lại bình tĩnh.