Cuối cùng tách trà kia cũng không có ném lên người Phó Dịch Bắc, Phó lão gia chỉ hừ lạnh một tiếng trước khi phủi tay áo rời đi ném lại một câu.
"Đưa tiểu Nguyệt về nhà đi!"
Thế là Tần Nguyệt mắt to trừng mắt nhỏ với Phó Dịch Bắc một hồi lâu.
"Còn không đi, ngây ra đó làm gì?"
Phó Dịch Bắc vừa mệt vừa bực nhưng lời ông nội nói ra anh vẫn là chấp thuận theo, thấy Tần Nguyệt vẫn cứ ngơ ngác thì anh trực tiếp xoay người đi luôn.
"Này!"
Tần Nguyệt luống cuống tay chân vội đuổi theo anh, bước chân Phó Dịch Bắc dài cô đuổi theo không kịp chỉ có thể chạy bước nhỏ theo.
"Phó Dịch Bắc."
Giọng nói khá cô mềm mại, lúc cô gọi tên anh giọng nói đi theo làn gió đêm thổi đến khiến cả thân bực dọc của anh trở nên dễ chịu đến lạ.
Anh mặt mày lạnh tanh dừng bước chân chờ cô chạy đến, Tần Nguyệt lọ mọ từ túi áo đem hai tờ khăn giấy nhét vào tay anh.
"Anh lau mồ hôi đi."
Cô nhìn nhìn mái tóc đã ướt đẫm đang nhỏ nước của anh chả khác nào mới vớt ra từ hồ nước, nói:
"Gió đêm có sương thổi tới rất dễ cảm lạnh."
Phó Dịch Bắc nhìn hai tờ khăn giấy trắng tinh trong tay khẽ xùy một tiếng, cười cợt hỏi:
"Cô lo cho tôi à?"
Tần Nguyệt nhíu mày lườm anh không thèm trả lời mà xoay người rời đi, Phó Dịch Bắc nhìn theo bóng lưng cô khoé môi anh ngày càng cong lên một độ cong hoàn mỹ.
Nể tình anh hai lần trả tiền xe buýt cho cô, Tần Nguyệt có ý tốt lại bị anh xuyên tạc thành ý vị không đứng đắn, cô quyết định không thèm để ý tới tên này nữa!
Nào biết cô đi cách anh một đoạn khá xa thì người nọ đã như bay tới đi sát rạt bên cô, còn dùng ngón tay chọc chọc lên vai cô.
"Này mặt trăng! Cho có hai tờ thì lau kiểu gì?"
Tần Nguyệt phủi tay anh ra, chân đi càng nhanh hơn.
Phó Dịch Bắc tặc lưỡi, mới ghẹo chút xíu mà đã giận rồi à?
"Này, cho thêm mấy tờ nữa đi, keo kiệt thế!"
Anh tiếp tục đuổi theo chọc chọc lên vai cô, Tần Nguyệt bị anh làm cho phiền chết đi được trực tiếp móc túi khăn giấy trong áo khoác ra ném thẳng vào người anh.
"Anh nói nhiều quá đi! Bị ông phạt là đáng đời anh!"
Phó Dịch Bắc nhanh nhẹn bắt lấy túi khăn giấy rút ra mấy tờ liền thong thả lau mồ hôi, nhưng dù thế bước chân anh vẫn đuổi kịp Tần Nguyệt đang cơ hồ là chạy bước nhỏ.
"Nhìn em thế mà vô lương tâm nhỉ? Tôi bị phạt tới giờ còn chưa được ăn cơm mà em bảo là đáng đời! Nhóc thúi!"
Phó Dịch Bắc thấp giọng hừ hừ nói bên tai cô, còn mắng cô là nhóc thúi, Tần Nguyệt nhịn không được nữa đứng lại nhấc chân đá anh một cái.
"Anh mới là nhóc thúi!"
Phó Dịch Bắc nhanh nhẹn tránh đi, anh thích thú nhìn Tần Nguyệt đang phồng mang trợn má lên với mình, có chút nhịn không được anh vươn tay ra.
Tần Nguyệt đá hụt, còn bị anh chỉ một ngón tay chọc vào má một cái, cô vừa tức vừa thẹn như sắp nhảy dựng lên tới nơi.
"Anh...!"
Phó Dịch Bắc cười càng tươi hơn trở tay xoa đầu cô.
"Dễ giận quá rồi đấy! Mau đi nhanh còn về nhà."
Tần Nguyệt lần nữa phủi tay anh ra, cô vểnh môi cất bước đi tiếp.
Phó Dịch Bắc chậm rãi đi song song với cô, anh cúi mắt đã nhìn thấy hàng mi đang rũ xuống của cô, vừa dài vừa cong như cánh quạt nhỏ.
"Này, mặt trăng."
Anh trầm giọng gọi, cô lại như không nghe thấy vẫn cứ cụp mắt nhìn dưới chân.
Anh nhếch môi cười mặc kệ cô để ý hay không vẫn hỏi ra một câu.
"Sống ở đây đã quen chưa?"
Hàng mi Tần Nguyệt khẽ run, cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt nhỏ giọng đáp:
"Quen rồi."
Phó Dịch Bắc nghe ra giọng điệu cô hơi khác thường, anh nhướng mày khó hiểu hỏi cô:
"Tôi chỉ có lòng hỏi thăm, em sao lại lộ cái vẻ gượng gạo thế?"
Tần Nguyệt chớp mắt hòng làm tan đi một tầng hơi nước trong mắt, cô quay sang nhìn anh chậm rãi nhoẻn môi cười với anh.
"Không có, em...!Cổ họng có hơi khát!"
"Ờ."
Phó Dịch Bắc cũng chẳng thèm để tâm đến cái lý do sứt sẹo của cô, anh cũng chỉ là nhất thời muốn hỏi thế thôi!
Tần Nguyệt thấy anh không có ý định nói thêm, cô cũng biết điều mà mím môi im lặng cùng anh đi về nhà.
Ánh đèn đường vàng nhạt phủ xuống trên người hai người tạo nên hai cái bóng thi thoảng lại chồng lên nhau.
Tần Nguyệt cúi đầu nhìn nhịp chân của anh và cô đều đều nhịp bước, bên trong lồng ngực trái tim loạn nhịp càng khiến cho cô không nhịn được lén cong khoé môi.
Đến đây đã gần tháng, La Thận Khâm luôn lo lắng dặn dò cô đủ chuyện nhưng ông chưa từng và cũng chẳng có ai hỏi cô, rằng cô đã quen với cuộc sống hiện tại hay chưa?
Thật ra lúc nghe Phó Dịch Bắc hỏi, cô xuýt chút là lắc đầu trả lời là không, cuộc sống hiện tại khiến cô rất ngột ngạt đặc biệt là mỗi khi về nhà.
Nhưng, cô lại lựa chọn trả lời một cách dối lòng.
Vì cô không muốn làm một người kể khổ, đặc biệt là cô không muốn chút ấm áp từ thiếu niên này sẽ trở thành sự thương hại!
Phó Dịch Bắc đưa cô đến tận cửa chính nhưng Tần Nguyệt vẫn cứ như người nhập mộng.
Mắt thấy cô sắp đâm đầu vào cửa, anh hết nói nổi đưa tay chặn lại cái trán của cô.
Tần Nguyệt vội hoàn hồn vươn đôi mắt mờ mịt nhìn anh.
Phó Dịch Bắc cau mày, cong ngón tay gõ lên trán cô một cái.
"Bớt mơ mộng đi."
Tần Nguyệt rụt cổ dùng tay che trán, nhăn mặt nhìn anh.
Phó Dịch Bắc ngược lại còn hung dữ trừng mắt với cô.
"Mau vào nhà nhanh lên!"
Tần Nguyệt bĩu môi thế mà lại ngoan ngoãn xoay người đi vào nhà thật, Phó Dịch Bắc thấy cô tự dưng hiền như vậy thì khá bất ngờ nhìn bóng lưng cô.
Không biết nghĩ tới gì anh tự dưng bật cười thành tiếng, anh gọi:
"Mặt trăng nhỏ."
Tần Nguyệt lúc đầu còn không thích anh tự tiện đặt biệt danh cho mình, nhưng nghe nhiều cũng thành quen tai.
Anh vừa dứt lời cô đã xoay người lại nhìn anh, hỏi:
"Có chuyện gì ạ?"
Phó Dịch Bắc ném túi khăn giấy trả lại cho cô, sau đó nhếch môi nói:
"Sáng mai cùng nhau đến trường."
Đến lúc anh xoay người rời đi Tần Nguyệt vẫn cứ ngây ngẩn đứng đó nhìn theo bóng lưng anh.
Thiếu niên này, cũng có lúc thật dễ gần!
Một người rời đi xa một người vẫn còn đứng đó nhìn theo, một hình ảnh được ánh đèn đêm khắc hoạ đến đẹp đẽ.
La Tuệ Lăng đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống, gương mặt xinh đẹp giờ đây đã trở nên giận dữ đến vặn vẹo.