Dần tới ngày thi cuối kỳ các đề cương ôn tập lại dồn dập kéo đến không ngớt, Tần Nguyệt ra hết sức học tập cô chăm chỉ tới mức Phó Dịch Bắc cũng thấy không vui.
Giờ nghỉ trưa Phó Dịch Bắc cố ý đến lớp cô kéo cô đi ăn cơm cùng mình, nhưng ngồi vào bàn ăn rồi mà đầu Tần Nguyệt vẫn không ngẩng khỏi đề cương môn địa lý trên tay.
Phó Dịch Bắc gỡ xương cá ra sạch sẽ đem phần thịt mềm bỏ vào khay cơm của Tần Nguyệt, anh lau tay sạch sẽ xong không nói hai lời đã giật lấy đề cương trên tay cô ném qua một bên.
Tần Nguyệt ngơ ngác nhìn anh hai giây, sau đó cô nhíu mày nói:
"Trả cho em!"
Phó Dịch Bắc làm ngơ, anh đem khay cơm đẩy đến trước mặt cô nhíu mày nghiêm túc nói:
"Ăn cơm trước, nếu không anh đem đề cương này ném vào thùng rác!"
Tần Nguyệt há to miệng muốn nói lại thôi vì cô biết anh nói được làm được, cô chỉ đành vơ lấy khay cơm ngấu nghiến ăn thật nhanh.
Phó Dịch Bắc thấy cô ngoan ngoãn ăn cơm thì vặn nắp chai sữa chua đưa qua cho cô.
"Em ăn chậm thôi, ôn tập cũng không thể liều mạng như thế.
"
Có lẽ do anh học cuối cấp rồi bài kiểm tra lớn nhỏ không ngớt nên khi thi cuối kỳ I anh cảm thấy cũng chẳng to tát gì, nhưng Tần Nguyệt quá mức nghiêm túc khẩn trương khiến anh lo rằng kì thi cuối năm nay cô sẽ gặp áp lực lớn hơn!
Tần Nguyệt ngốn cơm có chút nghẹn, cô nhận lấy sữa chua anh đưa uống vài hớp sau đó mới cắn môi nói:
"Em lo mình sẽ thi không tốt.
"
Từ thành phố nhỏ chuyển đến một trường học trọng điểm của cả nước, môi trường học tập cùng sự giảng dạy như ở trên một tầng cao khác khiến cô cảm thấy rất hoang mang.
Phó Dịch Bắc hiểu được nổi âu lo của cô, anh thôi nhíu mày đưa tay nhẹ vuốt tóc cô.
"Em cứ phát huy hết khả năng của mình, dù kết quả tốt hay xấu chỉ cần em không thẹn với sự cố gắng của mình là được.
"
Nói rồi anh đem trả đề cương lại cho cô.
"Ăn cơm đi, mấy hôm nay em gầy đi một vòng rồi đấy.
"
Tần Nguyệt hít mũi gật gật đầu với anh, sau đó cô lần nữa cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Thiên Thành cùng Nguyễn Ân Vân được hôm đi ăn chực no nê, ăn cơm còn được miễn phí cơm chó.
"Em gái Ân Vân, em ăn cá không? Anh gỡ xương cho em nha? Ăn nhiều vào kẻo gầy đi đó em!"
Thẩm Thiên Thành nhại giọng Phó Dịch Bắc bắt chước anh bỏ thịt cá vào khay cơm Nguyễn Ân Vân.
Nguyễn Ân Vân nhịn cười giả bộ nũng nịu đáp:
"Dạ, em cảm ơn anh.
Anh tốt quá đi à!"
Thẩm Thiên Thành cùng Nguyễn Ân Vân diễn xong tự thấy cảm lạnh mà rùng mình một cái.
Phó Dịch Bắc xì một tiếng nhấc chân đạp Thẩm Thiên Thành, mắng:
"Cút!"
Thẩm Thiên Thành lại tiếp tục đùa dai ôm lấy cánh tay Phó Dịch Bắc giả giọng ẻo lả nói:
"Ghét à, mau gỡ xương cá cho người ta đi! Mấy ngày nay người ta ăn không ngon ngủ không yên, sụt đi vài cân rồi đây này!"
"Mẹ nó cút! Cậu buồn nôn quá rồi đấy!"
Phó Dịch Bắc tức điên mạnh bạo đẩy cái tên động kinh này ra xa, nhưng đẩy mãi không được còn bị Thẩm Thiên Thành nhại giọng trêu chọc một hồi.
Tần Nguyệt vốn căng thẳng thấy hai người pha trò như thế thì bất giác phì cười, trong lòng cũng vơi đi không ít âu lo.
Rất nhanh ba ngày thi cuối kỳ cũng trôi qua, Phó Dịch Bắc làm bài xong rất nhanh nên ra sớm, anh liền đi thẳng tới toà nhà khối 11 đợi Tần Nguyệt.
Chuông báo hết giờ vang lên 5 phút sau Phó Dịch Bắc đã thấy Tần Nguyệt từ trong đám đông chui ra, vì chen lấn nên cô xuýt thì té sấp mặt may mà có anh đỡ lấy kịp lúc đem cô ôm vào lòng.
Trong dòng người ào ạt tràn ra, cô lại rất an ổn mà được anh bao bọc trong vòng tay.
Phó Dịch Bắc đưa cô đến nơi ít người một chút mới chậm rãi buông người ra, anh hỏi:
"Làm bài ổn chứ?"
Vẻ mặt Tần Nguyệt không cao hứng cho lắm, cô đưa tờ đề thi có ghi đáp án mình làm cho anh xem.
"Bài cuối cùng 3 điểm em lại tính sai mất rồi!"
Môn thi cuối cùng là toán học, Tần Nguyệt đã cố ôn tập kĩ càng nhưng vẫn làm sai.
Nhất thời cô ủ rũ không thôi trực tiếp gục đầu lên ngực anh.
Phó Dịch Bắc bất đắc dĩ bật cười một tay ôm vai cô một tay anh cầm đề thi lên xem xét, đột nhiên anh hơi nhướng mày hỏi:
"Mặt trăng nhỏ, tại sao em lại biết mình làm sai?"
Tần Nguyệt thôi không làm rùa rụt đầu nữa, cô ngẩng mặt lên nhìn anh nói:
"Trong lớp các bạn đều ra đáp án là 2, chỉ có mình em tính ra 0!"
Phó Dịch Bắc nghe thế thì không biết nên cười hay nên mắng cô, anh đem tờ đề thi nhét lại vào ba lô của cô sau đó dùng hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ xíu ủ rũ kia.
"Đừng theo chủ nghĩa số đông như thế! Chưa có kết quả cuối cùng thì chưa chắc em làm không đúng.
"
Hai mắt Tần Nguyệt chợt loé lên tia sáng, cô nắm lấy cổ tay anh hỏi:
"Vậy em làm đúng sao ạ?"
Phó Dịch Bắc cười cười trở tay ôm lấy vai cô.
"Anh không biết, anh chỉ có một cái mồm làm sao khiến em tin bằng 40 cái miệng của lớp em!"
Tần Nguyệt thấy anh không chịu trả lời thì uốn éo người rặn hỏi:
"Anh biết làm bài đó đúng không? Mau nói em biết đáp án đi mà!"
Phó Dịch Bắc tặc lưỡi lắc lắc ngón tay:
"Tuần sau có kết quả, đến lúc đó em sẽ biết thôi.
"
"Nhưng mà! "
Tần Nguyệt còn muốn rặn hỏi anh thì cổ tay cô đã bị anh nắm lấy đột nhiên kéo cô chạy thật nhanh.
"Dịch Bắc, anh làm gì vậy?"
Tần Nguyệt giật mình lớn tiếng hỏi anh, Phó Dịch Bắc vừa chạy vừa xoay đầu anh nhếch môi nở một nụ cười sáng chói hơn cả ánh chiều tà với cô.
"Thi xong rồi, đưa em đi xả stress.
"