Thức khuya rất có hại với cơ thể, nhưng quen rồi sẽ rất khó sửa đổi, tình yêu có đôi khi cũng thế, khi mà bạn vì không còn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người người kia mà mất ngủ, đó cũng là lúc bạn đã thích và có thói quen ỷ lại vào người ấy, tình yêu chính là một thói quen nhận thức với một người khác.
Dương Dương nhìn sang hướng mà giọng nam trầm thấp có từ tính truyền tới, trong giây lát đó ngất ngây, đó là một người con trai rất cực phẩm, đương nhiên cực phẩm ở đây với cực phẩm Hoàng Vinh kia là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, người con trai này rất anh tuấn.
Trán cao, da dẻ mịn màng hiện lên màu lúa mì khỏe mạnh. Lông mi dài bên dưới đôi mắt rất đẹp, bên trong là con ngươi đen như mực mà sâu thăm thẳm, quần áo rất hợp mode, những cái đó đã phát huy ra đến cực hạn lớn nhất ưu điểm của đàn ông.
Hắn nhìn về phía chân của Dương Dương, hé miệng cười nhưng không phải vui vẻ, ngược lại có phần hờ hững từ chối người từ ngoài ngàn dặm, Dương Dương mắng thầm trong lòng một câu, hắn bước ra khỏi chiếc Mercedes - Ben S.
"Anh không phải bảo em ở yên tại chỗ chờ anh sao? Tại sao lại giận dỗi chạy tới tận đây?" Người con trai ngồi xổm xuống nói, tay thì vươn ra giúp Dương Dương cởi giày.
Dương Dương có chút quẫn, muốn nói mình có thể tự làm, mắt lại liếc tới mấy tay lái xe như thấy người quen liền chạy, nhưng còn vài tên chưa từ bỏ ý định chờ ở một bên, đang lúc do dự, người con trai đã cởi được giày Dương Dương ra, sau đó giúp cô đứng lên.
"Mấy công việc nặng nhọc này thì để đàn ông bọn anh làm cho". Môi vẫn mím như trước, môi hắn kỳ thực rất dễ nhìn, màu môi rất nhạt, giống màu hồng của trẻ con.
Dương Dương không nói gì, nhìn người con trai bề ngoài rất ưu tú mà chưa từng gặp mặt này giúp cô rút giày cao gót, còn mấy tên lái xe máy nhìn thấy thì không la ó gì nữa, khạc đờm bốc đầu xe máy lao đi để lại sau lưng là bụi đất bay tứ tung.
Cái đế giày bị kẹt lại rất chặt, người con trai kia phải mất một lúc mới rút được nó ra. Anh ta ngẩng đầu lên, cười một cái với Dương Dương, lắc lắc cái giày trên tay nói: "Rốt cuộc cũng ra rồi".
Dương Dương nhìn thấy cũng dở khóc dở cười, gót giày và thân giày triệt để mỗi thứ một nơi, gót giày vẫn còn cắm trong rãnh cống, mà thân giày thì bị anh ta rút bật ra.
Dương Dương nhận giày lại, đứng chân cao chân thấp thế này bảo cô sao đi gặp khách hàng được đây? Dương Dương nhìn giầy không nhịn được nhíu mày, người con trai kia liếc Dương Dương một cái, không có đứng lên, ngược lại động thủ cởi nốt chiếc kia của Dương Dương.
"Anh. . . Anh muốn làm gì?" Dương Dương kinh hãi, đoán không ra người con trai mới lần đầu gặp mặt này muốn làm gì.
Anh ta không nói gì, vẫn cố chấp cởi giày Dương Dương ra, lúc nhìn thấy bàn chân nhỏ trắng nõn của Dương Dương thì có hơi sửng sốt một chút, khi ngón tay lướt qua mắt cá chân Dương Dương thì cả người cô run lên, anh ta trái lại nở nụ cười, đôi môi mỏng kéo ra một vòng cung đẹp mắt, Dương Dương trong phút chốc thất thần, người con trai kia càng vui vẻ, lúc đó cô mới có phản ứng, hơi quẫn đỏ mặt rụt chân về.
Người con trai cầm lấy gót giầy đập mạnh, không tới vài lần, lại thêm một cái gót giầy lưu xác tại dị xứ.
"Như vậy thì có thể đi rồi chứ?" Nói rồi giúp cô đi vào, Dương Dương lần này kiên trì không để hắn đi hộ, anh ta nhún nhún vai đưa giày cho Dương Dương.
Cao thấp như nhau, nhưng không còn được như trước, cả người lại "tụt" đi hẳn một nửa, nhất là đứng trước người con trai này, hắn hẳn trên m đi, Dương Dương ngẩng đầu suy đoán.
"Tôi m" Anh ta rất dễ dàng đoán được cô đang nghĩ gì, trực tiếp nói cho cô biết.
"Nói cho tôi biết để làm gì? Tôi lại không có hứng thú!" Dương Dương sờ mũi một cái, khuôn mặt có chút mất tự nhiên hơi đỏ hồng.
"Đi thôi, muốn đi đâu, tôi tiễn cô một đoạn" Nói rồi đi trước tới chỗ chiếc Mercedes - Benz S của hắn.
Dương Dương thấy đã muộn, do đó liền đi theo.
"Vừa rồi thật sự rất cám ơn anh" Dương Dương chân thành nói ra.
"Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi"
Không biết là cô quá nhạy cảm hay là sao, cô luôn cảm thấy người con trai kia đang cười cô, hơn nữa còn là cười nhạo, rốt cục cô không nhịn được, lén cầm gương soi, trang điểm không sao hết, tóc cũng không có rối, trên mặt cũng không dính gì mà, cô lại lén nhìn người con trai kia, vẫn có cái kiểu cười như có như không, Dương Dương buồn bực.
Dọc theo đường đi hai người cũng không có nói nhiều, Dương Dương lúc xuống xe nói với hắn tiếng "Cám ơn", anh ta vẫn mím môi, không nói một câu nghênh ngang mà đi.
Dương Dương nhìn chiếc xe màu bạc trắng đã đi xa rồi mới dựa theo địa chỉ trên danh thiếp mà đi tìm.
Xa Minh Vũ qua kính xe nhìn bóng dáng nhỏ gầy đằng sau, cầm điện thoại lên gọi đi.
Công ty TB này đúng là biết chọn địa điểm, vậy mà lại chọn một nơi hoang vu hẻo lánh thế này, Dương Dương đứng ở trong một nhà xưởng diện tích rất lớn, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cao mà tự cổ vũ trong lòng, chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, Fight¬ing!
"Này. . . Lý sử điện? (Cô là ai?)" Ở cửa sổ lộ ra đầu một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi hét lên với Dương Dương.
Dương Dương ngoảnh lại, lễ phép cười với người trông như nhân viên an ninh kia, "Chào anh, tôi là thành viên tiêu thụ tới từ công ty Hoa Tinh, có hẹn tới gặp ông chủ của các anh"
"A, lão phẫn hả, y theo đa cung hề lạp để. (a, ông chủ hả, ông ấy ở bên trong công ty)"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương 囧 thành đoàn, trên đời xa nhất không phải sống hay chết, mà là tôi đứng trước mặt bạn mà hai bên đều nói ngôn ngữ quê hương! Cô thật đúng là không hiểu ông ta đang nói cái gì, nhưng mà còn may là nhân viên an ninh kia chạy ra mở cửa.
Dương Dương gật đầu đi vào, bảo vệ trị an đang cầm điện thoại không biết đang nói cái gì, chỉ chốc lát liền có một cô gái đi ra ngoài nhà xưởng.
"Chào cô, tôi tên là Annie, là nhân viên bán hàng của công ty TB, xin hỏi cô là ai?" Cô gái ấy trông khoảng , mặt không có trang điểm, có thể trông thấy rõ nếp nhăn nơi khóe mắt.
"À, chào cô, tôi là Dương Dương, là thành viên tiêu thụ của Hoa Tinh" Dương Dương trước cũng có tên tiếng anh là "Michelle", nhưng tất cả mọi người không thích gọi, nói cái tên Dương Dương còn dễ nghe hơn. Thế là tên tiếng Anh của Dương Dương cũng gọi là Dương Dương.
"A, lại là Hoa Tinh, thế nào? Lại đổi người nữa à?" Annie nháy mắt với bảo an, bày ra một biểu tình rất không nhịn được.
"Ừm, tôi là nhân viên mới của công ty, xin chỉ giáo nhiều hơn"
"Tôi đương nhiên biết cô là người mới, thành viên tiêu thụ của Hoa Tinh trong mười người thì có tới chín là người mới, nhân viên kỳ cựu ở chỗ này đụng phải đinh nhiều vậy mà còn dám trở lại sao? Cũng chỉ có người mới như các cô, không biết gì cho nên mới dễ gạt". Annie tuyệt không cố kỵ Dương Dương, nói ra cả tràng dài, cách đó không xa, một người đàn ông đi dép lê giơ tay lên với cô ta, Annie xoay người lập tức đi.
"Annie tiểu thư. . . " Dương Dương nóng nảy, thảo nào toàn bộ người của bộ phận tiêu thụ vừa nghe đến cô nhận được Case này biểu tình liền trở nên rất cổ quái, thậm chí có người còn có chút cười trên nỗi đau của người khác, ngay cả Lâm Viễn cũng vỗ vỗ vai cô ý vị thâm tường nói: "Đúng là bánh chưng, trước sau gì cũng bị bắt chưng thôi".
"Còn chuyện gì nữa hả? Tôi rất bận, sao có thời giờ để ý tới mấy người các cô"
"Tôi có hẹn với ông chủ các cô, ông ấy bảo tôi tới tìm ông ấy" Dương Dương đuổi theo, bảo an ở phía sau dùng tiếng quê hương không biết nói gì.
"Lão phẫn hả, ha ha, Dương tiểu thư cô tới phòng họp chờ ông ấy đi". Annie ném cho Dương Dương cái nhìn đầy nội dung, lắc lắc cái mông đi tới phân xưởng.
Có người nói, phụ nữ mà bước đi thì mông cũng đong đưa, vô luận là có mang giày cao gót hay không, lúc phụ nữ đi chung quy so với đàn ông cũng đong đưa lợi hại hơn, Dương Dương nghĩ vậy, IQ linh lợi nở nụ cười, vóc người Annie đã bắt đầu biến dạng, vòng ba theo bước đi hai bên trái phải của cô ta mà lắc lắc dần suy sụp, đó là lí Lý Ninh bình thường đều dạy dỗ cô, phụ nữ ấy nha, phải đối tốt với mình một chút, phụ nữ vừa qua còn không hiểu được việc bảo dưỡng thì nên tự sát đi là vừa, trên đời không có người xấu xí, chỉ có phụ nữ ngu ngốc không biết cách trang điểm ăn mặc, mà trong mắt Lý Ninh thì Dương Dương chính là một trong số những người phụ nữ ngốc nghếch, nhưng mà hôm nay nhìn vóc dáng biến dạng của Annie và nếp nhăn ở khóe mắt cô ta thì Dương Dương quyết định sau khi trở về lập tức bái Lý Ninh làm sự phụ.
Dương Dương vừa nghĩ vừa đi tới phòng họp.
Cô ngồi xuống, nhìn hoàn cảnh xung quanh. Phòng họp rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn hội nghị cùng với mười cái ghế, xung quanh bày ít tài liệu và sản phẩm mẫu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không có ai để ý tới cô, Dương Dương vô cùng buồn chán cầm di động, có tin chưa đọc.
Một cái Là Lý Ninh gửi tới: Nha đầu xấu xí, cậu phải nỗ lực lên cho tớ, thành công tớ sẽ cho cậu trọn bộ bộ bảo dưỡng Sis¬ley (Hi Tư Lê), không nói nữa, tớ phải vào rồi, tối gặp ở quán bar Hồng Ma.
Dương Dương hé miệng cười, cô bạn Lý Ninh này thật không còn gì để nói, có người nói giữa phụ nữ rất khó có tình bạn chân chính, có thể là bởi vì mấy người đó chưa gặp được đi, nhưng cô đã gặp được. Còn nhớ lúc mới vào đại học, nhà cô ở thành phố khác, ba đi công tác, cơ thể mẹ thì khó chịu, không ai tới tiễn cô đi, khi một mình túi lớn túi nhỏ xuất hiện ở sân trường không tìm được phương hướng, lệ đảo quanh trong hốc mắt, lúc đó cô đang suy nghĩ, nếu có người lúc này tới giúp cô, là nữ, cô sẽ kết nghĩa kim lan với cô ấy, là nam, cô sẽ là tri âm tri kỷ với hắn, nếu hắn theo đuổi cô, cô cũng sẽ không cự tuyệt. Đúng lúc này, Lý Ninh xuất hiện, mang theo ánh dương quang rực rỡ, một khắc ấy, cô giống như thấy được thiên sứ, một thiên sứ cao m. Trong cuộc sống sau này, Lý Ninh vô luận là học tập hay trong sinh hoạt đều mang đến cho cô trợ giúp rất lớn, hai người cãi nhau ầm ĩ, bốn năm trôi qua, cảm tình giữa các cô tăng lên theo từng ngày.
Một cái là mẹ cô gửi: Con gái, con phải thận trọng đó, một bước sai, mọi bước đều sai, rất dễ mất đi đất nước, Thái Sơn, Himalaya, mọi việc đều có lão nương làm chỗ dựa cho con, fight¬ing, còn nữa nếu có "bom" muốn thả, nhưng nghìn vạn lần cũng phải nhịn, đừng có như lần trước.
Dương Dương đổ mồ hôi, mẹ cô thật đúng là làm gì cũng không bình thường, nhưng mà cô biết mẹ cô cực kỳ quan tâm tới cô, như thế nào đi nữa thì cô cũng là con gái một của Dương gia.
Một cái cuối cùng là mặt trắng nhỏ gửi tới: Snoopy, nhớ kiểm tra lại váy với cúc quần.
Dương Dương nghiến răng nghiến lợi, công phu quấn người của tên mặt trắng nhỏ này thực sự là hạng nhất, mỗi ngày sớm tối đều có một tin, mỗi ngày đều bắt cô dùng cơm Tàu với hắn, cũng bởi vậy, bụng cô tăng thêm một số, cần giảm cân. Nhưng tên mặt trắng nhỏ này cũng không phải cái gì cũng sai, ngoài khuôn mặt giống người được bao nuôi, tính cách và phẩm đức cũng không tệ lắm, cô không muốn, hắn sẽ không cứng rắn; cô không thích thứ gì, hắn nhìn qua một lần liền nhớ; ở cùng hắn luôn có chuyện để cười, Dương Dương nghĩ, công phu lừa gái này nhất định là được duy trì mầy mò nhiều năm. Vu Lỵ nói mặt trắng nhỏ vận dụng "Sách lược thói quen": Sách lược thói quen là một chiêu cao cấp để theo đuổi con gái, bởi vì nó cần đến sự kiên nhẫn. Hắn sẽ từ từ thâm nhập vào cuộc sống của em, khiến em ở trong đó thoải mái mà không tự chủ, khiến em từ từ quen có sự hiện diện của hắn, từ từ có thói quen ỷ lại vào hắn, một ngày nào đó bỗng nhiên tỉnh giấc thì cũng đã muộn, bởi vì em đã quen với sự hiện diện của hắn, cũng giống như con cá không thể rời khỏi mặt nước.
Cô nghe xong cúi gầm mặt cười ha hả, lúc Vu Lỵ tức giận mới lau nước mắt nói, chiêu này vô dụng với cô, cô kiên quyết không gặp mặt trắng nhỏ.
Vu Lỵ mắng cô vịt chết còn mạnh miệng.
Song Dương Dương có chút lo lắng, gần nhất chỉ cần bụng cô reo lên, đầu óc cô theo điều kiện là nghĩ tới mặt trắng nhỏ, nghĩ tới hắn mang cô đi ăn ở nhà hàng Pháp.
"Cô là ai?". Một giọng nam xuất hiện ở cửa, Dương Dương lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu lên, chứng kiến một người con trai chừng hai sáu hai bảy tuổi mặc quần đùi Ha-oai, đi dép lê, đầu tóc rối tung như ổ gà nhìn chằm chằm Dương Dương.
Cô sửng sốt, đứng lên, lộ ra tám cái răng: "Chào anh, tôi là người công ty Hoa Tinh. . . "
"Cô đọc qua sách chưa?" Người đàn ông không đợi Dương Dương nói xong cũng cắt đứt cô.
Quá khinh thường người rồi đi! Dương Dương có chút không vui, cô thật không nghĩ ra, vì sao bị cự tuyệt nhiều vậy mà Hoa Tinh còn chưa muốn buông tha khách hàng này, công ty TB cũng chưa từng có buôn bán gì với Hoa Tinh, hơn nữa căn cứ theo trình độ phát triển mà nói, cho dù cô thuyết phục TB, phỏng chừng đơn hàng cũng không lớn, chỉ là trên mặt cô cũng không thể hiện ra, ra ngoài xã hội cũng đã hơn nửa năm, hiểu được phải giấu tâm tình của mình, lại càng không muốn ở công ty không nên rơi lệ này mà rơi lệ, không có ai đồng tình với cô, nghĩ vậy, Dương Dương cười khổ, sự sắc sảo của cô vẫn còn chưa được tốt, chỉ là không có sự sắc sảo không có nghĩ là thỏa hiệp, nhưng mà học được cách bảo vệ mình, để mình sinh tồn tốt hơn là được rồi.
"Cô kia qua đây giúp tôi xem một chút, tiếng Trung của tôi không được tốt, những thứ này tôi không hiểu lắm"
Vừa nghe hắn nói chuyện, Dương Dương cũng lập tức biết chuyện, tiếng Trung của hắn đúng thật không tốt lắm, ngay cả trình tự chủ vị tân cũng lầm. Cô cười đi tới, thì ra anh chàng đang cầm trên tay quyển sách "Người nước ngoài học tiếng Trung", trong đó có một bài kiểm tra, Dương Dương vừa nhìn liền vui vẻ, có câu đề là như này: A. Tiểu Minh ở trên đường nhặt được một cái ví tiền. B. Ví tiền ở trên đường nhặt được tiểu Minh. C. Tiểu Minh ở trên ví tiền nhặt được một đường.
Ông chủ TB còn chưa xuất hiện, Dương Dương nghĩ không bằng dạy hắn một chút, tiêu hao chút thời gian cũng tốt.
"Không đúng không đúng, chắc là Ngô Tam Quế, nào có nhân vật lịch sử nào là Ngô Tam Oa, đây là thường thức, người Trung Quốc đều biết".
Anh chàng xoa tóc cười ha ha với Dương Dương, Dương Dương bất đắc dĩ hai mắt trợn trắng.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, ngay khi làm xong các đề thì bên ngoài trời cũng đã tối, Dương Dương nhìn thời gian, trời ạ, đã h hơn rồi.
"Cô phải đi?”
Dương Dương bất đắc dĩ gật đầu, cầm lấy túi xách, một buổi chiều lại lãng phí như vậy, nếu để Mary Lý biết được cô hoang phí thời gian chỉ để dạy một ABC Hoa Kỳ Tiếng Trung, không thể không mắng chết cô.
"A, được rồi, cô tên là gì? Tôi là Thanh Thiên, song mọi người đều gọi tôi là TOM"
Dương Dương sửng sốt một chút che miệng cười hỏi: "Vậy anh không phải họ Bao đấy chứ". Gộp lại chính là Bao Thanh Thiên rồi.
Thang mỗ lắc lắc đầu nói: "Tôi hộ Thích".
Cô ồ một tiếng không nói gì thêm, sau khi nói lời tạm biệt liền ra khỏi công ty TB, nhân viên an ninh kia còn dùng tiếng quê của hắn nói gì đó, nhưng cô đều nghe không hiểu.
Nhìn hoàn cảnh xa lạ u ám, Dương Dương nghĩ đến một màn vào buổi chiều kia không nhịn được có chút sợ hãi, cô đi ra ngoài hỏi mới biết chuyến xe sau cùng đã đi rồi, ở nơi vắng vẻ này có rất ít xe chạy tới.
Dương Dương khóc không ra nước mắt, níu chặt túi trong tay, nghĩ có nên gọi Lý Ninh tới đón cô, nhưng thường thường sau khi kết thúc vụ kiện Lý Ninh đều rất mệt, luật sư là một nghề mà đầu óc luôn phải bốc cháy hết mức, do dự lấy điện thoại, một bóng đen lại xông tới đoạt điện thoại trên tay cô.