:
"Chúng ta tới bệnh viện trước đi" Xa Minh Vũ đề nghị, tuy nói là đề nghị nhưng người đã đi về chiếc S của hắn.
Lý Ninh đuổi theo, Mộc Mộc và Dương Dương nhìn nhau một cái.
"Tớ không đi cùng đâu, vị kia nhà tớ tối nay sẽ qua, cho nên tớ phải về chăm sóc" Mộc Mộc vứt đi cái túi LV đã bẩn, đồng thời nháy mắt với Dương Dương.
"Tớ cũng có việc rồi, Ninh, hai người đi đi". Làm bóng đèn là chuyện rất không có đạo đức, cô nói xong lại nháy mắt với Lý Ninh ra hiệu sẽ cùng đi với Mộc Mộc.
Lý Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười nhưng không có ngăn cản.
"Cô không phải bị thương sao?" Hắn dừng lại, xoay người hỏi.
"Đúng vậy, Minh Vũ vừa rồi nói cậu bị va đập mà, có nghiêm trọng không?" Lý Ninh hỏi.
"Không sao không sao, chỉ đụng nhẹ thôi mà, không có gì đáng ngại cả" Nhưng thật ra là có chút đau, có lẽ là máu bị tụ rồi.
"Thế mà cũng coi là nhẹ? Vậy chắc cô thành tấm sắt luôn rồi"
"Tôi..."
"Đừng có tôi tôi tôi nữa, đi thôi, giờ cũng muộn rồi, cậu đợi rồi cùng tớ về" Lý Ninh nói xong dẫn đầu lên xe, Xa Minh Vũ chờ ở một bên.
"Vậy cậu cứ đi theo đi, tớ đi trước, có chuyện gì thì nhớ liên lạc với tớ đó" Mộc Mộc đi tới ven đường chặn lại một chiếc taxi, vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Cô hậm hực sờ mũi rồi theo sau, Xa Minh Vũ giúp cô đóng lại cửa sau rồi ngồi lại ghế lái.
"Ninh, ở đó đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đến bây giờ nhớ tới mà cô vẫn còn sợ hãi, cái mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn đang chớp lên trong mắt cô, nếu không phải Xa Minh Vũ giúp đỡ, e rằng đêm nay ba người các cô đều chạy không thoát.
"Mấy tên côn đồ thôi, không sao đâu, đừng lo lắng, cũng đã qua rồi"
"Sao có thể không lo được chứ! Vừa rồi tớ bị dọa sợ đến chân cũng nhũn ra này"
"Chân nhũn ra mà còn có thể cầm giày đập người, cũng không tệ lắm" Xa Minh Vũ chế nhạo.
Lý Ninh ở bên cạnh vô lương cười, "Chỉ tiếc cho đôi giày cao gót Ferragamo của mặt trắng nhỏ"
Dương Dương tức giận mắng cô ấy.
"Mặt trắng nhỏ?" Xa Minh Vũ nhếch mi hỏi.
"Mặt trắng nhỏ chính là người đã tặng cô ấy đôi Ferragamo"
"Vậy vì sao lại gọi người ta là mặt trắng nhỏ?"
"Ha ha, cái này thì anh tự hỏi cô ấy đi?" Lý Ninh lại cười, mắt cũng uốn cong lên, mặc dù trên mặt trang điểm có hơi sặc sỡ, nhưng không làm giảm đi sức quyến rũ của cô.
Lý Ninh tối nay đặc biệt thích cười.
Dương Dương làm bộ không có thấy gì, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc giày cao gót, quả nhiên là tiền nào đồ nấy, đập tới như thế vậy mà cũng không có hư, nhưng mà nếu bị hắn biết cô dùng chiếc giày này làm gạch ném không biết sẽ có biểu tình thế nào, cô không nhịn được lộ ra nụ cười, hai người trước mặt thấy được cùng trao đổi ánh mắt với nhau, không có quấy rầy cô, hai người cúi đầu một câu cũng không nói.
Tay của Lý Ninh bị vết cắt, cần phải rửa sạch vết thương. Mà cô, bác sĩ chỉ đơn giản giúp cô kiểm tra một chút, sau đó bảo cô ngày mai tới chụp X-quang, Dương Dương gật đầu đi ra ngoài.
Xa Minh Vũ tựa vào trên vách tường, vóc dáng cao gầy tạo ra một cái bóng thật dài trên hành lang, điếu thuốc trên tay gần như đã sắp cháy hết, hắn dường như chưa hề nhận ra, hai mắt vẫn trầm tư nhìn vách tường đối diện, đôi lông mày xinh đẹp níu chặt lại thành một đường, trong con ngươi đen như mực lại là sương mù mông lung, rất sâu thẳm, không có tiêu cự, thế nhưng nó lại như vòng xoáy hút người ta vào trong đó, mê muội chính chỗ ấy.
Điếu thuốc cháy hết, cái nóng tới tay, hắn lúc này mới phát giác ra, tàn thuốc cũng rơi xuống đất, thấy Dương Dương đứng một bên nhìn mình liền ngẩn ra, rất nhanh khôi phục, miệng nở nụ cười, "Đứng lâu rồi hả?"
Ngược lại cô có hơi xấu hổ, bị người bắt tại trận như trộm, mặt có hơi nóng lên, lắc đầu, "Cũng không lâu, mới đây thôi"
"Bác sĩ nói thế nào?" Nhìn vẻ ửng hồng mất tự nhiên trên mặt cô, hắn cười cười nhưng cũng không nói ra.
"Bác sĩ tan ca, y tá kiểm tra qua một chút, bảo tôi mai tới chụp X-quang"
"Vậy thôi hả?" Hắn cau mày.
"Ừ" Cô không hiểu gật đầu.
"Đi" Hắn đi tới kéo tay cô.
"Đi đâu?" Cô giùng giằng.
"Tìm bác sĩ"
"Nhưng các cô ấy nói bác sĩ đã về"
Hắn dường như rất quen thuộc bệnh viện, đi thẳng tới một phòng làm việc rồi đẩy cửa vào, một người đàn ông đang ngủ trên ghế, tiếng sấm rung trời.
Hắn đi tới, dừng trước mặt người kia, tay nắm lấy mũi anh ta, người đó giật giật, chỉ chốc lát đã bị nghẹn mà tỉnh lại.
"Anh?" Hắn xoa đôi mắt phù thũng, tựa hồ rất kinh ngạc thấy người trước mắt.
"Không nhận ra tôi nữa hả?"
"Cậu cái thằng nhóc này!" Người đàn ông đứng lên, đánh một quyền lên người Xa Minh Vũ, "Về lúc nào?"
"Được một thời gian rồi"
"Về lâu vậy cũng không liên hệ với bạn cũ, thật đúng là cậu! Được rồi, cậu trễ vậy còn tới đây làm gì?" Lúc này hắn mới chú ý tới Dương Dương đứng một bên, quay lại nháy mắt với Xa Minh Vũ.
"Đây là Cao Khả bạn tôi, bác sĩ thú vật ở đây, tiểu thư trẻ tuổi tới đây phải đề phòng bác sĩ thú vật chính là cậu ta"
"Xin chào! Đừng nghe hắn nói lung tung, là bác sĩ chuyên khoa thận, Minh Vũ, đừng bảo là bạn cũ không có đặc biệt chăm sóc cậu, sau này cậu có vấn đề gì về phương diện này, tới chỗ tôi, tôi sẽ giảm cho cậu %, có nghĩa khí chứ?" Nói xong quay sang Dương Dương, lộ ra hàm răng vàng khè.