Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

chương 28: đại ngư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ăn xong một bữa cơm nâng cốc cạn ly, Chung Nghi Bân và Trác Viễn đã đạt tới trình độ kêu nhau "Viễn ca" với "Nhị Bính" luôn rồi. Đối với chuyện điều tra cái nick marketing online kia, Trác Viễn biểu thị cứ bao trên người anh ta, nhưng đừng để cho bất luận kẻ nào biết là anh ta tra.

Trác Viễn tự chạy xe, do đã uống rượu nên không thể lái xe về được, Chung Gia Bân nói cứ để tài xế đến đưa anh ta về trước. Trác Viễn xua tay cự tuyệt, kêu một chiếc taxi đến, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

Đúng lúc Ngu Đường cũng đi ra tiễn người, vị Hoàng đổng kia có tài xế riêng, không cần Ngu Đường phí tâm, tự đi về một mình.

Hai nhóm người gặp nhau ngay chỗ đậu xe, Chung Nghi Bân nhìn về phía Ngu Đường mang theo cặp mắt thâm trầm, giơ tay lên tiếng chào: "Ngu tổng, thật là trùng hợp."

Ngu Đường quay đầu nhìn về phía anh: "Hai vị Chung tổng cũng uống không ít rồi đúng không, không bằng đến uống ly trà giải rượu nào."

"Vậy chúng tôi không khách khí." Trước khi đệ đệ cất lời, Chung Gia Bân đã đồng ý trước.

Chung Nghi Bân ngốc lăng bị ca ca dẫn vào đại sảnh, bên hông đại sảnh có một phòng trà, cung cấp nước trà có công hiệu giải rượu, thu phí cho có lệ.

"Chung tổng tận lực chờ tôi, là có lời định nói với tôi sao?" Ngu Đường không có chút men say nào, sắc bén ngồi trên ghế sô pha kiểu Châu Âu, nhàn nhạt nhìn Chung Gia Bân.

Chung Nghi Bân sửng sốt, anh chỉ cảm thấy thời gian ăn cơm của đêm nay có hơi dài, nhưng cũng không nhìn ra đại ca cố gắng kéo dài thời gian gì cả... Quay đầu thấy trợ lý đứng sau lưng đại ca, nhất thời hiểu rõ, chắc là lúc đó vị trợ lý này bị phái đi ra nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên phía Ngu Đường rồi.

"Chỉ là nhất thời tôi cảm thấy hiếu kỳ, sao mà tự nhiên Ngu tổng lại cảm thấy hứng thú với cổ phần của công ty Sóng Cũ vậy." Chung Gia Bân nhấp một ngụm trà giải rượu, đắng đắng chát chát cũng không quá dễ uống. Vốn dĩ Thịnh Thế cũng có ý đồ thu mua một chút cổ phần của công ty Sóng Cũ, nhưng giá quá đắt, lại dự tính thấy không có khả năng tăng giá quá cao, vậy nên liền gác lại ý định đó.

"À, anh thật đúng là cơ trí nhỉ, chỉ dựa vào chuyện tôi gặp mặt Hoàng đổng liền đoán được nhiều như vậy." Rõ ràng Ngu Đường còn nhỏ tuổi hơn Chung Nghi Bân, thế nhưng khẩu khí lại còn thành thục hơn cả Chung Gia Bân, cứ như mình mới là một tiền bối vậy.

"Không có ý gì khác, chỉ định nhắc nhở Ngu tổng một chút, Dụ Hoa cũng đang nhìn chằm chằm vào cổ phần của Sóng Cũ đấy." Chung Gia Bân lại nhấp tiếp một ngụm trà, xong rồi liền đứng dậy cáo từ. Dụ Hoa đang giành một hạng mục với Thịnh Thế, nếu như bởi vì giành cổ phần công ty với Ngu Đường mà bị trì hoãn tài chính, đối với Thịnh Thế mà nói, đó là chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Ngu Đường uống một hơi cạn sạch trà giải rượu trong ly, cười như không cười nhìn Chung Gia Bân: "Chung tổng thật thủ đoạn, bất quá, muốn đạt được chỗ tốt, dù sao cũng phải có chút thành ý chứ."

Bước chân đang rời đi của Chung Gia Bân dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Ngu Đường: "Đương nhiên rồi."

Ngu Đường lại tự rót cho mình một ly trà giải rượu nữa, nâng ly lên với hai anh em: "Tiểu Chung tổng không uống thêm vài ly sao? Không sợ đến lúc về bị vợ ghét bỏ hả?"

Chung Nghi Bân nghiêng đầu một cái, cảm thấy vị Ngu tổng này rất thú vị, vì vậy anh liền xoay người đi về rót một ly. Ngu Đường híp mắt, cụng ly với anh, hai người cùng uống ừng ực cạn sạch cả ly.

Ngồi vào xe, nhìn xe của Ngu Đường chạy đi mất, Chung Nghi Bân hiếu kỳ: "Ngu Đường đã kết hôn rồi?" Trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn mới chỉ chừng , không nghĩ tới đã có vợ rồi hả ta?

"Chưa." Chung Gia Bân tựa lưng vào ghế, nhéo nhéo mi tâm, "Cậu ta có một bạn nam ở chung, chính là tổng tài của giải trí Tinh Hải."

Mắt Chung Nghi Bân sáng ngời, không ngờ cũng là một người vợ nam, trách không được lại khuyên anh uống nhiều trà giải rượu một chút, hoàn toàn là kinh nghiệm của người từng trải đó nha!

Trên đường về nhà trời lại đổ mưa, mùa hè ở thủ đô cứ y như sắc mặt trẻ con, thay đổi thất thường. Chung Nghi Bân nhịn không được gọi điện thoại cho Sở Khâm: "Em đã về tới nhà chưa? Bên ngoài trời đang mưa đó."

Sở Khâm đi ăn tôm hùm nhỏ với Lâm Tiếu Tiếu, cho dù hai người có ăn mâm thì hiện tại cũng đã ăn xong hết cả rồi. "Em đang ở nhà nè, anh tới đâu rồi?"

"Vừa qua khỏi Tam Hoàn, chắc còn cỡ nửa tiếng nữa." Chung Nghi Bân nhìn thử GPS chỉ đường của tài xế, thành thật trả lời.

Chung Gia Bân nhìn mưa ngoài cửa sổ, nghe đệ đệ nói chuyện điện thoại sến súa.

"Uống chút rượu..."

"Hmm, không có, không có lái xe, anh ngồi xe của ca ca về..."

"Á, em không nói anh cũng quên mất, hề hề..."

Ngữ điệu ngốc ngốc nghếch nghếch, mang theo vài phần làm nũng, Chung Gia Bân khẽ hừ một tiếng, đã lớn vậy rồi mà còn làm nũng, sau khi đệ đệ mất trí nhớ, thực sự là càng sống càng thụt lùi mà.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên đệ đệ bên cạnh sáp lại gần: "Ca..."

Ngữ khí lấy lòng, không hề khác biệt với giọng điệu lúc nói chuyện với Sở Khâm ban nãy. Chung Gia Bân quay đầu, liền thấy cái đầu lớn của đệ đệ đã sắp gối lên vai anh, anh nâng tay lên đẩy đệ đệ ra xa chút: "Làm gì đó?"

"Cái bộ 《 Hậu cung thục phi truyện 》 kia, em định quay thành một bộ phim truyền hình với chế tác tinh xảo, có thể cho em thêm chút tiền nữa được không?" Chung Nghi Bân đáng thương hề hề nói.

"... Bản kế hoạch trình lên, nói bộ phim cẩu huyết càng có thể kiếm nhiều tiền hơn." Đây vẫn là lần đầu tiên Chung Gia Bân bị đệ đệ nhìn như vậy, một đôi mắt sáng long lanh khiến anh cảm thấy áp lực gấp bội, nói chuyện cũng không chắc như đinh đóng cột được nữa.

"Đó là do bọn họ chưa làm tốt, ngày mai em sẽ đưa bản hoàn chỉnh đến cho anh xem!" Chung Nghi Bân hứa hẹn, vươn tay túm lấy tay áo của ca ca, kéo kéo ăn vạ.

Chung Gia Bân để mặc đệ đệ nắm lấy tay áo của mình, kéo đến mức cả bộ tây trang được đặt làm riêng đều nhăn lại, mặt không thay đổi nói: "Ngày mai lúc họp đem tới chung luôn đi."

"Yay!" Chung Nghi Bân hoan hô một tiếng, quả nhiên làm nũng với ca ca là hữu dụng mà! Đúng lúc này cũng đã đến nơi, xe dừng lại trước cửa tiểu khu của Sở Khâm, Chung Nghi Bân dùng đầu cụng vào vai đại ca một cái, "Ca, em về nha, mai gặp!"

Sở Khâm đang đứng trước cửa tiểu khu, trong tay cầm một cây dù cầu vồng. Dù cầu vồng rất rộng, có tới tận khung dù, vô cùng rắn chắc, cho dù có đứng trong bão tố cũng sẽ không bị thổi ngược lại, còn có thể che khuất cả hai người nữa.

"Bảo bối!" Chung Nghi Bân thấy cậu, lập tức nhào qua.

Sở Khâm đón lấy anh, vội dùng dù che lấy người, quay đầu vẫy vẫy tay với đại ca Chung gia đang ngồi trong xe.

Chung Gia Bân thấy đệ đệ có người đón, liền không nói thêm gì nữa, ý bảo tài xế lái xe. Chờ đến khi không nhìn thấy hai người kia, anh mới thong thả ung dung kéo thẳng âu phục nhăn nheo lại, nắm đấm tay lại đặt ở bên môi, chặn lấy khóe môi đang liên tục cong lên.

Trời mưa thích hợp cho việc ngủ nhất. Chung Nghi Bân hưng phấn mở cửa sổ ra, để cho tiếng mưa rơi tí tách truyền vào, cũng không cần mở máy điều hòa, hô hấp mang theo hơi ẩm của nước mưa, có thể giúp giấc ngủ ngon hơn.

Sở Khâm sợ đến tối anh bị nóng, lấy chiếu ra trải. Chiếu được làm từ mảnh trúc, khiến cho Chung Nghi Bân cảm thấy rất mới mẻ, anh lăn một vòng ở bên trên, sau đó lăn đến bên người Sở Khâm.

"Dạ, không sao cả, gần đây vô cùng tốt." Sở Khâm đang nói chuyện điện thoại với mẹ, thấy Chung Nghi Bân lăn đến, duỗi tay đè cái đầu lớn đang ra sức liếm thắt lưng của cậu.

Nhà cậu không ở thủ đô, ba mẹ đã quen ở quê, không thích dọn đến đây, chỉ có ngày lễ ngày Tết có thể về nhà thăm họ. Mẹ Sở vừa mới xem thời sự, nghe nói ở thủ đô đột nhiên có mưa lớn xối xả, bà vội gọi điện thoại hỏi thử xem con trai có đang tăng ca không. Hỏi thăm cả đống chuyện về sinh hoạt hàng ngày, đề tài liền nhịn không được chuyển đến vấn đề tìm đối tượng.

"Đối tượng ạ..." Sở Khâm mím môi, nhìn Chung Nghi Bân đang trợn to cặp mắt tròn xoe, "Thật ra cũng có một người, chỉ là, lớn hơn con hai tuổi."

"Lớn hơn hai tuổi cũng có sao, lớn một chút sẽ biết thương con hơn đó!" Mẹ Sở vui vẻ không thôi, thằng con ngốc nhà mình, rốt cục cũng tìm được vợ rồi, "Tết này dẫn người về nhà chơi chút nha."

"Dạ, để tới đó rồi tính sau." Sở Khâm hàm hồ trả lời, lại hỏi thăm việc nhà vài câu, sau đó cậu mới cúp điện thoại.

Xuất thân của cậu bình thường, trong nhà không hề có nửa phần quan hệ với giới giải trí. Ba là một thầy giáo, mẹ là một công nhân viên chức của xí nghiệp nhà nước, sau đó xí nghiệp đóng cửa, bà tự mở cửa hàng kinh doanh, bởi vì tính cách rất mạnh mẽ, việc làm ăn cũng không tệ lắm. Cậu vẫn chưa thẳng thắn với người nhà, dù sao ba cậu là một phần tử trí thức truyền thống, khẳng định sẽ không thể tiếp thu chuyện này được, chỉ có thể để từ từ thôi.

"Mẹ kêu em dẫn anh về nhà kìa!" Chung Nghi Bân rất là hưng phấn, "Anh đẹp trai lại có tiền như vậy, nhất định mẹ em sẽ thích thôi."

"Vậy trước tiên anh phải cắt kê kê đi, vậy mẹ mới thích được." Sở Khâm liếc xéo anh.

Chung Nghi Bân xụ mặt, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, xoay người nằm thành hình chữ đại: "Đến đây đi, vì Athena, anh có thể hiến dâng kê kê của mình!"

"Anh muốn hiến dâng kê kê cho Athena?" Sở Khâm cưỡi lên người anh, vươn đầu ngón tay chọt chọt, "Anh như vầy gọi là khinh nhờn thần linh, biết không hả?"

Chung Nghi Bân bị cậu chọt đến có phản ứng, vươn tay nắm lấy eo của Sở Khâm, ấn ấn mông thịt mềm mại xuống: "Em chính là Athena của anh nha! Nữ thần, có thể cho phép chiến sĩ trung thành của em, nhìn thử xem hôm nay em mặc quần tứ giác màu gì được không?"

"Phụt ha ha..." Sở Khâm bị chọc cho cười ngã vào người anh, bị cái tên đang rình mồi kia cắn vào lỗ tai.

Cuối cùng, trên tấm chiếu trúc, Sở • Athena • Khâm thiêng liêng, tiếp nhận kê kê của tín đồ Chung gà con thành kính hiến dâng lên.

Sáng hôm sau, Chung Nghi Bân đã thức dậy từ sớm, tìm cái bản kế hoạch dự toán ra. Trong túi tài liệu, phát hiện một xấp văn bản, bên trên viết đầy các ý kiến về hạng mục này.

【 Hiện tại trên thị trường có đủ các loại phim cẩu huyết, nhưng khán giả cũng không phải đồ ngu, dưới tình huống không có gì để xem mới sẽ đi coi phim cẩu huyết. Nhưng họ cũng chỉ có thể xem một lần mà thôi, nói cách khác, cái loại phim truyền hình cẩu huyết gài mìn người ta chết không đền mạng này, chỉ có thể hot trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó không có cơ hội được chiếu lại lần thứ hai. Huống chi, hiện tại quyền đăng tải trên mạng internet cũng là một khối lợi nhuận không thể bỏ qua được, nếu như quay phim cẩu huyết, nhất định phải buông tha cho một phần lợi ích, mà lại còn khiến cho danh tiếng của Thịnh Thế gặp phải tổn hại. Phải quay một bộ phim truyền hình tinh xảo... 】

Chung Nghi Bân sờ sờ cằm, đây chính là bài diễn thuyết mình đã chuẩn bị sẵn trước khi mất trí nhớ, bên cạnh còn có một file Power Point nữa. Cái này rất hữu dụng, trước đây anh cứ mãi lo đọc mail và tài liệu, không có cẩn thận nghiên cứu mấy thứ trong máy tính của mình. Nghĩ như vậy, anh tiện tay mở mấy ổ đĩa ra.

Ổ D là tài liệu công việc, ổ E là các loại phần mềm, ổ F thì lại chứa rất nhiều hình ảnh và video. Tò mò mở thử một video lên, hình như là một bộ phim vườn trường, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đi trên đường cây rợp bóng, đột nhiên có một người vạm vỡ lao tới, bịt miệng bắt cóc cậu ta.

Hể, không ngờ còn là một bộ phim phá án nữa đó? Chung Nghi Bân nhíu mày, coi thêm chút nữa, người vạm vỡ dùng dây trói hai tay thiếu niên lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo của cậu ta ra, trong miệng lẩm bẩm vài câu tiếng Nhật.

Sở Khâm ngáp đi tới, rót một ly nước uống, nhìn thoáng qua màn hình của Chung Nghi Bân, cậu phun một ngụm nước ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio