Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhị Bính Bính..." Sở Khâm ngoắc ngoắc ngón tay với Chung Nghi Bân, "Qua đây, em bàn với anh chuyện này."
Chung Nghi Bân sinh lòng cảnh giác, không chịu đi qua: "Anh sẽ đứng ở đây, em cứ nói đi." Làm ra bộ dáng rất sợ Sở Khâm sử dụng mỹ nhân kế, gương mặt kiên trinh bất khuất.
"Em lại không ăn anh." Sở Khâm mím môi nhịn cười, "Gần đây weibo của anh được nhiêu fan rồi?"
"Hmm... Gần triệu." Chung Nghi Bân lẩm bẩm hai tiếng, sau lần anh lên Món thập cẩm kia đã được khán giả toàn quốc chú ý tới, fan weibo cũng liên tiếp tăng vọt, hơn nữa lúc trước có hỗ động và chuyện xấu với Sở Khâm, hiện tại đã vượt qua số lượng fan của một diễn viên hạng luôn rồi.
Sở Khâm khẽ nheo lại mắt, cười y như một con hồ ly.
Làm tổng tài của Thịnh Thế, Chung Nghi Bân cũng được coi như là người trong giới giải trí, huống chi hiện tại nhân khí của anh đang cao, lên chương trình của nhà mình hoàn toàn có thể được thông qua. Mà ca ca của Chung Nghi Bân, ở trước mặt công chúng cũng không phải người trong suốt. Là một người tuổi trẻ tài cao đảm nhiệm xí nghiệp của gia đình, mấy năm trước Chung Gia Bân đã sớm xuất hiện nhiều lần trên các loại tạp chí tài chính và kinh tế, hình tượng anh tuấn cơ trí đã khắc sâu vào lòng người, là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số thiếu nữ.
Có một cặp anh em này thêm vào, chương trình muốn không hot cũng khó đó.
Chung Nghi Bân giật giật khóe miệng, không ngờ chuyện bà xã nhà mình muốn nói lại là kêu anh và ca ca đi tham gia show truyền hình thực tế. Thật ra thì anh thấy không sao cả, dù sao cũng là chương trình đầu tiên do bà xã nhà mình đảm nhiệm, về tình về lý cũng nên ủng hộ một chút, chính là bên phía đại ca thì không biết ảnh có chịu đi không nữa.
"Đây cũng là ý tưởng mà em mới nghĩ ra thôi, anh hỏi thử ca ca giùm em đi, nếu không được thì thôi." Nghĩ đến gương mặt lãnh khốc của đại ca Chung gia, Sở Khâm lại ỉu xìu xuống, hi vọng thì tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc.
Chung Nghi Bân ngồi xuống bên cạnh Sở Khâm, ôm người đang ủ rũ vào trong lòng xoa xoa: "Mệt hả?"
"Dạ." Tựa vào lồng ngực rắn chắc ấm áp, Sở Khâm cảm thấy vô cùng yên tâm, thả lỏng thân thể cọ cọ vào ngực anh. Cậu không quá muốn đảm nhiệm cái chức tổng giám chương trình giải trí này, nhưng nếu đã nhận rồi thì nhất định phải làm cho tốt mới được, đây là thái độ làm việc từ trước tới nay của cậu, không liên quan gì tới mấy chuyện khác cả.
Bất luận là làm chương trình gì, lúc mới thành lập đều vô cùng trắc trở. Trong khoảng thời gian chuẩn bị này, cậu đã phải tiêu tốn rất nhiều tâm lực.
Chung Nghi Bân hôn một cái lên thái dương của cậu: "Đã quyết định ai làm MC chưa?"
Show truyền hình thực tế cần một MC đi theo quay chung. Hiện tại Thịnh Thế chỉ có vài MC có thể dùng, ít kinh nghiệm thì không chống đỡ được, nhiều kinh nghiệm lại có hơi không hợp phong cách.
"Em." Sở Khâm buồn buồn nói. Người khác làm tổng giám, cậu còn có thể đẩy không nhận, mình làm tổng giám liền không thể đẩy được nữa.
Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, không nghĩ tới sẽ là Sở Khâm tự đi làm MC. Chương trình này đều quay ở ngoài trời, ê kip phải đến các địa điểm du lịch, nếu như mình không tham gia, liền có nghĩa là cỡ – ngày Sở Khâm lại phải tách khỏi anh đi công tác một lần.
"Ngày mai anh đi nói với ca ca." Chung Nghi Bân ôm chặt lấy người thêm một chút.
Chương trình còn đang trong giai đoạn chuẩn bị khẩn trương, khách mời vẫn đang được mời tiếp, có người đặc biệt xem trọng, Sở Khâm liền kêu nhân viên đuổi theo mời nhiều lần. Quá đại bài, chính là thích loại cảm giác được người ta đi mời nhiều lần, đến một trình độ nhất định liền đồng ý.
Quả nhiên, dưới sự kiên trì không ngừng nỗ lực, lại mời được một cặp anh em nữa.
Ca ca là một ca sĩ, tên là Tôn Tường, đệ đệ còn đang đi học, là một bạn nhỏ chưa xuất đạo. Mời bọn họ là bởi vì Sở Khâm từng gặp qua đệ đệ của Tôn Tường, lớn lên vô cùng đáng yêu, tính cách cũng hoạt bát.
《 Bánh bao chạy mau 》 ở Hàn Quốc, kỳ thực cũng dựa vào mấy bạn nhỏ bán manh hút fan, thường thường đều mời mấy nghệ sĩ có em nhỏ. Nhưng ở Trung Quốc, có thể tìm được nghệ sĩ có anh chị em đã không dễ dàng gì rồi, tuổi tác và vân vân chỉ có thể quên đi thôi. Cho nên, có thể tìm được em trai em gái nhỏ tuổi liền khiến cho Sở Khâm cảm thấy rất vui mừng.
Bên phía Mộ Thần và Mộ Sa cũng chừa ra kỳ này, nên đã hẹn được rồi. Năm cặp đã tìm được bốn cặp, Sở Khâm thở dài một hơi, có ảnh đế và ảnh hậu làm chiêu bài, có đi mời người khác cũng sẽ dễ hơn.
Bận rộn suốt một ngày đến tối tăm trời đất, tổng giám giải trí bên Giải trí Tinh Hải đã gọi điện đến cho cậu. 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 sắp tới hồi kết, bởi vì độ hot vô cùng cao, Giải trí Tinh Hải đã sắp xếp sẵn những công việc tiếp theo, hi vọng bên này sẽ phối hợp với họ.
"Giải trí Thịnh Thế đã quyết định sẽ phát lại vào kỳ nghỉ đông, cho nên lúc không phát sóng, hy vọng có thể có vài kỳ chương trình giải trí giảm xóc, giữ vững độ hot." Lần này Giải trí Tinh Hải và Thịnh Thế hợp tác rất khoái trá, tự nhiên thái độ cũng khá là thân thiện.
Sở Khâm cười trả lời: "Bên công ty đã thông báo, tôi đã cho lên kế hoạch, hai ngày sau sẽ gởi qua cho ngài, sau khi xem xong hai ta sẽ thương lượng một chút."
"Được rồi, cảm ơn Sở tổng." Tổng giám của Tinh Hải cười nói cám ơn, y vô cùng thích vị tổng giám giải trí mới nhậm chức này, dễ nói chuyện hơn Trần Phong kia nhiều lắm.
Cúp điện thoại, Sở Khâm dùng ngón tay click chuột, kiểm tra phản ứng của 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, có không ít diễn viên đã nổi lên nhờ bộ phim này. Ví dụ như tiểu thịt tươi đóng vai ám vệ trong phim, tiểu hoa đán đóng vai sủng phi, thậm chí đến cả lão diễn viên đóng vai thái giám tổng quản cũng hot một phen.
Phim được chế tác hoàn mỹ, quả thực chính là để nâng người.
Mộ Thần làm diễn viên chính của bộ phim này, tham gia show truyền hình thực tế vừa vặn có thể kéo dài đột hot của phim. Sở Khâm sờ sờ cằm, trong lúc vô tình cậu đã hoàn thành nhiệm vụ kéo dài độ hot này rồi, lại để cho mấy người khác trong phim tham gia vài kỳ show tổng hợp là ok luôn.
Đang xem, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Lúc Chung Nghi Bân tới đây, thấy Sở Khâm đang nhìn vào máy vi tính đờ ra. Bởi vì là phòng làm việc của tổ chuẩn bị, bên trong chất đồ lộn xộn, mọi người đều bề bộn nhiều việc, nhìn thấy tổng tài đến liền đứng lên chào hỏi. Chung Nghi Bân làm ra một động tác đừng lên tiếng, không cho mọi người nói chuyện, anh lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Sở Khâm, che kín hai mắt của cậu lại.
"Đoán xem anh là ai?" Thanh âm từ tính của Chung Nghi Bân vang lên ở bên tai.
Trong bóng đêm Sở Khâm trợn trắng mắt, làm bộ đoán không ra vươn tay lên, sờ sờ cái mặt đang sáp lại gần, một tay bóp gương mặt tuấn tú lại tạo thành một cái mỏ gà con: "Hmm, mỏ nhọn, nhất định là Chung gà con rồi."
"Phụt ——" Mấy nhân viên nhịn không cười được một tiếng, sau đó vội bụm miệng lại. Bọn họ đều không phải người mới, tự nhiên ít nhiều gì cũng biết được quan hệ giữa tổng tài và Sở tổng, nhưng thấy hai người đùa giỡn thân mật như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.
Chung Nghi Bân trừng bọn họ, giận dữ buông tay ra. Sở Khâm cười nhìn anh, hất hất cằm ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, kéo Chung Nghi Bân đi ra ngoài: "Sao lại chạy tới đây?" Hiện tại vẫn đang là giờ làm việc mà.
"Có một tin tốt muốn báo cho em." Chung Nghi Bân kéo Sở Khâm vào phòng làm việc của tổng giám giải trí.
"Cái gì?" Sở Khâm chớp mắt mấy cái, có tin tốt gì đáng giá cho Chung Nghi Bân tự chạy tới nói với cậu vậy kìa?
Chung Nghi Bân đặt một phần hợp đồng tới trước mặt Sở Khâm. Giấy trắng mực đen, chính là hợp đồng của khách mời trong show truyền hình thực tế, lướt qua mấy điều khoản phức tạp, ánh mắt của Sở Khâm dừng ở chữ ký cứng cáp hữu lực ở khúc dưới. Tên được một chiếc bút cao cấp viết ra, phóng khoáng đẹp mắt lại không mất đi kiểu chữ, rõ ràng chính là ba chữ "Chung Gia Bân".
Kỳ thực Chung Nghi Bân cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, anh mặt dày mày dạn đi tìm ca ca, ấp úng nửa ngày mới nói ra, muốn rủ ca ca cùng tham gia show truyền hình thực tế. Vốn dĩ Chung Gia Bân chỉ dùng một loại ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn đệ đệ, làm tổng tài của một tập đoàn, giá trị mỗi tiếng đồng hồ cao hơn nhiều so với thù lao được chia đều theo tiếng trong show truyền hình thực tế, với anh mà nói căn bản chính là lãng phí thời gian.
Nhưng sau khi xong nghe nội dung chương trình, không ngờ đại ca Chung gia lại trầm mặc, đợi nửa ngày mới đột nhiên nói một tiếng "được", dọa Chung Nghi Bân đến mức thiếu chút nữa đã té khỏi sô pha.
"Ca ca đồng ý rồi?" Sở Khâm mở to hai mắt, ngạc nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy cổ của Chung Nghi Bân, hôn anh một cái vang dội, "Nhị Bính Bính, anh quá tuyệt!"
Có anh em Chung gia thêm vào liền gom đủ cặp anh chị em, đã giải quyết vấn đề khó nhất trong quá trình chuẩn bị, về sau liền sẽ dễ xử lý hơn rồi.
Chung Nghi Bân nhíu mày, ẵm Sở Khâm lên, quấn hai chân thon dài quanh hông mình, đặt mông của cậu lên bàn làm việc, cúi đầu cọ vào đôi môi trơn bóng: "Để dành lời này đến tối hẵng nói."
Tưởng tượng ra cảnh Sở Khâm nói mấy câu kiểu "ông xã tuyệt quá" vào thời khắc kích động, tuy rằng tục khí, nhưng cũng vô cùng hấp dẫn đó.
Sở Khâm cảm nhận được cái vật cứng đang chọc ở giữa hai người, nhất thời đỏ mặt: "Cái tên lưu manh này, buông em xuống."
"Sở tổng!" Ngoài cửa, Tiểu Trương phụ trách liên lạc khách mời gõ cửa một cái, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn cấp.
"Vào đi." Sở Khâm đẩy tên đại lưu manh kia ra, chỉnh sửa quần áo lại một chút rồi mới kêu người tiến vào.
Tiểu Trương buồn rười rượi bước vào, còn chưa kịp lên tiếng đã cảm nhận được một tầm mắt uy nghiêm quét qua người cậu, quay đầu thấy tổng tài đang ở chỗ này, nhất thời cậu cảm thấy áp lực rất lớn: "Chung tổng..."
Chung Nghi Bân khẽ gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Trương, trong ánh mắt có oán niệm được thực thể hóa gần như có thể đâm thủng người. Dưới ánh mắt như vậy, Tiểu Trương vốn đang định báo tin xấu rất muốn bật khóc ngay tại chỗ.
============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Kỳ thực nghe góc tường áp lực rất lớn》
Nhị Bính: lấy máy chơi game ra Chúng ta chơi cái này đi
Khâm Khâm: Không muốn, vẫn đang trong giờ làm mà
Nhị Bính: Sợ cái gì, trong phòng này chỉ có hai chúng ta
Tiểu Trương: (⊙ o ⊙)
Nhị Bính: khoe khoang hợp đồng Anh làm thế nào?
Khâm Khâm: Nhị Bính Bính, anh tuyệt quá
Nhị Bính: Hê hê, còn có chuyện lợi hại hơn nữa nè
Tiểu Trương: o(>﹏