“Tại sao anh lại lên đây?” Tiếu Cảnh Nhiên nheo mắt và ngay lập tức đẩy bàn chân của ai đó trên vai cậu ra.
Lục Tri Hoài cong đôi mắt hoa đào quyến rũ kia, cười rạng rỡ: "Không phải em bảo anh đến đây sao?"
“Ta cho ngươi vào, nhưng không cho ngươi lên giường!” Tiêu Cảnh Nhiên mặt tối sầm lại.
Có người thẳng thắn nói: "Ta cảm thấy nó cũng không sai biệt lắm.
"
Không sai biệt lắm? Kém hơn rất nhiều, được không?
Tiếu Cảnh Nhiên hung dữ nhìn hắn: "Sao ngươi tìm ta muộn như vậy?"
Ồ, ai đó tốt hơn hết là không nên nói rằng đó là để làm ấm giường.
Hắn dường như đoán được cậu đang suy nghĩ gì, nhưng có người không như ý muốn, hắn ngả người nhíu lại mi, nhàn nhạt nói: "Ta tìm ngươi bồi dưỡng tình cảm!"
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại đem cậu cấp dỗi trở về.
Tự trách mình sao lại đồng ý lời cầu hôn “vun vén tình cảm” trong sáng của ai đó.
Một niềm hối hận ập đến trong anh, và sau đó đã quá muộn.
Tiêu Cảnh Nhiên hít sâu một hơi đặt xuống điện thoại, vẻ mặt thối: "Làm sao bồi dưỡng?"
“Không có việc gì, ngươi có thể tiếp tục chơi game, đừng lo lắng cho ta.
” Lục Tri Hoài dựa vào bên cạnh cậu, vô tội chớp mắt, “Ta ở đây, sẽ không ảnh hưởng đến trò chơi của ngươi đúng không?”
Tiếu Cảnh Nhiên bị lời nói sặc mùi trà xanh làm cho sửng sốt, sau khi nhận ra, vô thức nheo mắt lại.
“Ảnh hưởng.
” Sát thủ trò chơi nói không chút cảm xúc, “Tránh xa ta ra.
”
“Nhưng ta muốn xem ngươi chơi game!” Người nào đó táo tợn, nhưng không chịu rời đi.
“Ngươi chơi trò chơi, ta sẽ không cùng ngươi cãi nhau.
” Lục Tri Hoài ngay thẳng hứa.
Tiếu Cảnh Nhiên thấy không thể bắt hắn được nữa.
Quan trọng hơn, để tránh cho hai người tương đối không nói nên lời cùng nhau, cậu đành phải nhấc điện thoại lên và bắt đầu lại trò chơi.
Sau ba phút, một người vừa hứa sẽ không làm phiền đã đem lời hứa vứt sau đầu và bắt đầu động tay động chân với cậu.
Lơ đãng vòng tay qua eo cậu, xoa mặt cậu,… cậu cố chịu đựng nhưng thấy cậu cứ im lặng hắn lại càng không kiêng nể gì, ôm cậu như gấu túi không chịu buông ra có hơi quá đáng không? Còn thò đầu vào cổ cậu? !
Người nào đó sẽ không là mặt địch quân phái tới nằm vùng đi?
Tiếu Cảnh Nhiên mặt đỏ bừng, rảnh tay đẩy cái đầu to đang nằm trên vai cậu ra.
Kết quả là, lòng bàn tay to lớn khó chịu của ai đó lại tiến đến nắm lấy lòng bàn tay của cậu.
Nhìn thấy màn hình điện thoại di động lại tối đen, tâm lý của Tiếu Cảnh Nhiên hoàn toàn sụp đổ, cậu không chịu nổi mà dùng một cái tát chúp cái kia con vướng víu móng vuốt.
“Ngươi không phải bên kia người phái tới pha ta đi?” Tiếu Cảnh Nhiên, người rất tức giận với hắn, nghiến răng hỏi.
Lục Tri Hoài nhướng mày tiếc nuối nhìn đôi bàn tay bị tát không thương tiếc.
Chậc chậc chậc ! Tại sao nó lại khác với video của người nổi tiếng trên mạng?
Rõ ràng trong video, người bạn trai đang chơi game, khi đưa tay ra thì sẽ được bạn trai ôn nhu cầm lấy, hai người mười ngón tay cùng nhau, sau đó nói câu: như vậy đánh trò chơi mới ấm lòng.
Như thế nào đến Tiếu Cảnh Nhiên người này, vẻ mặt đầy chán ghét như muốn nói: "Những người chơi trò như thế này đều là đồ ngốc!"
"Ta ! " Vừa muốn biện hộ vài câu, nhưng lại thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Nhiên càng ngày càng đen, toàn thân tức giận muốn gϊếŧ người.
Lục Tri Hoài cẩn thận liếc qua và thấy một giao diện hiển thị trò chơi thất bại.
Lập tức nhát gan, vì sợ tiểu tổ tông giận chó đánh mèo.
Hắn vội sờ mũi an ủi vài câu: "Em đừng buồn, là do đồng đội chơi chưa tốt, chúng ta hãy giành lại".
“Ha.
” Tiếu Cảnh Nhiên chế nhạo, “Ba trong số bốn đồng đội đã báo cáo ta! Không thể không cảm tạ phúc ngươi ban tặng!”
Lục Tri Hoài cố nặn ra một nụ cười: "Không sao, bốn người đồng đội chỉ có ba cái báo cáo, còn lại một cái!"
Tiêu Cảnh Nhiên hít sâu một hơi, nghiến răng cười: "Bởi vì còn lại là Tề Diệp!"
Lục Tri Hoài: "! "
“Dừng chơi, ngủ!” Tiêu Cảnh Nhiên ngữ khí không có thể nghiệm cảm trò chơi ném điện thoại di động xuống giường nhỏ.
“Nhiên Nhiên—” Lục Tri Hoài cũng ngã xuống và thì thầm bên cạnh chiếc chăn bông mà cậu cuộn lại.
Tiếu Cảnh Nhiên quấn mình vào một cuộn hoa, đá nhẹ hắn qua chăn bông, và nói với một giọng nói nghẹt thở, "Vào phòng khách ngủ!"
“Ta sai lầm rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi chơi game.
” Người nào đó ân cần nói: “Thật sự, ta hứa!”
Ồ, người hứa còn ít sao?
"Nhiên Nhiên—" Lục Tri Hoài ôm chăn bông vào trong lòng, giống như một con chó lớn bị ủy khuất, "Nhiên Nhiên, ngươi để ý ta đi ! "
Tiếu Cảnh Nhiên ngay lập tức tức giận: "Dậy đi ! ngươi đang áp chết ta!"
Cà trớn!
Người nào đó đối với chính mình chú ý tới cân nặng của chính mình?
“Vậy thì em không tức giận nữa sao?” Lục Tri Hoài nằm trên người cậu bắt đầu giở trò côn đồ, hai mắt sáng lên, “Ta sẽ đứng dậy nếu ngươi không giận nữa.
”
Tuy cách nhau một lớp chăn bông, nhưng tư thế hiện tại của hai người thật sự rất mơ hồ.
Ngay khi Tiếu Cảnh Nhiên ngẩng đầu lên, cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt thiếu đòn của người nào đó đang nằm trịch thượng trước mặt cậu, cậu lập tức xấu hổ và tức giận, nhưng lại không thể làm gì hắn.