Khi Lục Mạch sắp tới nhà hàng Thanh Yên, Viên Uyển dường như biết cậu sẽ đến sớm, vì vậy gọi điện cho cậu, chỉ nói ba từ: “Phòng mẫu đơn.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Xe vừa dừng ở lối vào nhà hàng, nhân viên giữ xe đã lễ phép bước tới chào hỏi, sau khi nhận thẻ xe, Lục Mạch lập tức bước vào nhà hàng.
Các nhân viên đón khách ở cửa, ngay lập tức lễ phép lịch sự chào đón, nở nụ cười chuyên nghiệp và hỏi, “Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài đã hẹn trước chưa?”
Lục Mạch sửa sang tay áo, vừa đi vừa trả lời, “Phòng mẫu đơn.”
“Dạ vâng thưa tiên sinh.” Nhân viên lễ tân lập tức dẫn đường cho Lục Mạch.
Nhân viên của nhà hàng Thanh Yên được đào tạo rất chuyên nghiệp, mặc cho tướng mạo Lục Mạch xuất chúng cùng với khí chất bất phàm nhưng họ cũng không nhiều lời, thậm chí ngay cả nhìn nhiều vài lần cũng không.
Phòng Mẫu đơn là một căn phòng trồng hoa nhỏ, có một khoảng trống ở giữa dành cho bàn ăn.
Khi đến phòng Mẫu Đơn, Lục Mạch không đợi nhân viên lễ tân lên tiếng, trực tiếp gõ nhẹ cửa phòng hai lần, rồi mở cửa bước vào.
“Ồ, con đến rồi à?” Viên Uyển đang nói chuyện với Phương Bối Thần ngồi bên cạnh, nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Lục Mạch nheo mắt, ngoại trừ Phương Bối Thần ở bên cạnh, ngay cả người chồng hiện tại của bà cũng đang ngồi đối diện với bà.
“Anh trai.” Hai mắt Phương Bối Thần sáng lên, nhẹ nhàng đứng dậy chào.
Lục Mạch liếc nhìn cô một cái, nhưng không có đáp lại.
“Lục Mạch, đã lâu không gặp cháu.” Người chồng hiện tại của Viên Uyển – cha ruột của Phương Bối Thần là Phương Uy cũng đứng dậy chào hỏi sau khi nghe thấy động tĩnh.
“Chào chú.” Lục Mạch lễ phép bắt tay chào hỏi Phương Uy.
“Nếu đến rồi thì ngồi đi.” Viên Uyển không nhúc nhích, vẫy tay với những người đang đứng, “Đừng ngu ngốc nữa, bấm chuông rồi để người phục vụ dọn đồ ăn lên đi.”
Phương Bối Thần ngay lập tức gật đầu, nở một nụ cười trên môi rồi bấm chuông.
Đối với cô, đây là lần đầu tiên gia đình cô ngồi ăn cơm cùng nhau, đây là điều mà cô đã mong mỏi từ rất lâu, cô không biết nội dung gì trong bức thư của mẹ gửi cho Lục Mạch có thế khiến anh cam tâm tình nguyện tới cùng ăn bữa cơm.
Bởi vì có những người khác bên cạnh, Lục Mạch không tiện hỏi chuyện gì, một bữa cơm an ổn mặc dù cậu cũng chưa ăn nhiều.
Lục Mạch đang đợi Viên Uyển chủ động nhắc tới chuyện Dương Chi, ai biết đến khi kết thúc bữa ăn, Viên Uyển cũng không đề cập tới nó dù chỉ một lần.
Bởi vì phải lái xe nên Lục Mạch không uống rượu, trong lúc chờ nhân viên đỗ xe lái xe qua, cậu nhìn mẹ mình đang đứng đợi xe, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, “Thật sự chỉ cần ăn một bữa cơm sao?”
“Mẹ đã lừa con bao giờ chưa?” Viên Uyển chỉ hỏi ngược lại.
Lục Mạch không nói lời nào, thật sự chưa từng lừa gạt, ngay cả hồi nhỏ mẹ cậu nói rằng sẽ không bao giờ quay lại, bà ấy cũng thật sự không bao giờ quay lại nữa.
Bà luôn nói được thì làm được.
Bất kể là ly hôn hay tái hôn.
“Tùy bà.” Lục Mạch không suy nghĩ thêm nữa, sau khi nhân viên giữ xe lái xe đến, lịch sự chào tạm biệt Phương Uy, rồi gật đầu với Phương Bối Thần thì lập tức lái xe rời đi.
Sau khi nhìn chiếc xe do Lục Mạch lái biến mất khỏi tầm mắt mình, vẻ mặt Viên Uyển hơi thất thần, cảm thán nói, “Cuối cùng đã trưởng thành rồi.”bg-ssp-{height:px}
Phương Uy ôm vỗ vai bà, mang theo cảm giác an ủi, ông không ở trong tình huống của Lục Mạch, cho nên không lý giải được thái độ của Lục Mạch đối với Viên Uyển và sự né tránh của cậu với ông và con gái mình, nhưng ông cũng không trách Lục Mạch về điều này.
“Mẹ à, hôm nay mẹ làm cách làm để anh Lục Mạch đến ăn cơm vậy? Trong thư mẹ viết gì thế?” Phương Bối Thần nhìn Lục Mạch rời đi thì không nhịn được hỏi.
“Chuyện này con đừng tò mò.” Viên Uyển giơ ngón tay ấn nhẹ lên vẻ mặt đề tò mò của Phương Bối Thần, nhắc nhở, “Quan hệ tốt với bạn gái của anh con, lần này con và cô bé kia tiếp xúc, hẳn là anh con sẽ không vui nên đừng làm chuyện gì dễ chọc giận nó.”
“Chuyện này mẹ đừng lo lắng, con vẫn có chừng mực.” Phương Bối Thần vội vàng đáp lời.
Viên Uyển nhìn Phương Bối Thần cười thì xoa nhẹ đầu cô. pass chương -: passnaydedanhluathuii
Dù cố gắng thế nào bà cũng không thể bù đắp được cho Lục Mạch, vì vậy bà luôn mong Lục Mạch có thể chấp nhận em gái mình là Phương Bối Thần, cho dù là người thân không cùng huyết thống, nhưng Phương Bối Thần chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Lục Mạch.
Nhưng trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng thấy Phương Bối Thần thường trốn trong phòng một mình, bà cũng biết Lục Mạch chưa từng thừa nhận sự tồn tại của em gái này.
Bà cũng không ép buộc, chỉ cần hai người không ầm ĩ thì vẫn có cơ hội, chỉ là bà có chút lo lắng Lục Mạch sẽ lãnh đạm như vậy cả đời, sau này biết được một cô gái tên là Dương Chi.
Bà không phản đối hai người ở bên nhau, bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Mạch thật lòng thích một người, trong mắt cậu đương nhiên là một cô gái xuất sắc.
Hôm nay bà nhờ cô bé đó gửi thư cũng chỉ muốn nhìn thấy ảnh hưởng của cô bé này trong lòng Lục Mạch, bây giờ bà có thể nhìn ra.
Trên đường trở về, Viên Uyển ngồi ở hàng ghế sau, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc gần về đến nhà, bà đột nhiên nói, “Bối Thần, ngày mai mẹ sẽ đưa con đến trường.”
“Hả?” Phương Bối Thần ngồi ở hàng ghế trước, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bà.
“Mẹ vẫn chưa đến trường con chuyển qua đâu.” Viên Uyển nói.
“Dạ, được.” Phương Bối Thần vẫn nghi hoặc những vẫn gật đầu.
—-
Lục Mạch về đến nhà đã khá muộn, vừa ra khỏi thang máy thì gặp được Dương Chi đang chuẩn bị ra ngoài.
“Ôi, hù chết tôi rồi.” Dương Chi vừa đóng cửa thì quay đầu lại thấy Lục Mạch đang đứng ở một bên, thiếu chút nữa bị dọa đến ngừng đập tim.
“Lục Mạch? Sao cậu lại ở đây?” Dương Chi ổn định lại cảm xúc, sau đó nhìn cách ăn mặc của cậu, “Sao cậu lại ăn mặc vậy?”
“Tôi vừa gặp mẹ tôi để cùng nhau ăn bữa cơm.” Lục Mạch cúi đầu nhìn Dương Chi, ánh mắt bao vây lấy cô rồi hỏi, “Muộn như vậy rồi cậu còn đi đâu?”
“Ồ, cậu đi gặp mẹ cậu rồi sao.” Dương Chi chú ý đến biểu cảm không thay đổi của Lục Mạch, cô có chút vui vẻ, xem ra mối quan hệ của cậu với gia đình có phần thuyên giảm, chắc là Phương Bối Thần rất vui vẻ, dù sao thì cậu ấy vẫn còn thất vọng vì không thể cùng nhau ăn bữa cơm.
“Cho nên cậu định đi đâu?” Lúc này Lục Mạch chỉ tò mò chuyện này.
“Tôi muốn mua đồ uống, trong nhà hết rồi…” Giọng Dương Chi càng lúc càng bé.
“Đến nhà tôi lấy đi. Sau này đừng ra ngoài một mình nữa.” Lục Mạch vừa nói vừa đi tới cửa nhà mình.
“Vậy nếu buổi tối muốn đi chơi cũng phải gọi cậu đi cùng sao?” Dương Chi suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lục Mạch đang nhập mật mã thì ngưng lại, như cười như không nhìn Dương Chi, “Đi cùng tôi là tốt nhất.”