Tiểu Chính Lâm ngồi ở tại phòng làm việc, đầu óc căng cứng phê duyệt hồ sơ. Mấy hôm nay tâm tình hắn có chút thất thường, linh cảm dường như có chuyện gì sắp diễn ra vậy.
Tâm tình không tốt khiến cảm xúc của Chính Lâm càng không tốt, Chính Lâm nhìn đồng hồ rồi xoa thái dương. Có lẽ hôm nay không nên làm gì cả.
Bỗng nhiên, Tiểu Chính Vũ đẩy cửa xông vào, khuôn mặt của anh hai trắng bệch nhìn anh cả.
"Có chuyện gì mà mặt mũi em trông khó coi vậy?"
Tiểu Chính Vũ tiến lại gần, nói với Chính Lâm.
"Anh cả... Từ Khánh về nước rồi, là về đột ngột"
Tiểu Chính Lâm quả thật cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng chuông, tiếng chuông ấy khiến anh cả cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi. Hình bóng em trai út cùng nụ cười ngây ngô tan vỡ, Chính Lâm đứng dậy nói.
"Cậu ta ở đâu? Mau truy lùng cậu ta đi. Mẹ nó! Ngăn không cho Từ Khánh và Cố Long gặp nhau"
Thời gian gần đây công việc bận rộn, Từ Khánh ở bên Mỹ cũng không có hành động gì quá phận cho nên bọn họ nới lỏng cảnh giác. Giờ thì hay rồi, người trở về không ai hay, kẻ ở lại cũng không biết sắp tới sẽ có chuyện gì nữa.
Tiểu Chính Lâm mặc áo vest định chạy đến tiệm bánh, nào ngờ Chính Vũ đã giữ lại nói.
"Không kịp rồi! Bảo Bối đã gặp Từ Khánh vào buổi sáng. Cố Long cũng vậy..."
Tiểu Chính Lâm cảm thấy lẽ ra không nên có cái đám cưới này.
Bây giờ đã là bảy giờ tối, cuối cùng có xảy ra chuyện gì không? Bảo Bối thế nào rồi?
Tiểu Chính Lâm rút điện thoại ra bắt đầu gọi điện. Lo lắng bởi sự chờ đợi từng hồi chuồng.
"Anh cả! Anh gọi là vì nhớ Bảo Bối sao?"
Điện thoại vừa bắt máy đã có âm thanh vui vẻ vang lên, Tiểu Chính Lâm cảm thấy lòng ngực mình một trận đau đớn nhưng âm giọng vẫn cố hết sức nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng rồi, anh cả nhớ em gọi không được sao?"
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách đáp.
"Lúc nào anh cả gọi đều được mà, em nhớ hai anh lắm"
"Bảo Bối, hôm nay em có gặp ai không? Cố Long đâu?"
Tiểu Chính Lâm ngập ngừng hỏi, Tiểu Bảo Bối ở bên kia cũng thành thật đáp.
"Hôm nay em vừa gặp một người con trai rất đẹp đó, anh ấy trắng lắm, còn cao nữa. Cười lên rất đẹp, là bạn của ông xã"
Tiểu Chính Lâm khựng người lại, mấp mấy hỏibg-ssp-{height:px}
"Họ có làm gì em không?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu đáp.
"Không có! Ông xã cho tiền em đi mua trà sữa. Sau khi em về thì hai người bọn họ đã rời đi. Ông xã nói là bạn bè lâu ngày gặp lại nên mời người kia đi ăn rồi. Một lát nữa sẽ về đưa em ra ngoài ăn tối"
Tiểu Chính Lâm cảm thấy lòng ngực mình càng lúc càng đau đớn, nghe em trai ngốc nghếch nói chuyện anh cả thật sự muốn mang người về giấu đi. Cảm thấy quyết định năm đó thật sự quá ngu ngốc rồi.
Giá như Tiểu Bảo Bối đừng cưới chồng.
"Bảo Bối của anh cả không ghen sao? Bảo Bối giỏi quá, cao thương thật"
"Vì sao phải ghen ạ, ông xã nói là bạn thì chính là bạn. Anh cả đừng lo, ông xã đối với em rất tốt"
"Bảo Bối ngoan lắm, ngày mai anh cả mang em đi chơi có được không? Em thích mua gì anh đều mua cho em"
Tiểu Bảo Bối rất thích đi chơi với anh trai, mỗi lần đi chơi đều được hai anh chiều chuộng. Cậu vâng vâng dạ dạ liên tục.
Tiểu Chính Lâm lại nói.
"Bảo Bối, em là Bảo Bối nhỏ của anh và Chính Vũ. Dù có chuyện gì ở đây hai anh cũng sẽ bảo vệ em, chúng ta là một gia đình. Sau này nếu có việc gì thì gọi cho anh liền nhé, anh mang em về"
Tiểu Bảo Bối không thể hiểu ý nghĩa xa xôi của lời nói đó, cậu chỉ bật cười ngây ngốc còn đáp.
"Anh cả đừng lo cho em, anh cả cũng nên yêu đương đi. Tinh Anh đang ngồi cạnh em nè, anh cả muốn nói chuyện với em ấy không?"
Tiểu Chính Lâm lắc đầu đáp.
"Hôm nay anh có việc, bữa khác sẽ gặp cậu ấy sau. Em nhớ ăn uống đầy đủ có được không? Anh cả có chút việc phải làm rồi"
"Anh cả đi cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ có biết chưa? Anh hai cũng vậy. Bảo Bối không muốn hai người bị bệnh đâu"
Tiểu Chính Lâm tắt điện thoại, để lại cho Tiểu Chính Vũ một bóng lưng nói.
"Anh và em có lẽ đã đi sai một bước rồi, chúng ta cần phải giải quyết hậu quả. Mau chóng dàn xếp để tránh sự việc về sau"
Tiểu Chính Lâm nhấc từng bước chân, Tiểu Chính Vũ ở sau lưng hỏi.
"Anh cả, anh đang khóc sao?"
Tiểu Chính Lâm không đáp, trực tiếp thẳng lưng rời đi.