Tôn Đặng Dương không phải là kẻ ngốc, nhưng Cố Long hỏi như vậy thì có chút hiểu lầm rồi đi? Tôn Đặng Dương quả thật đang ở nhà của Tiểu Bảo Bối, như vậy không ở cùng thì là gì.
Tôn Đặng Dương hiểu một ý, Cố Long lại hiểu một ý.
Cái tên họ Tôn thoáng chốc thành thật đáp.
"Đúng vậy, tôi đang ở cùng Bảo Bối"
Nhưng hai anh trai của Tiểu Bảo Bối cũng đã dặn dò, Cố Long đến thì không cho hắn gặp Bảo Bối.
Thời gian gần đây cậu thế nào chính Đặng Dương cũng hiểu rõ.
Đơn li hôn cũng đã đưa rồi, huống gì ngay từ đầu là Cố Long không chịu giải quyết dứt khoát, mập mờ với người này lại đến người kia.
Sau đó còn mang người yêu cũ về nhà vợ làm loạn, nếu Tôn Đặng Dương mà là anh trai của Bảo Bối thì cũng chắc chắn sẽ đấm chết thằng khốn này.
"Cậu với em ấy hiện tại có quan hệ gì? Tôi và em ấy còn chưa li hôn"
Tôn Đặng Dương dù là người ngoài nghe đến đây cũng có chút buồn, chuyện thành ra thế này bây giờ ăn năn hối lỗi còn cho ai xem? Huống hồ chuyện Tôn Đặng Dương "đặt cọc" đứa bé trong bụng Bảo Bối cũng là thật.
Y vỗ vai người đàn ông trước mặt đằng đằng sát khí này đáp.
"Quan hệ gì? Là quan hệ người một nhà chứ còn gì nữa? Sau này tôi còn trông cậy Bảo Bối nhiều lắm ha ha"
Sau này ông đây cưới con của Bảo Bối, không phải là mối quan hệ người nhà là gì? Chưa kể muốn cua được vợ thì phải lấy lòng mẹ vợ, tương lai phải nhờ Bảo Bối rồi.
Nhưng Cố Long bây giờ là cái tên đầu óc không minh mẫn, tính tình cọc cằn suy nghĩ không thông.
Lời nói của Đặng Dương lại gây hiểu lầm, thế là chẳng phải ngầm thừa nhận Bảo Bối sắp cưới Đặng Dương?
Cố Long ngẩn người, hoá ra đây chính là cảm giác mất mác bị phản bội sao? Hắn đây chính là đang trả quả báo rồi?
Con người đúng là tham lam, khi có thì không giữ, mất rồi thì đau lòng cuống quýt lên tìm.
Con của mình sắp gọi người khác bằng cha, vợ cũng sắp thành người dưng.
Hắn lúc nhận ra mình yêu Bảo Bối thì đã mất tất cả.
"Tôi...có thể vào thăm em ấy một lát được không?"
Tôn Đặng Dương hiện tại đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, y cũng chẳng dám làm trái ý hai con quái vật ở trong nhà này, hoạ may để hai anh trai biết được chuyện này thì y cũng bị đánh cho mềm xương.
Tiểu Bảo Bối tâm tình mấy hôm nay mới khá lên đôi chút, bây giờ gặp Cố Long có khác đẩy cậu xuống vực đâu?
Suy đi nghĩ lại, người mang thai vẫn là người ưu tiên.
Tôn Đặng Dương chắc sẽ bảo vệ Bảo Bối.
"À ừm Cố Long à! Thật ra dù gì cậu và Bảo Bối cũng đã li hôn rồi, thời gian này đừng nên gặp nhau.
Cái mạng của tôi cũng nhỏ bé lắm.
Nếu như để anh trai Bảo Bối biết được tôi để cậu vào đây chắc chắn anh ta cũng không để yên tôi đâu"
Cố Long cười trừ, chồng mới của em ấy quả quyết thật, đến cả việc gặp cũng không cho.
Sống chết không để Bảo Bối và hắn nhìn mặt nhau.
Trong lòng Cố Long nổi lên một trận ghen ghét Tôn Đặng Dương, hắn...quả thật muốn cướp lại Bảo Bối từ tay cái người này.
Tôn Đặng Dương làm sao hiểu được tâm từ của cái tên dở hơi này, còn đang suy nghĩ có nên dứt khoát đuổi khách đi không thì một giọng nói quen thuộc mang chút biếng nhát vang lên.
"Anh ơi! Bảo Bối đói bụng, hình như cục cưng nhỏ cũng cần ăn rồi.
Nhưng dì giúp việc em chẳng thấy đây, gọi hai anh trai cũng không ai trả lời."
Giọng nói kia khiến mắt Cố Long sáng lên, hắn muốn nhìn mặt cậu một chút thì bị Tôn Đặng Dương ngăn cản, sợ bé con kia thấy Cố Long thì không hay cho nên y trực tiếp đóng cửa.
Sau đó nói to lên.
"Bảo Bối! Em đừng ra đây làm gì cho mất công, anh chỉ hóng gió một chút thôi.
Mau vào nhà trong đi, anh kiếm gì ăn nhẹ cho em, đóng xong cửa anh vào ngay"
Tôn Đặng Dương cười hì hì đóng cửa, cáo lỗi với Cố Long.
"Cố Long, ngại quá.
Tốt nhất cậu đừng nên đến đây, hôm nay thất lễ rồi"
Cánh cổng lớn bỗng nhiên đóng lại, ngăn cách hắn và Bảo Bối không thể gặp nhau.
Cố Long đứng sững trước nhà người ta một hồi lâu, hiểu rõ được chuyện bọn họ đã vạch ra ranh giới này.
"Thì ra em không cần tôi nữa, thì ra...tôi mất em rồi"
Cố Long cười nặng nề tự lẩm bẩm hồi lâu, đau lòng không thể chấp nhận nổi việc Bảo Bối và Tôn Đặng Dương bên nhau..