Từ Khánh đứng trước cửa, miệng ngậm điếu thuốc, mặt mũi lộ ra dáng vẻ cười châm chọc.
Chân trái còn thuận tiện đá một lon bia rỗng.
"Trong nhà toàn mùi bia rượu lâu ngày, nếu như Bảo Bối thấy cảnh này chắc sẽ nhanh chóng chạy mất"
Có tiếng người càng làm Cố Long thanh tỉnh, vừa nhắc đến Bảo Bối, Cố Long liền kích động xua tay nói.
"Đừng nhắc đến em ấy"
Từ Khánh thở ra một hơi khói, tiến đến trêu chọc hắn.
"Này Cố Long, từ khi nào mà anh trở nên bi quan như vậy? Có việc gì mà không được nhắc?"
Cố Long lảo đảo chống đỡ cơ thể nặng nề, bắt đầu nói nhảm.
"Anh có gì tốt? Bản thân anh không có gì tốt cả, cậu ấy là tiểu thiếu gia, xứng đáng với Tôn Đặng Dương hơn"
"Ha ha...cái gì mà xứng đáng? Hai người họ ở bên nhau sao?"
Cố Long không trả lời, chỉ nhấp một ngụm bia, cổ họng cảm thấy đắng ngắt.
"Này! Trả lời em đi.
Cất công đến đây thăm anh, mà anh lạnh nhạt như vậy à?"
"Anh không biết! Chỉ thấy Tôn Đặng Dương hiện tại đang ở nhà chính của Chính Lâm cùng Bảo Bối"
Từ Khánh bỗng nhiên cười lớn vỗ vai Cố Long, giọng nói mang theo phần sảng khoái nói.
"Anh cũng đừng như vậy chứ? Cứ ở chung là bên nhau sao? Anh không nhìn lại bản thân mình, căn nhà anh mua hiện tại em đang ở.
Vậy em với anh là đang bên nhau sao? Huống gì cha của Đặng Dương vừa lên báo, khẳng định sẽ để Đặng Dương và con gái của tập đoàn tài chính gì đó cuối năm nay tổ chức lễ đính hôn.
Anh có chịu tìm hiểu kĩ không vậy?"
Cố Long vừa nghe đến đây đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn một chút.
Cái gì mà đính hôn, Tiểu Bảo Bối thì thế nào?
Nhìn bộ dạng chưa tỉnh rượu mà ngu ngốc của Cố Long, Từ Khánh thật sự muốn cười vào bản mặt của hắn.
Thoáng chốc, Từ Khánh nói.
"Xem ra là buồn tình đến ngu ngốc luôn rồi.
Gia đình nhà họ Tôn khẳng định Đặng Dương còn độc thân, trên báo viết đầy thông tin về nhà họ thời gian gần đây kìa.
Hơn nữa anh nghĩ xem, nếu quả thật Đặng Dương yêu Bảo Bối mà gia đình họ Tôn dám đăng bài như vậy thì quả thật không nể mặt nhà họ Tiểu rồi"
Cố Long ngồi thẳng người lại, đầu óc vì câu này mà thanh tỉnh rồi.
Nhưng nghĩ đến hiện tại, hắn xua tay nói.
"Vẫn là bỏ đi, cậu ấy dù gì cũng là thiếu gia.
Thời gian ở cạnh anh cậu ấy cho anh rất nhiều thứ, vậy mà anh lại phụ lòng của cậu ấy, anh không xứng với Bảo Bối"
Từ Khánh ngồi xổm xuống chống cằm, ra vẻ nhàm chán thổi đuôi tóc của mình đáp.
"Không xứng thì mình làm cho xứng.
Thời gian gần đây anh đúng là chẳng phổ cập kiến thức.
Mình vốn dĩ không phải người tốt thì đừng có biến thành người tốt, cái gì của mình thì sẽ là của mình.
Không phải của mình thì cố gắng làm cho nó thành của mình, không làm được thì giành lấy"
"Em nói viễn vông cái gì vậy?"
Cố Long không hiểu lời Từ Khánh nói, chỉ nhỏ giọng trách mắng anh một câu.
Từ Khánh cũng chẳng buồn để tâm đến đến câu nói của Cố Long, anh cứ nói ra lời mình nghĩ.
"Anh nói anh không xứng? Vậy thì có gắng làm cho xứng đi.
Tự mình làm ra của cải của mình, không được thì phải làm cho được.
Bảo Bối giàu như vậy còn cố gắng bước vào cuộc sống của anh, vậy thì giờ anh trả lại cậu ấy, cố gắng tạo nên sự nghiệp của cải riêng mà cho xứng với cậu ấy.
Không nhiều cũng được, miễn là do anh làm ra.
Hơn nữa anh nhìn xem, mối nhân duyên này là do hai anh của cậu ấy ép buộc anh cưới Bảo Bối mà.
Bây giờ cũng ích kỉ như họ, ăn miếng trả miếng trả không phải sao?"
Nhìn thấy Cố Long ánh mắt chăm chăm nhìn về phía mình, xem chừng đã tỉnh ngộ đôi chút.
Từ Khánh lại nói tiếp.
"Thời gian không trả lời được tất cả thì anh hãy tạo ra thời gian.
Bảo Bối không thích anh nữa thì làm cho cậu ấy thích anh, huống gì cậu ấy bây giờ còn đang mang thai.
Chỉ cần anh có ý chí là được"
Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Từ Khánh, lòng tự tôn của đàn ông trong hắn cũng bị lay động.
Lời Từ Khánh nói quả thật không sai, hiện tại hắn có thể tự lập nghiệp được.
Chỉ là hắn còn một điều cần phải làm cho rõ mới được.
Bảo Bối là người tạo ra mối nhân duyên này, anh cậu cũng chính là người ép buộc hắn cưới Bảo Bối.
Bây giờ ăn miếng trả miếng cũng được, hắn mặt dày theo đuổi lại Bảo Bối thì đã sao? Lỗi của hắn hắn sẽ dùng cả đời để chuộc lại, chỉ mong là Bảo Bối sẽ tiếp nhận hắn.
Từ Khánh hút một điếu thuốc, sau đó lại phả làn khói vào mặt Cố Long, nhỏ giọng châm biếm.
"Nếu không phải nể tình sáu năm, em chắc cũng giống đám người kia cười vào mặt anh rồi.
Mất vợ thì đi tìm lại, việc gì phải khổ sở như kẻ ăn mày vậy? Cũng may là em chia tay anh rồi, Vũ Vũ...còn đáng yêu hơn anh"
Cố Long phì cười vỗ vai Từ Khánh.
"Cảm ơn em!"
Từ Khánh chán ghét bỏ cái bàn tay kia ra, còn lắc lắc điện thoại trước mặt hắn nói.
"Không có gì là miễn phí, lời nói cũng vậy.
Em tốn công khuyên nhủ anh rồi thì anh mau biết điều chuyển tiền cảm ơn em đi, em chỉ nhận chuyển khoản thôi.
Số tài khoản một lát nữa em gửi sau, hôm nay em phải tham dự sự kiện thời trang, thời cơ đi tìm tình yêu của em cũng trông chờ vào sự kiện này đó.
Anh đừng có mà ủ rũ nữa, trễ giờ của ông đây khiến con mồi chạy mất thì lỗi tại anh cả".