Tiểu Bảo Bối bị cưỡng ép trên xe, muốn đi xuống cũng không đi xuống được.
Cố Long nhanh chóng lái xe rời đi, nhìn qua khủng cửa xe của ô tô.
Hắn thấy hình ảnh người giúp việc phản chiếu quá gương, dáng vẻ của bà hốt hoảng đuổi theo.
Cố Long thầm cảm ơn trời rằng mình đến sớm hơn tên vệ sĩ mà người nhà Bảo Bối đã thuê, nếu không người còn chưa bắt được thì đã bị đánh cho cha mẹ nhận không ra.
Và tất nhiên, Cố Long vừa lái xe mang Bảo Bối ra đường lớn đã có số điện thoại của Tiểu Chính Lâm gọi đến.
"Khốn khiếp! Cậu mau mang em tôi trả lại đây.
Nếu không đừng trách tôi đây không nể mặt.
Đừng có giở trò bắt cóc ở đây với tôi"
Cố Long vẫn giữ tâm tình bình thản trả lời.
"Tôi cũng không làm gì cậu ấy, hôm nay tôi sẽ là người đưa Bảo Bối đi khám thai.
Ăn xong một bữa thì lập tức chở em ấy về"
"Giả bộ làm người tốt để làm cái gì? Chúng tôi không cần sự tử tế của cậu.
Mau mang em trai tôi về ngay"
Tiểu Chính Lâm nổi điên đến độ ném luôn cả máy tính xuống đất, tiểu trợ lý đáng thương trong đầu niệm chú mình đừng bị vạ lây.
Cố Long mỉm cười đáp.
"Ngày trước anh bắt ép tôi tại sao không cảm nhận được cảm xúc của tôi? Bây giờ thì sao? Khó chịu lắm đúng không? Cục tức có phải nuốt không trôi không? Tôi nói rồi, hôm nay tôi đưa em ấy đi khám thai, cũng như sẽ cùng Bảo Bối ăn một bữa ăn.
Tôi đối với các người có là gì, phái thêm một hai người nữa chẳng phải là sẽ nhanh chóng tóm được sao? Tôi bắt cóc lộ liễu như vậy cũng có nghĩa là tôn trọng các anh.
Tôi hứa sẽ không làm gì Bảo Bối, tạm biệt"
Cố Long nói rồi nhanh chóng tắt điện thoại, nhìn qua người bên kia đang dõi ánh mắt chằm chằm về phía mình, một tay cậu nắm chặt lấy dây an toàn.
Một tay xoa xoa bụng, Cố Long khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh hỏi.
"Bệnh viện em hay đi khám tên gì? Anh đưa em đi"
Tiểu Bảo Bối không trả lời ngay, chỉ nghi hoặc hỏi.
"Có...có phải anh cả đang tức giận không?"
Cố Long xác định bắt cóc người sẽ phải trả giá, hắn vẫn thản nhiên gật đầu đáp.
"Đúng vậy, anh của em đang rất tức giận! Tôi đoán một lúc nữa chưa kịp mời em đi ăn đã bị bắt lại.
Cùng lắm thì tôi gãy vài cái xương thôi, anh em sẽ không đánh chết tôi đâu"
Giọng nói của hắn đoán xem chừng là không có gì sợ hãi, trên môi lại nở ra nụ cười giống như đang nói trò đùa.
Nhưng Tiểu Bảo Bối vừa nghe đến Cố Long sẽ gãy vài cái xương thì ngay lập tức xanh mặt.
Bản năng theo thời gian được hình thành, không cho phép ai ăn hiếp ông xã của cậu.
Kể cả là anh trai của Bảo Bối cũng không được ăn hiếp Cố Long.
Vừa đúng lúc này điện thoại của Bảo Bối vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Vẫn là Chính Lâm gọi đến, Bảo Bối liền nhắc máy ngay.
"Bảo Bối! Em và cháu có ổn không? Cố Long có làm gì em hay không? Nói cho anh cả nghe, anh cả và anh hai đi tìm em? Bảo Bối, em có phải đang sợ không?"
Tiểu Bảo Bối liếc mắt nhìn Cố Long, chỉ thấy hắn đang tập trung lái xe.
Hoàn toàn không có vẻ gì là ngăn cấm cậu nghe điện, cũng chẳng có ý nghĩ muốn làm hại Bảo Bối.
Bảo Bối không cảm nhận được nguy hiểm Cố Long sẽ mang lại cho mình, chỉ là cậu lúng túng khi hiện tại ở cạnh hắn.
Qua bao chuyện xảy ra, chuyện mà anh cả làm với Cố Long, chuyện mà Cố Long từ trước vốn là của người khác, rồi đến cuộc hôn nhân đổ vỡ khiến Bảo Bối không dám nhìn mặt hắn nữa.
Tiểu Bảo Bối cũng cảm nhận được nguy hiểm anh trai giành cho Cố Long.
Sợ hắn có việc gì, Bảo Bối mím mím môi nói với anh trai.
"Anh...anh cả.
Em biết là anh cả sẽ giận, nhưng...nhưng thật ra là Bảo Bối muốn đi với Cố Long.
Em...em cũng từng muốn được anh Cố Long đưa đi khám thai một lần, sau đó ăn cơm thôi.
Anh Long hứa sẽ không làm gì em cả"
Câu trả lời của Bảo Bối khiến cho Cố Long lẫn anh trai chết sững, Chính Lâm không tin, còn hỏi lại lần nữa.
"Bảo Bối, có phải tên đó bắt em nói như vậy đúng không?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu khẳng định.
"Không phải bắt cóc, anh Long sẽ không bao giờ bắt cóc em.
Anh ấy nói có chuyện cần nói, Bảo Bối lớn rồi...Bảo Bối muốn đi xem anh ấy nói chuyện gì"
Tiểu Chính Lâm thở dài một hơi, cuối cùng em trai vẫn yêu người kia đến tận tâm can.
Mặc dù cuộc sống hiện tại ít rắc rối hơn nhưng những món đồ Cố Long mua, Bảo Bối đều chưa từng vứt đi.
Hiểu được tâm tình em trai, Chính Lâm đành thở dài nói.
"Được rồi, em cứ đi đi.
Anh sẽ sắp xếp người âm thầm bảo vệ em.
Nhớ về sớm!"
"Anh cả không được giận"
"Anh chưa bao giờ giận em"
Chính Lâm được em trai an ủi vài câu thì hạ hoả, cũng nhanh chóng tắt máy.
Nhưng trong lòng đã rủa cho tên Cố Long kia một trận.
Mà Cố Long quan sát Bảo Bối, thấy cậu cũng đã tắt điện thoại liền trêu chọc.
"Sao vậy? Có phải là xót cho tôi sợ tôi bị đánh không? Vẫn còn yêu tôi chứ gì"
——-****———
Nói được câu cuối dễ kí dô đầu mày ghê á con ơi.
Nói vậy thôi chứ hai chương nữa thì mấy ba sẽ hiểu sao Cố Long điếc không sợ súng nữa.
Ba mươi chương đếm ngược hoàn bộ truyện nhe.