Mì không bị nhão, hơn nữa trứng chiên của Thẩm Kiến Sơ, đặc biệt hấp dẫn.
Cơm nước xong, Thẩm Kiến Sơ thu chén đũa bỏ vào máy rửa chén, ra tới thấy Tề Ngôn ngồi ở trên sô pha, nói với cô: " Giờ ở trong phòng ngủ."
Tề Ngôn ừ một tiếng, Thẩm Kiến Sơ đi ra ban công.
Có thể là đi tưới hoa, Tề Ngôn thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa ban công, cảm thấy Thẩm Kiến Sơ là cố ý.
Cố ý không cho Tề Ngôn khách sáo, cố ý làm Tề Ngôn thích ứng, ngày hôm qua cô đã nhìn ra.
Tề Ngôn là một người dễ dàng bị kéo theo bầu không khí, rất nhiều thời điểm, người chung quanh có tâm tình gì, cô cũng sẽ bị nhiễm tâm tình đó, mọi người vui vẻ cô cũng vui vẻ, mọi người náo nhiệt cô cũng náo nhiệt, mọi người mất mát cô cũng sẽ mất mát.
Cho nên Thẩm Kiến Sơ đối với cô không khách sáo như vậy, căn bản cô không có lý do để khách sáo.
Không biết Thẩm Kiến Sơ tưới hoa bao lâu, nhưng nếu mục đích của Thẩm Kiến Sơ là muốn cho Tề Ngôn tự mình đi phòng ngủ, như vậy trước khi Tề Ngôn rời đi phòng khách, Thẩm Kiến Sơ chắc là sẽ không tiến vào.
Cô vĩnh viễn không thể kêu một người giả bộ ngủ tỉnh dậy, cũng vĩnh viễn không kêu tỉnh được Thẩm Kiến Sơ người đang giả vờ tưới hoa đó.
Cô không khách sáo với Thẩm Kiến Sơ, nhưng lại khách sáo với chính mình, ở trong phòng khách xây dựng tinh thần vài giây, mới đi qua.
Cửa phòng ngủ đang đóng lại, Tề Ngôn nhẹ nhàng mở ra, trước dò đầu đi vào xem.
Bức màn được kéo ra một nửa, mèo con nằm ở trong ổ phía dưới bức màn không có ánh nắng, Tề Ngôn đi vài bước vào trong, ngồi xổm xuống trước mặt Giờ.
Giờ còn đang ngủ, Tề Ngôn sờ soạng đầu nó hai cái, thấy nó mở to đôi mắt một chút, liền đóng lại.
ánh sáng buổi sáng sớm trong phòng ngủ đặc biệt tốt, vì vậy, Tề Ngôn lại nổi lên hứng thú muốn chụp ảnh.
Giờ ngủ, Tề Ngôn chụp liên tiếp vài tấm, mọi góc độ.
Lúc vừa chụp xong, Thẩm Kiến Sơ đi đến.
Tề Ngôn thuận tiện hỏi: "Nó vẫn luôn ngủ sao?"
Thẩm Kiến Sơ: "Nửa đêm tôi tỉnh lại đi uống nước thì nó tỉnh, buổi sáng tỉnh lại thì nó ngủ."
Tề Ngôn nói: "Tiểu Quyền Đầu khi còn nhỏ cũng tham ngủ như vậy."
Khi nói chuyện, di động Tề Ngôn đột nhiên vang lên, cô trước nhìn Giờ, thấy nó không có bị đánh thức, mới lấy điện thoại ra.
Vừa lấy ra, di động lại vang lên hai tiếng.
Tề Ngôn nhìn tên trên màn hình, bấm vào WeChat.
Tiếng báo tin nhắn gửi đến không phải là tiếng leng keng ầm ĩ, đổi thành xiuxiuxiu.
Trịnh Tư đã gửi rất nhiều tin nhắn thoại cho cô.
Có thể là rất ít khi dùng đến ghi âm tin nhắn thoại của Wechat, Tề Ngôn nhất thời không nhớ tới, trực tiếp bấm phát tin nhắn lên.
Không biết là vì phòng quá mức yên tĩnh, hay là âm thanh di động của cô quá mức lớn, giọng của Trịnh Tư rất rõ ràng từ bên kia truyền tới, tràn ngập toàn bộ phòng ngủ, một tin phát lên xong, tự động nhảy đến cái tiếp theo.
"Đàn chị chào buổi sáng."
"Đàn chị rời giường chưa?"
"Đàn chị ăn cơm sáng chưa?"
"Không có việc gì cả em chỉ là hỏi thăm."
"Đàn chị em đi đây."
"Phải nhớ ăn cơm sáng nha."
Thẩm Kiến Sơ đứng ở mép giường, cách Tề Ngôn không xa, nhưng khoảng cách này không đủ để Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy di động của cô, chỉ có thể nghe được giọng nói.
Giọng của Trịnh Tư một khi khép nép lại, có vẻ đặc biệt dính người, Tề Ngôn nghe xong cũng cảm thấy không thích hợp.
Giọng nói thật cùng giọng ghi âm trong WeChat vẫn là có hơi khác nhau, Tề Ngôn sau khi nghe xong không có trả lời, mà yên lặng tắt âm thanh, cô ôm một tia hy vọng rằng Thẩm Kiến Sơ cũng không biết là ai, cất điện thoại vào.
Nhưng mà.
"Trịnh Tư sao?" Thẩm Kiến Sơ hỏi.
Tề Ngôn sờ sờ đầu Giờ hai cái: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Em không trả lời tin nhắn của cô ấy à?"
Tề Ngôn khẽ chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, giống như đang trưng cầu ý kiến: "Phải trả lời sao?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Không cần."
Tề Ngôn ừm tiếng: "Vậy chị hỏi làm gì nha."
Thẩm Kiến Sơ đầu tiên là trầm mặc vài giây, tiếp theo đột nhiên cười rộ lên.
Cười không giống cười, giống như có hơi khổ sở.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Không xong, tôi có tình địch."
Tề Ngôn lắc đầu: "Đây không tính," nói xong cô cảm thấy không quá rõ ràng, lại bổ sung câu: "Em ấy không phải tình địch."
Thẩm Kiến Sơ nhìn cũng không giống như được an ủi, cô ấy nhìn sườn mặt Tề Ngôn: "Mẹ tôi nói Trịnh Tư đang nghỉ ở nhà."
Tề Ngôn gật đầu: "Ừm, mấy ngày hôm trước mới đi du lịch về."
Giọng nói Thẩm Kiến Sơ đột nhiên thấp lại một chút: "Em biết thật nhiều."
Tề Ngôn: "Em ấy nói với tôi."
Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ, lại nói: "Cô ấy có rất nhiều thời gian."
Tề Ngôn gật đầu: "Ừm, mới vừa tốt nghiệp mà, nhưng mà sắp tìm công việc, đến lúc đó chắc sẽ bận rộn lên."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Cô ấy thường xuyên tìm em sao?"
Tề Ngôn: "Cũng bình thường."
Thẩm Kiến Sơ cảm thấy Tề Ngôn không hiểu rõ ý thường xuyên của cô ấy, liền gọn gàng dứt khoát hỏi: "Mỗi ngày đều tìm sao?"
Tề Ngôn: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ lại không nói.
Tề Ngôn đột nhiên có cảm giác như ở văn phòng trường học, cô chỉ là một người bị động, nhưng giáo viên không đi dò hỏi học sinh chủ động kia, lại bắt cô tới đây, hỏi đông hỏi tây.
Thẩm Kiến Sơ lại hỏi: "Cô ấy hay nói chuyện gì với em?"
Tề Ngôn ngửa đầu nhớ lại một chút, nhưng giống như nghĩ không ra Trịnh Tư mỗi ngày nói chuyện gì với cô, cho nên đem điện thoại ra.
Trịnh Tư lại gửi ba tin nhắn mới tới, không phải giọng nói, mà là tin nhắn thường cùng hình ảnh.
Trịnh Tư: Đây là bữa sáng của em
Trịnh Tư: Em tự mình làm nha
Trịnh Tư: 【 hình ảnh 】
Tề Ngôn click mở hình nhìn một chút, sữa đậu nành cùng bánh mì dẹt.
Tề Ngôn vẫn không có trả lời, mà đưa điện thoại cho Thẩm Kiến Sơ, trực tiếp xong xuôi: "Cho chị xem."
Thẩm Kiến Sơ cúi đầu nhìn di động, giống như đang do dự nên tiếp nhận hay không, Tề Ngôn thấy tay cô ấy nâng lên, nhưng thực mau lại buông xuống.bg-ssp-{height:px}
Thẩm Kiến Sơ: "Không cần, tôi không xem."
Trong nháy mắt này Tề Ngôn sinh ra một loại tâm lý thực vi diệu, cô cảm thấy có phải cô nên giải thích rõ ràng một chút giữa cô và Trịnh Tư không, nếu như Thẩm Kiến Sơ hiểu lầm, có thể sẽ không theo đuổi cô nữa hay không.
Cho nên sau khi Thẩm Kiến Sơ từ chối, cô đứng lên, vuốt vuốt màn hình nói chuyện phiếm của cô với Trịnh Tư lên, trực tiếp đưa tới trước mặt Thẩm Kiến Sơ, trong miệng còn nói: "Không nói chuyện gì."
Thẩm Kiến Sơ dường như sắp bị Tề Ngôn làm tức chết, cô ấy đã chua đến không được Tề Ngôn còn như vậy.
Nhưng cô ấy lại rất tò mò, Tề Ngôn đưa tới như vậy, cô ấy cúi đầu xem, nhìn thấy Trịnh Tư đã gửi rất nhiều tin, Tề Ngôn mới trả lời một câu, trong lòng thoáng kiên định lại.
Nhưng cô ấy lại nghĩ đến, trong khoảng thời gian này Tề Ngôn cũng đối với cô ấy như vậy, cảm giác kiên định kia trong nháy mắt lại biến mất không thấy.
Tề Ngôn không kéo bao nhiêu, có thể là cảm thấy đã kéo đến khá nhiều các đoạn trò chuyện của hai người rồi, không bao lâu cầm điện thoại trở về.
Tề Ngôn nói: "Không có gì."
Thẩm Kiến Sơ nhìn ngón tay Tề Ngôn, đột nhiên nổi lên tâm tư rất xấu: "Em biết làm thế nào để từ chối một người thành công không?"
Tề Ngôn tò mò nhìn Thẩm Kiến Sơ: "Làm sao từ chối?"
Thẩm Kiến Sơ: "Nói cho cô ấy là em có bạn gái rồi."
Tề Ngôn chớp chớp đôi mắt, không tiếp thu cũng không phản bác, nhìn Thẩm Kiến Sơ.
"Xin lỗi," không chờ Tề Ngôn nói gì nữa, Thẩm Kiến Sơ tự mình trước tiên lui một bước: "Tôi thuận miệng nói thôi."
Vừa lúc này, ổ của mèo bên kia có động tĩnh.
Thẩm Kiến Sơ bị hấp dẫn nhìn qua, cười cười với Tề Ngôn: " Giờ tỉnh rồi."
Ánh mắt Tề Ngôn cũng bị hấp dẫn.
Giờ tỉnh, trạng thái của Tề Ngôn lập tức thay đổi, cả người đều trở nên mềm mại, cô ngồi xổm xuống, ôm Giờ vào trong ngực.
Có lẽ đề tài vừa rồi ai cũng không muốn tiếp tục nói, Giờ vừa lúc tỉnh, đề tài đã bị chuyển dời.
Giờ lười nhác, bị Tề Ngôn ôm, lại nhắm hai mắt lại.
Tề Ngôn nhỏ giọng nói, xoa đầu Giờ: "Sao mà lại thích ngủ như vậy."
Giờ phát ra tiếng ngao ô, đầu cọ cọ trong lòng ngực Tề Ngôn.
Tề Ngôn: "Tôi ôm nó đi ra ngoài."
Thẩm Kiến Sơ nói được.
Tề Ngôn ôm Giờ tới phòng khách, Thẩm Kiến Sơ cũng đi theo, mở TV ra, tìm phim điện ảnh, sau đó đến phòng bếp, cầm anh đào vừa rồi lại đây.
Như vậy được một lát, Giờ lại ngủ rồi.
Thẩm Kiến Sơ ngồi xuống bên cạnh Tề Ngôn, cách nửa cái người, cúi đầu nhìn Giờ.
"Quá yêu ngủ đi." Tề Ngôn nhỏ giọng nói.
Giọng nói rất mềm mại, phân không rõ là nói Giờ, hay là nói Thẩm Kiến Sơ.
Tề Ngôn ngồi ở bên phải, Thẩm Kiến Sơ ngồi ở bên trái, Tề Ngôn vuốt mèo, trên tay Thẩm Kiến Sơ không có gì cả, điện ảnh là bộ phim rất nhàm chán, nhưng hai người đều xem đến mùi ngon, Thẩm Kiến Sơ không có ý muốn đổi kênh, Tề Ngôn cũng đều không nói gì cả.
Mặc kệ là khi nào, một khi hai người yên tĩnh lại, hình thức ở chung với nhau đều là như thế này, ai cũng không nói lời nào, nhưng hai người lại thích ngồi ở bên nhau, xem TV nhàm chán, làm chuyện nhàm chán.
Khi bộ phim đi qua hơn hai mươi phút, di động của Thẩm Kiến Sơ đánh vỡ trầm tĩnh.
Tề Ngôn cũng nhìn theo di động của Thẩm Kiến Sơ, thấy trên màn hình hiện "Phùng Chân".
Thẩm Kiến Sơ trượt qua nghe.
"Chị họ! Ở Hải Thành sao?"
Thẩm Kiến Sơ nhàm chán hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Phùng Chân: "Em không có cơm ăn, cầu thu nhận."
Thẩm Kiến Sơ quay đầu nhìn Tề Ngôn, nghĩ nghĩ buông điện thoại xuống, hỏi: "Muốn gặp Phùng Chân không?"
Tề Ngôn gật đầu: "Được."
Thẩm Kiến Sơ cầm điện thoại lên: "Tới nhà của chị."
Phùng Chân vui mừng lên: "Lập tức đến lập tức đến."
Phùng Chân nói lập tức đến liền lập tức đến thật, điện thoại treo mới không đến năm phút, chuông cửa đã vang lên, Thẩm Kiến Sơ cũng phải hoài nghi vừa rồi là Phùng Chân đã chờ ở dưới lầu.
Có lẽ đã quen trốn paparazzi, cửa vừa mở ra trong nháy mắt, Phùng Chân một thân đồ đen, mang khẩu trang, nhanh như chớp chạy tiến vào.
"Buổi sáng tốt lành nha chị họ."
Nói cái gì mà không có cơm ăn, Thẩm Kiến Sơ sẽ không tin, hẳn là do nhàm chán, muốn tìm việc gì làm.
"Sao lại trở về Hải Thành?" Thẩm Kiến Sơ hỏi cô ấy.
Phùng Chân nói: "Lại đây quay một tiết mục, ngày mai sẽ đi."
Phùng Chân nói xong phát hiện ở phòng khách còn có một người, người này ôm con mèo trong lòng ngực, thực ngoan ngoãn đứng ở cách đó không xa, một bộ dáng đứng để tiếp khách.
"Nha," Phùng Chân đương nhiên nhận ra Tề Ngôn, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, cười quái dị hỏi: "Này là ai vậy?"
Thẩm Kiến Sơ: "Tề Ngôn."
Phùng Chân à một tiếng, trêu chọc: "Em nên gọi cô ấy là gì?"
Thẩm Kiến Sơ vẫn là: "Tề Ngôn."
Phùng Chân nở nụ cười: "Làm sao có thể trực tiếp kêu tên được," Phùng Chân trêu chọc Thẩm Kiến Sơ: "Có thể kêu là em gái không?"
Thẩm Kiến Sơ: "......!Không được."
Bởi vì Tề Ngôn ở đây, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tâm tình của Phùng Chân trở nên tốt hơn.
"Mèo à, thật đáng yêu nha." Phùng Chân đi đến trước mặt Tề Ngôn, đầu tiên là nói câu chào em, sau đó mới cúi người sờ mèo.
Phùng Chân vuốt vuốt, đột nhiên nói: "Hai ngươi hiện tại......"
"Tề Ngôn," Phùng Chân còn chưa nói xong, Thẩm Kiến Sơ đột nhiên đánh gãy: "Em ôm mèo vào phòng ngủ đi."
Tề Ngôn đáp được, liền đi vào trong.
Phùng Chân nhìn ra chút manh mối, chờ Tề Ngôn đi vào, cô ấy chạy nhanh đến bên cạnh Thẩm Kiến Sơ, hỏi: "Tình huống hiện tại của hai người là như thế nào? Làm hòa hay chưa làm hòa?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Không có."
Phùng Chân: "Vậy đây là sao?"
Thẩm Kiến Sơ: "Vẫn còn không có gì cả."
Phùng Chân ah một tiếng, gật gật đầu: "Cố lên nha chị họ."
Thẩm Kiến Sơ cười một chút.
"Thế này tốt rồi," Phùng Chân nhìn phòng ngủ: "Hy vọng về sau chị sẽ không lại hơn nửa đêm kêu em tới đây uống rượu với chị, cũng không cần khóc nữa."
Bên kia đột nhiên có động tĩnh, Thẩm Kiến Sơ chưa kịp phủ nhận, trước tiên đặt ngón tay ở trên môi, làm hành động im lặng..