Bởi vì công việc của Tề Ngôn, cho dù cùng ở Hải Thành, cũng không thể thường xuyên gặp mặt.
Tề Ngôn trở nên rất bận, nhưng Thẩm Kiến Sơ lại giống như không bận, mỗi lần Tề Ngôn cầm lấy di động đều có thể thấy tin nhắn của Thẩm Kiến Sơ, khi muốn cùng Thẩm Kiến Sơ nói chuyện, Thẩm Kiến Sơ cũng có thể dành ra rất nhiều thời gian.
Từ Đông Thành trở về, hôm nay là ngày thứ ba, tính toán chính xác, hai người chỉ thấy ba lần.
Một lần là ngày hôm sau cùng nhau ăn cơm trưa, lần thứ hai là cùng đi nhà cô Phùng, ôm Giờ trở về, lần thứ ba là Tề Ngôn tan tầm không có chuyện gì, đến nhà Thẩm Kiến Sơ chơi với Giờ.
Thẩm Kiến Sơ dùng một thời gian ngắn, đưa hai người trở về với nhau, mỗi một ngày Tề Ngôn đều có cảm giác, mật độ quen thuộc này phân bổ vào khoảng thời gian trước và sau khi hai người kết hôn.
Đoạn thời gian đó, Tề Ngôn chỉ cần nhớ tới Thẩm Kiến Sơ, tâm tình sẽ trở nên rất tốt, hiện tại cũng vậy.
Lần này với lúc trước lại có hơi không giống nhau, tâm tình tốt không phải chỉ có một mình cô, còn có thêm một người, tâm tình của Thẩm Kiến Sơ cũng tốt.
Không giống như Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ là nói cho cô biết.
Giống như hôm nay giữa trưa, Tề Ngôn không có công việc, ở nhà vẽ tranh, vẽ nửa đường nhận được điện thoại của Thẩm Kiến Sơ, sau đó nghe Thẩm Kiến Sơ nói.
"Nhớ em."
Tề Ngôn đặt bút vẽ cũng trôi chảy hơn.
Hôm nay thứ bảy, Tề Ngôn gặp mặt Tuệ Tuệ, vừa lúc Giờ ở bên cạnh cô, cho nên buổi chiều vẽ xong bức tranh, Tề Ngôn mang Giờ đi đến nhà Tuệ Tuệ.
Xe Thẩm Kiến Sơ đã đưa đến giúp cô, cô cũng trả lại tiền cho Thẩm Kiến Sơ rõ ràng.
Bởi vì rất ít lái xe, Tề Ngôn lái một chuyến này thật lâu, dường như là tốn nhiều gấp đôi thời gian so với bình thường mới đến dưới lầu nhà Tuệ Tuệ.
Cô dừng xe lại, gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ trả lời rất nhanh, thật giống như đang chờ đợi tin nhắn Tề Ngôn tới nơi an toàn, cô ấy nói: Sau này chị mà rảnh, tới nhận làm tài xế cho cô Tề đi
Tề Ngôn cười ra tiếng: Em không cần tài xế
Thẩm Kiến Sơ: Là chị không xứng
Tề Ngôn đeo ba lô lên không nói chuyện với Thẩm Kiến Sơ nữa, đi thang máy lên, Tuệ Tuệ để sẵn cửa cho cô, cô mới vừa đi vào, Tuệ Tuệ đã đi tới.
"Cậu nói cậu lái xe chậm mình còn không để trong lòng, có thể chậm bao nhiêu được," Tuệ Tuệ nói rồi nhận lấy ba lô của Tề Ngôn: "Quả thật là cậu quá chậm."
Tề Ngôn đổi giày: "Mình mới lái mà."
Tuệ Tuệ ừm ừm hai tiếng, không giống Thẩm Kiến Sơ quan tâm chuyện này như vậy, mà ôm Giờ từ trong túi ra.
"Trời ơi," Tuệ Tuệ cả người đều như mẹ: "Em cũng quá đáng yêu đi."
Tề Ngôn đóng cửa lại, đi theo Tuệ Tuệ vào nhà.
Tiểu Quyền Đầu ở trong ổ mèo nằm bò, nghe được động tĩnh cũng đã đi tới.
Hai người, hai em mèo đều ngồi ở trên thảm, Tuệ Tuệ trước tiên mặc quần áo vào cho Giờ, sau đó lại mặc một bộ quần áo giống vậy cho Tiểu Quyền Đầu, mặc xong hết, cô ấy đem hai em mèo đặt ở cùng nhau.
"Khó khi thấy được Tiểu Quyền Đầu ngoan như vậy, trước kia mặc quần áo cho nó đều phải lăn lộn thật lâu," Tuệ Tuệ lắc đầu cảm thán: "Bạn mới tới chính là không giống."
Tuệ Tuệ lấy điện thoại ra, quay đầu hỏi Tề Ngôn: "Cậu nói xem hiện tại nếu khen Giờ, Tiểu Quyền Đầu có thể ghen hay không?"
Tề Ngôn gật đầu: "Nói không chừng đâu, mèo có thể nghe hiểu."
Tuệ Tuệ bắt đầu chụp ảnh, Tề Ngôn cũng không có nhàn rỗi, cô cầm gậy chọc mèo của Tiểu Quyền đầu, một bên đùa với hai em mèo, một bên quay video, sau đó gửi cho Thẩm Kiến Sơ.
Tuệ Tuệ tự mình chụp hình, không cẩn thận liếc đến di động của Tề Ngôn, nhìn thấy Thẩm Kiến Sơ gửi cho Tề Ngôn một icon đáng yêu.
Tuệ Tuệ hỏi: "Hai người bây giờ gần như là hòa hợp rồi?"
Tề Ngôn ừ một tiếng.
Tuệ Tuệ: "Tính toán khi nào đi đăng kí kết hôn?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không biết."
Không biết là hiểu rõ chính mình nói cái gì đều không có ích gì, hay là bởi vì Thẩm Kiến Sơ đã thay đổi nên thái độ của Tuệ Tuệ cũng thay đổi rất nhiều.
Tuệ Tuệ: "Khá tốt."
Tề Ngôn nguyện ý tin tưởng chính là vế sau.
Tề Ngôn nói: "Cô ấy hỏi mình có muốn dọn qua hay không."
Tuệ Tuệ chụp xong, bế Giờ lên: "Cậu nói như thế nào?"
Tề Ngôn hỏi Tuệ Tuệ: "Cậu cảm thấy sẽ quá nhanh không?"
"Cũng được," Tuệ Tuệ xoa đầu Giờ: "Nhưng mình vẫn là câu nói kia, cậu suy xét rõ ràng rồi quyết định, không cần nóng vội, để lại thêm một lần giống nhau như đúc."
Tề Ngôn gật đầu: "Mình nghĩ tới."
Tuệ Tuệ quay đầu nhìn Tề Ngôn liếc mắt một cái.
Thật lâu trước kia, Tề Ngôn nói cho Tuệ Tuệ nguyên nhân cô cùng Thẩm Kiến Sơ ly hôn, Tề Ngôn đem tất cả sai lầm đều đặt hết trên người mình, sau đó Tuệ Tuệ hoàn toàn không thể tiếp tục nghe, cũng càng thêm chán ghét Thẩm Kiến Sơ.
Tuệ Tuệ nói hôn nhân thất bại không thể nào chỉ là một người sai, Tề Ngôn nói không phải, mình thật sự rất thất bại.
Tuệ Tuệ nói Thẩm Kiến Sơ một chút cũng không có sai sao? Tề Ngôn nói, mình không biết cô ấy sai ở chỗ nào.
Tuệ Tuệ nói, cô ấy vứt bỏ cậu chính là sai lầm.
Tề Ngôn nói, phải không?
Tuệ Tuệ căn bản không có biện pháp cùng Tề Ngôn nói tiếp chuyện này, đành phải ngưng hẳn đề tài, sau đó ngồi nhìn Tề Ngôn khóc.
Có lẽ khả năng đại khái là dó trạng thái của Tề Ngôn thật sự không tốt lắm, nhưng dưới cái nhìn của Tuệ Tuệ, Thẩm Kiến Sơ bởi vì nguyên nhân này mà ly hôn với Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ chính là khốn nạn.
Tuệ Tuệ cúi đầu sờ lưng Giờ, hỏi Tề Ngôn: "Cô ấy biết cậu bị bệnh trầm cảm không?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không biết."
Tuệ Tuệ hỏi: "Cậu định nói cho cô ấy không?"
Tề Ngôn: "Sẽ nói, việc này không thể giấu."
Tuệ Tuệ gật gật đầu, bắt đầu cùng Giờ bắt tay: "Gần đây cậu có đi tìm bác sĩ không?"
Tề Ngôn: "Thật lâu không đi, bác sĩ không hẹn thời gian với mình, nói mình có cảm giác không thoải mái thì gọi điện thoại cho bác sĩ."
"Chuyện tốt, mình thấy cậu xem như cũng đã ổn rồi," Tuệ Tuệ cười với Giờ: "Em nói có phải chuyện tốt hay không hả bảo bối Giờ."
Giờ rất phối hợp meow một tiếng.
Tuệ Tuệ có sủng vật mới, Tiểu Quyền Đầu nhìn mẹ của mình chơi với bạn mới thực vui vẻ, lẻ loi quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Tề Ngôn nhìn ánh mắt u oán của Tiểu Quyền Đầu, cúi người ôm lấy nó, nhẹ nhàng cào đầu nó.
Tuệ Tuệ: "Chính cậu nghĩ kỹ là được."
Tề Ngôn cười cười với Tuệ Tuệ, ôm Tiểu Quyền Đầu ngồi qua một chút, đổi lại Giờ ở trong lòng ngực Tuệ Tuệ.
Tề Ngôn hỏi: "Buổi tối có muốn cùng Thẩm Kiến Sơ ăn khuya không?"
Tuệ Tuệ suy nghĩ vài giây, mới nói: "Được."
Tề Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.bg-ssp-{height:px}
Thời gian còn sớm, hai người tâm sự vài câu về vấn đề có hơi nặng nề rồi không còn nói nữa, món đồ chơi của Tiểu Quyền Đầu rất nhiều, Tề Ngôn tùy tay cầm một cái, bắt đầu chơi đùa với hai em mèo, quay video, gửi cho Thẩm Kiến Sơ.
Lúc trước Thẩm Kiến Sơ cũng là nhìn Tiểu Quyền Đầu lớn lên, Tề Ngôn có thể nhìn ra được, cô gửi video qua, Thẩm Kiến Sơ rất thích.
Không bao lâu, Thẩm Kiến Sơ liền gọi điện thoại lại đây.
Tề Ngôn buông món đồ chơi trên tay xuống, nhìn Tuệ Tuệ ôm mèo xem phim truyền hình, tắt tiếng điện thoại, trốn vào toilet.
Vừa rồi đề cập đến việc ăn khuya với Tuệ Tuệ, chỉ là cô nhất thời hứng khởi, cho nên vừa mới nhận điện thoại, cô lập tức hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Buổi tối chị có thể dành ra chút thời gian được không?"
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn hơi mím môi: "Cùng nhau ăn khuya, cùng Tuệ Tuệ."
Thẩm Kiến Sơ ở bên kia suy nghĩ vài giây, đột nhiên nói: "Nói vài câu dễ nghe."
"Cái gì a," Tề Ngôn cười lên: "Việc này cũng muốn nói câu dễ nghe."
Thẩm Kiến Sơ lập tức hiểu được: "Em đã nói với Tuệ Tuệ rồi đi."
Tề Ngôn dừng một chút: "Làm sao chị biết?"
Thẩm Kiến Sơ: "Bằng không em sẽ không vội như vậy."
Tề Ngôn hừ một tiếng, nghĩ về mấy ngày nay Thẩm Kiến Sơ thích cái gì, nhỏ giọng một chút, kêu một tiếng: "Chị gái Kiến Sơ, cùng ăn khuya với chúng em đi."
Thẩm Kiến Sơ quả nhiên lập tức đồng ý: "Được," cô ấy lại hỏi: "Địa điểm đã chọn rồi sao?"
Tề Ngôn: "Vẫn chưa."
Thẩm Kiến Sơ: "Để chị chọn đi, giờ."
Tề Ngôn: "Được."
Rõ ràng là Tề Ngôn đang chọc Thẩm Kiến Sơ vui vẻ, nhưng giống như lại là Thẩm Kiến Sơ khiến Tề Ngôn vui vẻ, từ toilet đi ra, có thể thấy được Tề Ngôn vui sướng rất nhiều.
Rõ ràng như vậy, Tuệ Tuệ khẳng định cũng thấy được.
Tuệ Tuệ tò mò nhìn Tề Ngôn, hỏi: "Chuyện gì vậy? Nhận được việc gì lớn, mà vui vẻ như vậy."
Tề Ngôn lắc đầu: "Không có việc gì," lúc này, Thẩm Kiến Sơ đã gửi tới địa chỉ quán ăn, Tề Ngôn thuận tiện nói: "Chúng ta giờ ăn khuya, ở tòa nhà Liên Hòa."
Bởi vì nhà Thẩm Kiến Sơ tiện đường, Tề Ngôn cùng Tuệ Tuệ đi sớm trước vài phút, thả Giờ lại trong nhà.
Tới tầng lầu, khi đang đợi Tề Ngôn mở cửa, Tuệ Tuệ nhìn Tề Ngôn dùng vân tay ấn mật mã, cười một tiếng, trêu chọc nói: "Dứt khoát dọn lại đây đi."
Tề Ngôn cũng cúi đầu nhìn tay của mình, cũng đẩy cửa ra, giải thích: "Đây là trước kia còn giữ lại, cô ấy không thay đổi."
Tuệ Tuệ tấm tắc hai tiếng, lặp lại: "Dọn lại đây đi."
Sau khi kết hôn, Tuệ Tuệ đã tới căn phòng này, chỉ là khi đó Thẩm Kiến Sơ không ở nhà, chỉ có Tề Ngôn một mình ở nhà.
Hiện tại lần nữa đến đây, đồ vật trong phòng cơ bản không thay đổi.
Mặc kệ thế nào, cô ấy bởi vì Tề Ngôn, xác thật đối với Thẩm Kiến Sơ có chút đổi khác.
Còn có mật mã trên cửa không bị xóa bỏ.
Lúc rời đi, Tuệ Tuệ quay đầu nhìn Tề Ngôn xoay người đóng cửa, đột nhiên đề cập đến vấn đề đã thật lâu cô ấy không có hỏi.
"Tề Ngôn," Tuệ Tuệ hỏi: "Khi đó cậu nói, hai người là vì sao ly hôn?"
Tề Ngôn đeo túi lên lưng, khẽ nhún vai, vô cùng lời ít mà ý nhiều nói: "Không thích hợp."
Tuệ Tuệ rất muốn hỏi thêm một câu, hiện tại thích hợp sao?
Nhưng cô ấy không có xúc động hỏi ra miệng.
Tuệ Tuệ là lái xe của Tề Ngôn đến đây, cho nên trên đường không có trì hoãn bao nhiêu thời gian, đến nơi rất đúng giờ, vừa lúc gặp được Thẩm Kiến Sơ.
Từ xa nhìn lại, ấn tượng Thẩm Kiến Sơ cho cô ấy vẫn giống như trước vậy, rất ngầu.
Tốt nhất là cũng có thể giống lúc trước như vậy, có thể ở trong mắt Thẩm Kiến Sơ, nhìn ra được Thẩm Kiến Sơ đối với Tề Ngôn không giống với người khác.
Tốt, cô ấy thấy được.
Ba người kỳ thật đều không có thói quen ăn khuya, chẳng qua là Tề Ngôn muốn tìm cái cớ để Thẩm Kiến Sơ cùng Tuệ Tuệ gặp mặt, mà Tuệ Tuệ thấu hiểu, Thẩm Kiến Sơ cũng thấu hiểu.
Cho nên chầu này ba người đều ăn không nhiều lắm, bởi vì Thẩm Kiến Sơ và Tuệ Tuệ rất ít gặp mặt, việc có thể nói cũng rất ít, hơn phân nửa đều là vì Tề Ngôn không muốn không khí quá quạnh quẽ, tìm một vài vấn đề để nói.
Thẩm Kiến Sơ đáp một hai câu, Tuệ Tuệ cũng đáp một hai câu, lại nói vài câu về hai em mèo trong nhà, không bao lâu, đồ ăn gọi lên đều ăn xong rồi.
Lúc tính tiền, Tề Ngôn lôi kéo Thẩm Kiến Sơ cùng Tuệ Tuệ, tự mình bước nhanh đến quầy thu ngân trả tiền, hai người để Tề Ngôn đi, không đoạt với cô, đứng ở phía sau chờ.
Người phục vụ ở trước máy tính gõ gõ đánh đánh, Tuệ Tuệ cắm đôi tay vào túi, cô ấy đầu tiên là nhìn nhìn bóng dáng Tề Ngôn, sau đó mới quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ.
Thình lình, Tuệ Tuệ nói với Thẩm Kiến Sơ một câu: "Chị phải đối tốt với cậu ấy."
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Sẽ."
Giọng nói không lớn, nhưng Tề Ngôn cũng nghe được rồi, cô quay đầu nhìn Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ nhướng mày nhìn Tề Ngôn, Tề Ngôn cười nhẹ, quay đầu lại, cầm lấy di động quét mã trước mặt.
Tề Ngôn kỳ thật có hơi sợ đêm nay Tuệ Tuệ sẽ định làm gì đó, cô còn nhớ rõ Tuệ Tuệ một năm trước ở trước mặt cô hùng hùng hổ hổ, nói đừng để cho cô ấy thấy Thẩm Kiến Sơ, bằng không nhất định phải làm Thẩm Kiến Sơ đẹp mặt.
Tuy rằng không biết Tuệ Tuệ sẽ làm Thẩm Kiến Sơ đẹp mặt thế nào, nhưng dựa theo hiểu biết của Tề Ngôn đối với Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ nổi điên lên, cô ấy nói khó xem, nhất định sẽ rất khó xem.
Hiện tại xem ra là sẽ không, mà vừa rồi ở trong nhà Tuệ Tuệ cô lựa chọn vế sau theo giác quan thứ sáu, có lẽ cũng là chính xác.
Tuệ Tuệ có thể duy trì cô chúc phúc cho cô, cô thực vui vẻ.
Tề Ngôn thanh toán tiền lại trở về vị trí giữa hai người, vì cửa không lớn, Thẩm Kiến Sơ cách cửa gần, Tề Ngôn lôi kéo Tuệ Tuệ lui lại một chút, để Thẩm Kiến Sơ đi ra ngoài trước.
Trong tòa nhà người ăn khuya không quá nhiều, không còn náo nhiệt như ban ngày, hành lang cũng yên tĩnh rất nhiều.
Thẩm Kiến Sơ đi ra khỏi cửa, thoáng xoay người, chờ hai người phía sau đi ra.
"Tiểu thư Thẩm."
Bên cạnh đột nhiên có người hô Thẩm Kiến Sơ một tiếng.
Thẩm Kiến Sơ nghe tiếng quay đầu xem, nhìn thấy người đến là ai, lập tức liền nhíu mày.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Tề Ngôn, thấy Tề Ngôn cùng Tuệ Tuệ đã đi ra một nửa.
Người tới còn cùng Thẩm Kiến Sơ chào hỏi: "Thật trùng hợp, gặp được cô ở đây."
Giọng nói rất quen thuộc, Thẩm Kiến Sơ hiện tại kéo Tề Ngôn đã không còn kịp rồi, Tề Ngôn cũng nhìn về bên kia.
Sau đó thân thể Tề Ngôn tức khắc cứng đờ.
"Bác sĩ Diệp?" Trong nháy mắt vẻ mặt của Tề Ngôn trở nên không ổn, cô cùng bác sĩ Diệp liếc nhau, sau đó lại quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, cô cảm thấy hiện tại đầu óc của mình không thể hiểu được.
"Hai người, hai người quen biết nhau?".