-Buông tay!
-Không buông.
-Tôi nói cậu buông tay.
-Không.
Câu chuyện về cuộc đời của cả hai được mở đầu bằng trận cãi vã như vậy. Cụ thể là vào một ngày đẹp trời kiểu “chưa có bao giờ đẹp như hôm nay”, Dương cô nương nhà chúng ta lại quyết định ra ngoài để bắt đầu cuộc săn lùng một món đồ đẹp-độc-lạ. Khi vừa đi qua một cửa tiệm đồ cổ ngay lập tức bị chiếc vòng thánh giá kia thu hút. Trùng hợp thay là phía đối diện, Vương công tử nhà chúng ta cũng nhìn trúng món đó. Cả hai cùng bước vào quán, cùng chạm tay vào món “báu vật” và cùng khơi ngòi chiến tranh bằng ánh mắt phát ra tia lửa điện w. Haha.
-Tôi nhìn trúng nó trước.
Cô nương nhà ta vẫn không chịu nhượng bộ, đáy mắt chứa hẳn một quả cầu lửa to bự. Đùa kiểu gì, Trần Ánh Dương nó chưa bao giờ chịu thua ai cái gì.
Nam khẽ nhếch mép, ánh nhìn sắc bén quét lên người con gái trước mặt, áo phông over size rộng thùng thình, có in hình ông mặt trời to bự đằng trước, mà cái ông mặt trời này còn cười ngoác miệng, đeo kính dâm mới ghê chứ. Đấy là chưa kể đến cái quần beg-g cô ta đang mặc, chỗ nào rách được thì liền rách, ôi thôi, trông cứ gọi là tan nát.
-Thật thế sao? Cậu có cần xem lại camera ghi hình không? Nam cũng không chịu thua.
-Cậu... Ơ kìa!
Nó đột nhiên reo lên, hai mắt sáng lấp lánh hướng về phía sau Nam. Hắn theo phản xạ quay đầu lại nhìn, không có gì bất thường. Vậy có nghĩa là...
-Haha, hiện tại về tay ai là của người đấy nha.
Dương cười đắc ý, giơ giơ chiếc vòng vừa nằm gọn trong tay ra trước mặt hắn.
-Không biết có ai nói với cậu điều này chưa, muốn tranh đồ với tôi sao? Cứ tình nguyện tu thêm mười kiếp nữa đi nhé.
Nó dứt lời liền quay người, mới tiến được một bước đã nghe thấy giọng nói vô cùng rét lạnh vang lên
-Mặt trời!
-Cậu...sao cậu biết tôi?
Nó tròn mắt kinh ngạc. Chuyện này không có đùa đâu nha. Dương xác định rõ là mình đâu có quen người con trai này. Sao hắn còn biết luôn biệt danh của nó vậy trời.
-À! Tôi muốn biết thì biết.
Tôi muốn biết thì biết. Câu trả lời kiểu gì vậy? Còn về phía hắn, thật ra chỉ là tùy tiện gọi đại một cái biệt danh mà thôi, tại thấy áo nó in hình mặt trời, chiếc nhẫn trên tay nó cũng hình mặt trời nên mới gọi như vậy, không ngờ trúng phóc. Hắn cũng thiên tài quá đấy chứ. (Dồ: tự sướng vừa thôi cha >””