( Ta đã trở lại với các bạn trẻ rồi đây. Chúc các bạn mùa giáng sinh vui vẻ và ấm áp. Thông báo lịch post truyện là vào các ngày ; ; ; nhá)
Khi Nam tỉnh dậy đã là quá trưa, đầu hắn đau như muốn nứt ra, chân tay cũng có chút nhức nhối, liếc mắt xuống nền ghế sô pha, có máu. Vết máu đã chuyển sang màu đỏ thẫm, không lớn lắm nhưng loang lổ trông thật nhức mắt. Cả người hắn đều có chút ẩm ướt, không lẽ do hôm qua vận động kịch liệt quá mà thành ra như vậy hả? Có chút ảo não nhíu mày.
Choang!
Chiếc ly trên bàn do hắn vô tình va phải mà phát ra âm thanh sắc bén. Hắn cúi người nhìn xuống những mảnh vụn dưới đất, chằng mày khe xô lại khi nhìn thấy một vật tròn tròn ở đó. Nam đưa tay cầm nó lên, là dây buộc tóc, một sợi dây có lồng hình mặt trời đang cười ngoác miệng. Buộc tóc của Dương?
Sao dây buộc tóc của Dương lại ở đây?
Vương Hạo Nam! Hắn như nghe thấy bên tai tiếng của Dương, rất chân thực, rất sống động, kí ức về đêm qua cứ thế trở lại trong đầu. Dương đột ngột xuất hiện đuổi cô gái đó đi, hắn đã ôm lấy nó, còn hôn nó rất lâu, vậy có nghĩa là...
Nam không dám nghĩ tiếp, ánh mắt cũng trở nên rối bời hướng nhìn lại vết máu trên sô pha. Thất thần một lúc mới nặng nề rời khỏi phòng.
Tinh! Tinh!
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, Dương có chút bực bội rời khỏi giường, mãi vừa nãy nó mới chợp mắt một lúc, ai mà đáng ghét như vậy không biết. Dương vác bộ dạng bơ phờ ra mở cửa, mắt nhắm mắt mờ dựa người vào tường, giọng mệt mỏi:
- Ai vậy?
Chưa hiểu cái mô tê gì đã bị ai đó ôm vào lòng. Giọng Nam vang lên bên tai nó, nặng nề mà chua xót
- Mặt trời, xin lỗi cậu, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Oắt dờ heo?
Dương tỉnh luôn cả ngủ, cái gì mà chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm ở đây. Tên này bị đụng hỏng dây thần kinh nào rồi hả?
Nam nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Dương thì không tránh khỏi áy náy. Hắn đúng là khốn nạn. Chắc hôm qua đã đòi hỏi quá độ nên Dương bây giờ mới mệt mỏi như vậy. Lại lần nữa kéo nó vào trong lòng.
- Mặt trời, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu, cậu yên tâm, dù gì chúng ta cũng đã tuổi, đã đủ tuổi kết hôn rồi. Tôi nhất định cho cậu một danh phận xứng đáng.
- Cậu nói cái gì vậy?
Dương hoàn toàn mờ mịt, mới sáng ngày ra, tên này hầm hổ xông đến nhà nó, còn nói cái gì mà trách nhiệm, kết hôn, rồi danh phận. Ôi mẹ ơi, chắc chết quá! Kiểu này thà giết nhau đi cho rồi. Lúc nãy nó còn muốn ngủ, chứ bây giờ thì nó thực sự muốn an nghỉ ngàn thu luôn rồi đây.
- Mặt trời, cậu đừng như vậy nữa. Cậu đã trở thành người của tôi, tôi quyết không để cậu chịu thiệt thòi.
Dương ngớ người một hồi rồi phá lên cười như đứa trốn trại, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Nam đang nhìn nó chăm chú.
- Vương Hạo Nam!...cậu...haha...cậu...
Bây giờ là đến lượt Nam cảm thấy mờ mịt, Dương có chút khổ sở đè nén tiếng cười, lấy lại bộ dạng nghiêm túc
- Cậu nói ai là người của cậu?
- Hôm qua không phải chúng ta đã...
Đối diện với vẻ mặt ngố tàu của hắn, Dương che miệng cười khúc khích.
Trở lại tối hôm qua...
Nam ôm chặt lấy nó, áp xuống nụ hôn sâu như muốn truyền cho nó luồng nhiệt nóng rực trên người hắn. Dương nhắm chặt mắt, hai tay nắm thành quyền đến trắng bệch nhưng rồi lại bất ngờ buông lỏng...
Xoảng!
Dương nắm chặt chai rượu vang trên tay, mạnh mẽ giáng xuống đầu hắn, lực đạo vừa đủ để làm hắn ngất đi nhưng vẫn bảo toàn được tính mạng. Máu từ trên đầu Nam chảy ra, nhỏ xuống người nó, còn vương vãi một vết lớn lên sô pha. Nam hai mắt đục ngầu dần khép lại, cứ thế gục lên người nó.
Dương nâng hắn ngồi dậy rồi tự mình chạy đi kiếm một sợi dây thừng trói hắn vào chân bàn. Cũng chỉ vì nó sợ lượng thuốc được bỏ trong rượu quá cao khiến ham muốn áp chế luôn cả đau đớn mà tỉnh dậy nên bất đắc dĩ mới làm vậy. Sau khi trói hắn, Dương còn rất tốt bụng áp dụng một số phương pháp hạ nhiệt hiệu quả, ví dụ như cho điều hòa chạy số thấp nhất, đem đá lạnh chườm lên mặt hắn, đặc biệt nó còn kiên trì canh ở bên cạnh, cứ phút lại dội thẳng vào người hắn một xô nước lạnh. Mãi tới giờ sáng khi loại thuốc biến thái kia đã hoàn toàn hết tác dụng, nhiệt độ cơ thể hắn trở lại bình thường Dương mới cởi trói rồi dìu hắn nằm lên sô pha. ( Idol: đừng có hỏi tại sao nó hư cấu vậy chỉ đơn giản do nó là truyện mà. Trên thực tế loại thuốc này cực mạnh,cực cực mạnh luôn á, đừng có bạn trẻ nào dại dột thử nhá ==”). Xong xuôi đâu đó mới bỏ về nhà nghỉ ngơi. Thế mà tên này đã không cảm ơn nó thì thôi, còn không cho nó có được một giấc ngủ hẳn hoi.
- Này tên ngốc kia!
Dương vừa nói vừa đưa tay hua hua trước mặt hắn. Nam lúc này sắc mặt biến đổi lúc xanh lét lúc trắng bệch, khóe miệng có chút co giật. Thảo nào khi tỉnh dậy, hắn thấy chân tay đau nhức, quần áo cũng ẩm ướt, cái gì mà cứ phút lại tạt một xô nước. Giết nhau đê!!!
- Cậu không cần phải sốc như vậy đấy chứ?
- Ừ, sốc hơn cả việc tôi phải chịu trách nhiệm với cậu.
- Đồ dở hơi, nếu cậu mà làm thế thật với tôi, khi tỉnh dậy chắc chắn cậu không cảm thấy đau đớn chút nào mà là cả người nhẹ nhõm, thanh thản vô cùng.
- Tại sao như vậy?
- Thì cậu đã xuống âm phủ làm bạn với Diêm Vương chứ còn sao.
- Cậu đúng là đồ ác độc.
- Quá khen!
Dương lườm hắn một cái rồi “Rầm”, cánh cửa lạnh lùng sập ngay trước mặt hắn. Nam sửng sốt một chút, rồi nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
- Mặt trời, cậu có còn là người không vậy?
- Biến ngay! Không thấy bà mày muốn đi ngủ à.
Tiếng Dương vọng lại từ bên trong xen lẫn tức giận. Nam không nói gì thêm nữa, ảo não thở dài rồi cứ thế quay người bỏ đi. Xuống dưới cổng chung cư, bộ dạng ban nãy hoàn toàn được thay thế bởi vẻ lạnh lùng sắc bén, hắn rút điện thoại bấm vào một dãy số, đầu dây nhanh chóng được kết nối, giọng hắn đanh lại truyền đi mệnh lệnh:
- Điều tra về chuyện hôm qua. Tôi cho cậu tiếng.
Dương tỉnh dậy khi trời đã về chiều, vì được ngủ một giấc đã đời nên tâm trạng nó tốt đẹp vô cùng. Nó vô bếp ăn tạm chút hoa quả trong tủ lạnh rồi lại vào phòng tắm ngâm mình trong nước nóng, tiếp theo là tự chọn cho mình một bộ váy dài tới đầu gối màu vàng nhạt. Dương ít khi mặc váy, phải nói là số lần nó mặc váy chỉ tính trên đầu ngón tay mà thôi. Chỉ là không biết tại sao hôm nay nó lại cao hứng như vậy.
Dương băng qua đường lớn, nắng chiều nhạt đổ xuống bờ vai, không ngừng nhảy nhót. Nó bỗng có cảm giác hôm nay là một ngày rất rất rất tuyệt vời.
- Này cô.
- Dạ
Dương quay người, nhìn thẳng người vừa mới vỗ vào vai nó. À, cô gái hôm qua bỏ thuốc tên ngốc kia đây mà, nghĩ đến đây, vẻ mặt nhanh chóng chuyển lạnh, giọng nói cũng đanh:
- Cô tìm tôi có việc gì?
- Trần Ánh Dương, cô chính là người phá hỏng chuyện tốt của tôi, lại dám tát bổn tiểu thư một cái.
- Đúng thế thì sao?
Dương cao giọng, dáng vẻ không có lấy một chút gì là sợ hãi hay e dè đối với người ở trước mặt mình.
Chat!
Shit! Dương nghiến răng đưa tay sờ lên má trái vừa hứng trọn một cái tát của Hạ Bảo Nhi. Một loại cảm giác tức giận không sao kìm chế được. Trần Ánh Dương nó từ khi quen tên Nam sở khanh lại biến thái kia không biết đã phải ăn bao nhiêu phát tát rồi.
Nó điên tiết đẩy cô ta một cái thật mạnh, Hạ Bảo Nhi lảo đảo lùi về phía sau, cánh tay Dương vừa hướng xuống toan trả lại cô ta cái tát ban nãy
- Dừng lại.
Giọng nói kiên định vang lên, tay Dương bị một người khác chặn lại. Nó sững sờ nhìn người trước mặt:
- Cậu...
- Cậu dám động vào cô ấy xem.
Nam lên giọng đe dọa, mạnh mẽ hất tay Dương ra. Nó đứng trân trân nhìn hắn nhẹ nhàng đỡ Hạ Bảo Nhị đứng dậy, lời nói hoàn toàn nhu tình
- Không sao chứ?
Hạ Bảo Nhi dù không hiểu vì lí do gì mà hắn thay đổi như vậy nhưng cũng làm bộ ủy khuất, lệ rơi đầy mặt
- Nam, em rất sợ.
- Không cần sợ hãi.
Nam cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Hạ Bảo Nhi, rồi đột ngột quay sang Dương lạnh lùng
- Trần Ánh Dương, cậu không có quyền động vào người của tôi.
Nó cười khinh thường, đáy mắt lạnh lẽo chống lại cái nhìn của hắn, cất giọng nhàn nhạt
- Tôi không có cái lá gan đó.
Dứt lời liền cứ thế xoay người đi thẳng. Hạ Bảo Nhi nở nụ cười vui vẻ nhìn theo bóng Dương, rồi lại nhìn sang phía hắn. Nhưng người bên cạnh lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng ban nãy, cô thoáng chột dạ
- Nam, anh làm sao vậy?
- Không có gì, anh muốn đưa em đến một nơi.
Nói xong không chờ Hạ Bảo Nhi kịp phản ứng đã cầm lấy tay kéo đi. Bàn tay rắn chắc đang nắm tay cô có chút lạnh, hình như còn hơi dùng sức, tuy vậy cô vẫn khẽ cười tự trấn an mình. Có lẽ do cô đã suy nghĩ quá nhiều, rất có khả năng Nam vẫn chưa biết người hôm qua ở cạnh hắn là Dương chứ không phải cô.
- Nam, anh đưa em đi đâu?
- Tới thiên đường trên mặt đất.
Ánh mắt hắn nhìn cô đều là tràn ngập nhu tình, giọng nói cũng thật ấm áp. Nam đưa cô đến một nơi ở cách xa thành phố, về phía tây ngoại thành. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở trước cổng của một căn biệt thự rất lớn, xung quanh còn có trồng rất nhiều hoa hướng dương.
- Nam, đẹp quá!
- Có thích không?
- Thích.
- Nếu chúng ta cùng nhau sống tại nơi này thì sao.
- Nam, anh nói thật chứ.
- Tất nhiên. Chỉ có điều anh muốn em giúp một chuyện.
- Là chuyện gì?
Hạ Bảo Nhi có chút khó hiểu nhìn hắn. Nam không nói chỉ kéo cô một mạch vào trong nhà. Nắng chiều nhàn nhạt, những bông hoa hướng dương không ngừng lay động.
Dương đi lang thang ngoài đường cho đến khi nắng chiều tắt hẳn, trời tối sầm lại và cứ thế trút xuống một cơn mưa to. Hình như trời thường mưa vào lúc con người ta bi thương. Giờ nó đang bi thương sao? Lại nhếch mép cười khổ một tiếng, nó không bi thương. Nhưng nó thấy chua chát lắm. Vương Hạo Nam. Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế? Tại sao làm như thế?