Mặc cho Trương Mỹ Vân từ chồi, Chúng Thanh Phong vẫn bấm chuông gọi nhân viên phục vụ.
"Anh gọi ra là anh phải ăn cho bằng hết đấy."
Trương Mỹ Vân giao hẹn.
"Anh gọi cho em ăn là chính, anh chỉ phụ hoạ phần nào thôi."
"Tối qua em vừa ăn lẩu hải sản xong.Giờ nghĩ tới lẩu vẫn thấy sợ đây."
"Món Sukiyaki ở đây ngon thật sự.Anh không phải người thích ăn lấu mà lần nào tới đây cũng phải gọi một nồi là em biết rồi đấy."
Chúng Thanh Phong chia sẻ.
Trương Mỹ Vân viện đủ mọi lý do mà cô có thể nghĩ ra để ngăn cản ý định gọi thêm lẩu của Chúng Thanh Phong.
"Em thật sự không ăn được nữa đâu.Em no lắm rồi.Anh đừng gọi thêm cho phí tiền..."
"Em cứ ăn đi, đừng lăn tăn chuyện tiền nong."
Trương Mỹ Vân thở dài.
Cô cảm thán trong lòng: "Người có tiền sướng thật".
Thích mua gì thì mua, ăn gì thì ăn, chẳng bao giờ phải căn ke tính toán.
Cứ nghĩ tới đó là Mỹ Vân lại nghĩ, sinh em bé xong nhất định cô phải phấn đấu, nỗ lực kiếm tiên để sau này có thể sống cuộc đời bình an trong giàu sang.
Nhìn mặt Trương Mỹ Vân đang ngẩn ra, Chúng Thanh Phong phỏng đoán: "Em vẫn không muốn ăn món Sukiyaki vì tiếc tiền cho anh đấy à?"
"Anh có phải chật vật kiếm tiên sống qua ngày như em đâu, làm sao anh hiểu được nỗi khổ của em."
Chúng Thanh Phong không muốn tiếp tục bàn luận chuyện tiền bạc với Trương Mỹ Vân nữa.
Anh tin răng một khi được thưởng thức món Sukiyaki, một trong những món lẩu nổi tiếng được vinh danh trong hàng tinh hoa ẩm thực của xứ sở hoa anh đào cùng với Sushi, Tempura, Sashimi thì cô sẽ hiểu lý do vì sao anh cương quyết thuyết phục cô ăn thử.
Sukiyaki là một món ăn cao cấp với nguyên liệu thượng hạng, cách nấu và cách thưởng thức độc đáo.
Vì vậy khi nhân viên mang lẩu lên, Trương Mỹ Vân đã bị bất ngờ.bg-ssp-{height:px}
Món ăn này thực sự mới mẻ dõi với cô.
Bỏ qua sự ngại ngần ban đầu, Trương Mỹ Vân gần như quên hết mọi chuyện trên đời.
Cô dồn một trăm phần trăm sự tập trung vào đồ ăn.
Nhìn Trương Mỹ Vân ăn một cách ngon lành, Chúng Thanh Phong cảm thấy rất hài lòng.
Thậm chí có chút mãn nguyện vì anh chính là người đã chia sẻ món ăn ngon, độc đáo này với cô.
Thấy Chúng Thanh Phong chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, Trương Mỹ Vân thắc mắc: "Sao anh không ăn nữa?"
"Anh ăn đủ rồi!"
Trương Mỹ Vân vẫn tiếp tục hăng say chiến đấu một mình: "Anh có biết trên đời em sợ nhất là gì không?"
"Sợ đói!"
Trương Mỹ Vân chia sẻ: "Hồi bé em không được mọi người trong gia đình yêu thích cho lắm.Vui buồn giận hờn gì mọi người cũng trút hết lên người em.Còn nhớ năm em lên bảy tuổi, không biết hôm đó xảy ra chuyện gì mà mẹ nhốt em vào phòng giặt, bỏ đói em.Sau đó em vì bị tụt đường huyết em đã xỉu đi..."
Từ nhỏ Chúng Thanh Phong đã mất mẹ, bố thì ghẻ lạnh nên anh có thể thấu hiểu cảm giác thiếu thốn tình thương của Trương Mỹ Vân.
Anh may mắn hơn Mỹ Vân ở chỗ đó là sau này được ông ngoại và cậu yêu thương, che chở.
Những kỉ niệm bất hạnh thời thơ ấu đã trở thành bóng ma luôn ám ảnh Trương Mỹ Vân và cả Chúng Thanh Phong.
Lúc Trương Mỹ Vân kể lại chuyện bị mẹ bỏ đói, dù miệng luôn tươi cười nhưng mắt long lanh nước khiến Chúng Thanh Phong có chút xót xa.
Chúng Thanh Phong tự tay nhúng thêm một miếng thịt bò vào nồi lẩu, rồi bỏ vào bát cho Trương Mỹ Vân.
"Từ nay em sẽ không bao giờ phải đói nữa."
Chúng Thanh Phong nói.
Lời nói của Chúng Thanh Phong giống như một lời hứa..