Trương Mỹ Vân nghĩ rằng Chúng Thanh Phong sẽ hỏi lý do vì sao cô nhờ anh mang tiền tới quán phở đó, chứ không phải hỏi cô có an toàn hay không.
Lẽ nào anh đang lo lắng cho cô? "Em an toàn!"
Trương Mỹ Vân đáp.
"Vậy thì tốt! Anh sẽ mang tiên qua đó ngay.Đợi anh nhé."
Giọng nói ân cần, ấm áp của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân rưng rưng xúc động.
Trên đời này ngoài Lại Minh Nguyệt ra còn có người sẵn sàng giúp đỡ cô mà không cần điều kiện gì ư? "Cảm ơn anh!"
"Em phải chú ý giữ an toàn đấy!"
Chúng Thanh Phong dặn trước khi cúp máy.
Dù Chúng Thanh Phong không dặn thì đó cũng là vấn đề Trương Mỹ Vân đặt lên hàng đầu.
Vì khi đã là một người mẹ, người ta sẽ phải suy nghĩ hai lần.
Một lần cho bản thân và một lần cho đứa con bé bỏng đang lớn lên từng ngày trong bụng mình.
Tắt điện thoại, Trương Mỹ Vân thông báo với Định Râu: "Bạn tôi sẽ mang tiên tới quán phở mà ông nói ngay bây giờ."
Sau khi nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ của Trương Mỹ Vân, ngay lập tức Chúng Thanh Phong quay sang hỏi Võ Quế Sơn: "Hiện trong xe có bao nhiêu tiền?"
"Khoảng ba trăm rưỡi, bốn trăm gì đó.Em không nhớ rõ lắm."
Võ Quế Sơn vừa đưa bàn tay lấm lem dầu mỡ lên lau mồ hôi rịn ra trên trán vừa trả lời.
Chúng Thanh Phong thông báo: "Anh sẽ lấy triệu mang qua quán phở Cồ bên Gia Lâm."
"Anh mang triệu qua đó làm gì? Chẳng lẽ anh định mua quán phở?"
Võ Quế Sơn không giấu nổi sự tò mò đang hiện rõ trên mặt.
"Mỹ Vân nhờ anh mang tiền tới đó.Anh đoán có lẽ cô ấy đang gặp nguy hiểm, bị người ta uy hiếp."
"Uy hiếp sao?"bg-ssp-{height:px}
Chúng Thanh Phong gật đầu.
"Tôi tới đây không phải để ăn phở.Tôi muốn gặp chủ quán nói chút chuyện."
"Vậy mời anh vào trong nhà ạ."
Người phụ nữ đi trước dẫn đường, Chúng Thanh Phong theo ngay phía sau.
Vừa ởi người phụ nữ vừa đánh mông tanh tách khiến ông lão và người đàn ông trung niên không kìm chế được bản năng đàn ông ẩn sâu bên trong mình.
Họ cùng dán mắt vào nhìn cặp mông thây lẩy của chị ta.
Quán phở được nối với một ngôi nhà ba tầng đồ sộ thông qua một khoảng sân vườn trông khá nhiều các loại hoa như cúc, mẫu đơn, hồng leo...!
Chúng Thanh Phong theo sau người phụ nữ đi xuyên qua khu vườn vào trong phòng khách của ngôi nhà.
Căn phòng này được bày biện đủ thứ đá quý, đồ phong thuỷ, tranh chiêu tài lộc.
Đối với mặt người chuộng cuộc sống tối giản như Chúng Thanh Phong thì cách bài trí này quá phô trương, màu mè sặc sỡ.
Người phụ nữ cất giọng sang sảng gọi: "Chị Hường ơi! Có người tìm bà..."
Vài phút sau người phụ nữ tên là Hường - đã đứng tuổi, trang điểm đậm, tô son đỏ chót, mặc quần áo màu sắc lòe loẹt, cổ đeo lủng liểng kiềng vàng đi từ trên câu thang xuống.
"Ai tìm tôi vậy?" bà Hường cất tiếng hỏi.
Vì sốt ruột muốn gặp Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong vào thẳng vấn đề chính: "Tôi tới đưa tiền!"
Bà Hường phóng đôi mắt kẻ đen sì về phía Chúng Thanh Phong.
Rồi nhanh như một cơn gió, bà ta lao tới trước mặt anh mừng rỡ nói: "Em trai! Không ngờ chị còn có cơ hội được gặp lại em...!
Chúng Thanh Phong ngây người một lúc mới nhớ ra người phụ nữ trước mặt mình lúc này chính là kẻ ngang ngược đậu xe trên đường buôn điện thoại với nhân tình, không chịu rẽ, cuối cùng bị anh lái xe tông méo đuôi xe..