Mặt Trời Trong Tim Anh

chương 332: không tin vào hạnh phúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhờ Lại Minh Nguyệt và Võ Quế Sơn cắt đuôi Tuân Bã Đậu thành công, Trịnh Xuân Quang đã lái xe đưa Chúng Thanh Phong tới nhà Phạm Huy Hoàng một cách an toàn, thuận lợi.

Trịnh Xuân Quang bấm chuông cửa.

Chừng ba phút sau, cánh cổng mở ra.

Chúng Thanh Phong và ông Phạm Huy Vũ ngỡ ngàng khi nhận ra nhau.

"Thanh Phong!"

Ông Phạm Huy Vũ là người lên tiếng trước.

Chúng Thanh Phong đưa mắt liếc nhìn ngôi nhà ba tầng trước mặt vẻ ngạc nhiên.

Như đọc được ý nghĩ của Thanh Phong, ông Phạm Huy Vũ nhanh chóng giải thích: "Dù cháu rộng lượng để gia đình chú ở lại biệt thự cũ nhưng chú thấy như vậy không hay lắm nên là gia đình chú đã chuyển tới đây"

Chúng Thanh Phong không ngờ ông Phạm Huy Vũ lại sống có nguyên tắc như vậy.

Mặc dù nhà cửa, trang trại của gia đình ông Huy Vũ đều đã cầm cố ở chỗ Thanh Phong nhưng anh không hề nghĩ tới việc ép họ rời đi.

Tuy nhiên lúc này không phải lúc để Chúng Thanh Phong hàn huyên với ông Phạm Huy Vũ.

Anh đang nôn nóng muốn gặp Phạm Khả Hân.

Không biết Phạm Khả Hân có cho mình đúng địa chỉ nơi cô đang ở hay không, nhưng Chúng Thanh Phong vân phải xác nhận lại.

"Hôm nay cháu tới để gặp một người bạn ạ"

"Bạn ư?"

"Vâng ạ! Đó là một cô gái"

Chúng Thanh Phong nói tới đây ông Phạm Huy Vũ liền hiểu ra cô gái mà anh đang nhäc tới chính là Phạm Khả Hân, người được con trai ông cứu về.

"Cháu vào đi! Cô ấy đang ở trong phòng của Huy Hoàng"

Vừa nói ông Phạm Huy Vũ vừa mở rộng cửa để Chúng Thanh Phong và Trịnh Xuân Quang cùng đi vào.

Qua biểu hiện của ông Phạm Huy Vũ thì Chúng Thanh Phong đoán khả năng Phạm Khả Hân đang ở đây là rất cao.

Vừa theo Chúng Thanh Phong và Trịnh Xuân Quang vào nhà, ông Phạm Huy Vũ vừa hỏi: "Cháu là người nhà của Khả Hân à?"

Trịnh Xuân Quang và Chúng Thanh Phong cùng quay sang nhìn nhau.

"Cô ấy là người thân của cháu"

Thanh Phong khẳng định.

Thấy dáng vẻ của Chúng Thanh Phong xem chừng rất gấp gáp nên ông Phạm Huy Vũ không mời anh và Trịnh Xuân Quang nán lại phòng khách uống nước mà nhanh chóng đưa hai người lên phòng con trai út.

Ông giơ tay gõ cửa

"Mời vào!"

Giọng nói trầm ấm của Phạm Huy Hoàng vang lên.

Ông Phạm Huy Vũ cầm nắm đấm, mở cửa ra.

Đang ngồi nói chuyện với nhau, Phạm Khả Hân và Phạm Huy Hoàng cùng quay đầu nhìn về phía cửa.

Vừa thấy Chúng Thanh Phong, ngay lập tức Khả Hân đứng dậy khỏi ghế, chạy để cập nhật nội dung các bạn nhé! Thanh Phong võ nhẹ lên lưng Phạm Khả Hân, an ủi: "Không sao đâu! Không sao!"

"Anh Phong! Đúng là để cập nhật nội dung các bạn nhé! Khả Hân.

Cô cứ đứng ôm Chúng Thanh Phong, khóc một cách ngon ơ như thế.

Ông Phạm Huy Vũ, Phạm Huy Hoàng và Trịnh Xuân Quang biết ÿ, đi ra ngoài khép cửa lại để Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân có không gian riêng tư nói chuyện với nhau.

Khóc được một trận, Phạm Khả Hân cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Cô thầm cảm ơn cao xanh vì đã chở che cho Chúng Thanh Phong, thoát khỏi để cập nhật nội dung các bạn nhé! lùi về phía sau một bước quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới.

Xác nhận anh đã hoàn toàn bình phục cô mới thật sự yên tâm.

Chúng Thanh Phong đưa tay gạt những giọt nước mắt còn đọng trên mặt Phạm Khả Hân.

Anh không thể nhớ nổi, từ khi Phạm Khả Hân quen biết Ngô Chí Kiên đây là lần thứ bao nhiêu anh lau nước mắt cho cô.

"Anh!

không sao chứ?"

Phạm Khả Hân nhìn Chúng Thanh Phong áy để cập nhật nội dung các bạn nhé! cách đây mấy tháng, Chúng Thanh Phong lắc đầu đáp: "Anh ổn rồi!"

"Thật sự không sao?"

"Không sao!"

Để minh chứng cho lời nói của mình Chúng Thanh Phong xoay người một vòng cho Phạm Khả Hân thấy anh đã hoàn toàn bình phục.

Dù lúc này Chúng Thanh Phong đã bình an vô sự đứng trước mặt mình nhưng nhớ tới hình ảnh chiếc xe container tăng tốc đâm thẳng vào xe con của anh bất giác Phạm Khả Hân rùng mình.

Lông măng trên cơ thể cô dựng đứng hết lên.

Chúng Thanh Phong nhìn Phạm Khả Hân nói với vẻ áy náy: "Anh xin lỗi vì đã không thể tìm ra em sớm hơn, để em phải chịu biết bao đau đớn, dày vò"bg-ssp-{height:px}

"Em mới là người phải xin lỗi anh.

Nếu không phải vì giúp em thì anh đã không bị người đó tính kế trả thù "

Phạm Khả Hân sợ Ngô Chí Kiên tới nỗi không dám gọi thẳng tên hẳn ra.

Chúng Thanh Phong lắc đầu: "Em không có lỗi gì hết.

Em là người thân của anh.

Bảo vệ em, chăm sóc em là trách nhiệm của anh"

Câu nói của Chúng Thanh Phong khiến Phạm Khả Hân cảm động vô cùng.

Cô không kìm được nước mắt, lại khóc nấc lên.

Năm đó, trước khi Phạm Khả Hân kết hôn với Ngô Chí Kiên, Chúng Thanh Phong cũng từng nói những lời này.

Nhưng Khả Hân không muốn Ngô Chí Kiên gây rắc rối cho anh nên đã cố gắng né tránh anh hết mức có thể.

Sau khi trở thành vợ của Ngô Chí Kiên, cô triệt để cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh nhưng tới cuối cùng cô vẫn không bảo vệ được anh khỏi bị chồng mình hãm hại.

Chúng Thanh Phong vỗ nhẹ lên vai Phạm Khả Hân.

Cô đưa tay gạt nước mắt đi.

Anh đỡ cô ngồi xuống ghế.

Hai người cùng nói chuyện.

"Sao em lại ở đây?"

Chúng Thanh Phong tò mò hỏi.

"Em cũng không biết.

Em không nhớ bất cứ chuyện gì.

Chỉ biết khi tỉnh dậy đã ở đây rồi thôi"

Chúng Thanh Phong đoán có lẽ Phạm Khả Hân gặp nạn đã được gia đình ông Phạm Huy Vũ cứu giúp.

Đúng là trái đất tròn.

Không ngờ Phạm Khả Hân lại được ông Phạm Huy Vũ người Chúng Thanh Phong từng giúp đỡ cưu mang, che chở.

Phạm Khả Hân nhìn Chúng Thanh Phong hỏi với vẻ lo lắng: "Người đó!

người đó có đến tìm anh không?"

Nhận thấy sự run rẩy trong lời nói của cô, anh trấn an: "Lần này anh sẽ không bao giờ để hắn tìm được em nữa đâu"

Phạm Khả Hân biết Chúng Thanh Phong rất tốt với mình, thật lòng muốn giúp đỡ mình.

Thế nhưng cô cũng không dám chắc anh có khả năng chống đỡ với sự hung hăng, tàn bạo của chồng mình hay không.

Với thế lực của Ngô Chí Kiên thì việc tìm ra cô chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Biết Phạm Khả Hân vẫn đang bất an trong lòng nên Chúng Thanh Phong đành phải tiết lộ cho cô một phần kế hoạch mình và Trịnh Xuân Quang đang tiến hành để tống Ngô Chí Kiên vào tù, ăn cơm phần mặc áo số đến hết đời.

"Không! Anh đừng làm như thế"

Phạm Khả Hân lắc đầu phản đối.

Hai bàn tay mảnh dẻ, gây trơ xương của Phạm Khả Hân run lên.

Cô nắm chặt tay tới nỗi móng tay cảm vào lòng bàn tay đau điếng, khớp ngón tay trắng bệch ra.

Khả Hân lắc đầu nói: "Em không muốn để người đó ngồi tù"

Chúng Thanh Phong nghiêng đầu hỏi Phạm Khả Hân: "Vậy em muốn thế nào?"

"Em muốn tự tay giết hắn.

Băm vằm hắn ra thành nghìn mảnh, rồi đem rải khắp nơi để hắn đời đời kiếp kiếp không được siêu thoát"

Phạm Khả Hân trợn trừng mắt lên trông rất đáng sợ.

Chúng Thanh Phong chưa từng thấy Phạm Khả Hân như vậy bao giờ.

Phạm Khả Hân mà anh biết là cô gái dịu dàng, trong sáng, thanh cao, thuần khiết giống như đoá hoa sen mùa hạ.

Nhưng Phạm Khả Hân bây giờ đã biến thành một người hoàn toàn khác, cay nghiệt, uất ức, trong lòng chỉ toàn hận thù.

Chúng Thanh Phong không muốn Phạm Khả Hân trở thành người như vậy.

Anh nắm lấy bàn tay đang run lên khe khẽ của cô, dịu dàng trấn an: "Em đừng sợt Việc của em từ nay trở đi là sống thật hạnh phúc thôi.

Mọi việc còn lại cứ giao cho anh xử lý"

"Em còn có thể hạnh phúc được sao?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio