Chúng Thanh Phong về tới nhà thấy Lại Minh Nguyệt đang ngồi ở ghế sô pha thay băng, lau rửa vết thương cho Chúng Thời Giang.
Là đàn ông nên anh dễ dàng nhận thấy ánh mắt cậu mình nhìn Minh Nguyệt có chút không bình thường.
"Sáng nay Thanh Phong thay băng cho anh đau muốn xỉu luôn.Thế mà em thay anh lại chẳng thấy đau đớn chút nào.Đúng là bàn tay người đẹp chạm vào cảm giác nó khác hắn"
"Em là bác sĩ còn anh Phong thì không"
Chúng Thời Giang đưa tay nắm lấy tay Lại Minh Nguyệt.
"Tay bác sĩ nào cũng mềm mại thế này sao?"
"Tiếc quát Em chưa từng cầm tay bác sĩ nào nên không thể trả lời câu hỏi này của anh được rồi"
Cô cười trừ rồi rụt tay lại.
Mặc dù bản tính Minh Nguyệt mê trai đẹp nhưng cô không phải người dễ dãi.
Thay băng cho Chúng Thời Giang xong, Lại Minh Nguyệt quay sang nói với Chúng Thanh Phong.
"Anh ngồi xuống đi, em thay băng luôn cho"
"Cảm ơn em, anh tự thay được.Không cần phiền tới em đâu"
"Phieefn gì đâu.Coi như em giúp anh, anh lại giúp em đối xử tốt với Mỹ Vân hơn một chút"
Tới cuối cùng Chúng Thanh Phong vẫn bị Lại Minh Nguyệt thuyết phục để cô thay băng cho.
Xong xuôi đâu đấy, Lại Minh Nguyệt định ra về thì Chúng Thời Giang lên tiếng hỏi.
"Tối nay người đẹp có bận việc gì không?"
Người không có bạn trai, lại sống một mình như Lại Minh Nguyệt thì ngoài việc chơi game, nhắn tin, gọi điện tám chuyện với Trương Mỹ Vân ra thì còn có thể bận việc gì khác nữa? Thế nhưng cô cũng chẳng phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra Chúng Thời Giang đang thả thính mình? "Tối nay em có hẹn rồi.Có việc gì không anh?"
"Hẹn tình yêu à?"
"Em nghĩ đó là quyền tự do cá nhân.
Em không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải báo cáo lại với anh"
Lại Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười.
Chúng Thời Giang nhún vai.
Anh cảm thấy có chút bẽ mặt.
Đây là lần đầu tiên trong năm cuộc đời, có người con gái thẳng thừng từ chối anh như vậy.
Nhưng Thời Giang không giận mà còn thấy Lại Minh Nguyệt khá thú Vị.
bg-ssp-{height:px}
Tiễn Lại Minh Nguyệt ra về xong, Chúng Thanh Phong quay trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, đối diện với Chúng Thời Giang thẳng thắn hỏi.
"Cậu là đang có ý đồ gì với Lại Minh Nguyệt?"
"Cậu thấy cô ấy thú vị nên muốn kết bạn thôi.
Đúng như dự đoán của anh, ngoài mấy chai nước lọc ra thì chẳng có lấy dù chỉ là một cọng rau.
May mắn là anh tìm được vài gói mỳ tôm và một ít gạo trong tủ bếp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Chúng Thanh Phong thấy cho người bệnh ăn mỳ tôm thì quá tàn nhẫn rồi.
Thế nên anh lại cất mấy gói mỳ vào trong tủ, rồi đi ra phòng khách bảo Chúng Thời Giang.
"Xách mông lên và đi thôi."
"Đi đâu?"
"Ra ngoài! Cháu đãi cậu món gì ngon ngon"
"Ít ra cậu cũng là một trong tứ công tử của cái đất Hà Thành, không thể vác bộ mặt sưng vù này ra đường được."
"Cậu đeo khẩu trang vào, đảm bảo không ai biết cậu là ai đâu.
"Lúc ăn không phải cởi khẩu trang ra à?"
"Yên tâm, cậu chỉ nối bật khi đứng một mình thôi.
Còn khi đi với cháu cậu làm gì có cửa để toả sáng nữa"
"Để mà nói về độ tự tin, cậu mà nhận số hai.."
Chúng Thời Giang chưa kịp nói hết câu đã bị Chúng Thanh Phong cắt ngang.
"..
cháu xin nhận là số một"
"Trời ơi, tôi đau tim quá!"
Chúng Thời Giang đưa tay ôm ngực trái, dựa cả người vào ghế sô pha, giả vờ ngất xỉu.
Chúng Thanh Phong vừa cười vừa giục Chúng Thời Giang "Nhanh lên! Cháu đang đói ngấu rồi đây"
Vậy là hai cậu cháu Chúng Thời Giang tới một nhà hàng Tây ăn bít tết bò, uống rượu vang.
Vừa ăn, hai người vừa trò chuyện.
"Cậu có dự tính gì cho tương lai chưa?".