Thứ tư, sau khi Thiên Hạ II cập nhập hoàn tất, Khuynh Tẫn Thiên Hạ cùng Quốc Sắc Thiên Hương hai sever kết hợp thành một, sau khi hợp sever cái tên Khuynh Tẫn Thiên Hạ được giữ nguyên trong vòng phục, một tháng sau, trong Thiên Hạ II không Khuynh Tẫn Thiên Hạ. Sau khi hợp sever có nhiệm vụ mới đồng đội mới, hi vọng đông đảo người chơi chơi vui vẻ!
Nhìn thông cáo này, Tô Lạc trong đầu lập tức có chút phiền muộn. Dù sao ở trong Khuynh Tẫn Thiên Hạ ngây người hơn một năm, mặc kệ là vui cười sung sướng hay là oan ức khổ sở thì đều là tình cảm của cô, lúc này không thể nói không thì sẽ không có.
Toàn bộ trong Thiên Hạ II sẽ không có tên này nữa, game xóa đi dấu vết cho thấy sự tồn tại của nó.
Mà sau khi đăng nhập vào trò chơi, cảm giác mất mát lại càng sâu.
Người trong bang đều đang nhao nhao gào thét, Tây Lăng thành Cửu Lê thành hai bản đồ thị trường buôn bán lớn rốt cuộc có bao nhiêu tạp, thỉnh thoảng thấy bạn bè trong danh sách bạn tốt vù vù logout, sau đó liên tục luôn tay login lại logout, rồi không ngừng mắng cha chửi mẹ.
Máy tính của Tô Lạc từng miễn cưỡng lắm mới có thể ba mở, hiện tại cô ngay cả thí cũng không dám thử, này tạp đến dục tiên dục tử, song mở đều miễn cưỡng, càng miễn bàn ba mở.
Trong Môn Phái có thêm rất nhiều người không biết, bảng tu vi môn phái có danh xưng cũng có mấy người đổi chủ, cả kênh chính là một đám người không biết đang tán gẫu, xen lẫn trong đó là đủ loại quảng cáo, đủ loại màu sắc, phát sáng đến chói mắt.
Tô Lạc bắt đầu nhớ nhung tình trạng Khuynh Tẫn Thiên Hạ sống dở chết dở lúc trước. Ít nhất khi đó mặc dù vắng vẻ nhưng cũng an bình, như một bức tranh phác thảo bằng mực, mà không giống như lúc này, khắp nơi đều là ồn ào rầm rĩ, giống như đổ thêm mấy bát máu chó trên bức tranh kia.
Tô Lạc lắc đầu, may mà chỗ cô logout không phải ở trong khu vực giao dịch, nhưng lúc này ngay cả Phượng Ngô rừng rậm cô treo acc cũng có mấy người mang theo cần câu ngồi thành một hàng, trong đó có người thấy cô, còn đánh chữ kênh Trước Mặt.
【 Trước Mặt 】 Bích Lạc: Này, em gái này chưa thấy qua nha, người của Khuynh Tẫn Thiên Hạ? Vào bang tụi này đi, có mỹ nam tặng kèm nha!
Tô Lạc nhìn bang của người vừa nói chuyện, đúng là bang của Bảo Bối Ni Nam gần đây khá nổi —— Đoạn Hồn.
【 Trước Mặt 】 Hạ Lãnh Nguyệt:╮( ╯ ▽ ╰ ) ╭ ~ Tôi có bang rồi.
Nói xong Tô Lạc xoay người lên ngựa, trực tiếp chạy về phía truyền tống thạch, trên đường chạy như điên lại đột nhiên dừng lại, nhấn mở thông tin cá nhân lựa chọn danh xưng, phát sáng danh xưng bang phái —— Võ Nghệ Cao Cường – Nguyên Lão Bang.
Chờ cô chạy đến thần thạch, cô nhìn thấy một người quen. Ngồi Nghe Tiếng Gió giẫm Phong Hỏa Luân đứng ở bên thần thạch, trên đầu cũng nhiều thêm mấy chữ lớn —— Dạ Mị – Bang Chủ.
Khụ, xem ra anh chàng cũng bị đào góc tường không ít lần, Tô Lạc nghĩ vậy. Ngồi Nghe Tiếng Gió đang trong thần thạch xoay người, một lát sau nhảy xuống bánh xe, phất phất tay với Tô Lạc. Tô Lạc lười xuống ngựa làm biểu tình với anh, chỉ ở trong kênh Trước Mặt đánh một khuôn mặt tươi cười.
【 Trước Mặt 】 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Thật khéo.
【 Trước Mặt 】 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Hợp sever rồi, ngay cả ở đây cũng nhiều người như vậy.
【 Trước Mặt 】 Hạ Lãnh Nguyệt: Ừm.
【 Trước Mặt 】 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Cái Chai.
【 Trước Mặt 】 Hạ Lãnh Nguyệt: ?
Biệt danh Cái Chai này là bắt đầu từ lúc cô còn mình đầy máu chó. Khi đó Tô Lạc cho rằng Ngồi Nghe Tiếng Gió người chơi câu cá ngây thơ là một người chỉ biết câu cá cfon những thứ khác đều là tiểu bạch, mặc một thân rách nát không thế vừa mắt, làm cô sinh ra ý muốn bảo hộ, mặc dù không nói, nhưng cũng là có thương tiếc. Rồi sau đó mới biết được, tiểu bạch chân chính mới là cô, người khác nói cái gì cô đều tin là thật, chỉ cảm thấy người này có tinh thần kiên trì bền bỉ rất đáng khen mà lại quên mất rằng kinh nghiệmđể lên cấp thì phải câu cá đến năm tháng nào mới đủ. Đương nhiên, có thể đổi được cái kia vạn danh vọng câu cá danh xưng, cũng không phải người bình thường có thể làm được. Được rồi, Tô Lạc trong lòng phẫn nộ cũng đã ít hơn.
Chỉ là cô đã từng coi anh là bạn, khi chân tướng bị chọc thủng, hại cô lại được dội thêm một thùng máu chó, cũng không thấy anh có bất cứ giải thích gì, người như vậy, thật sự có thể làm bạn sao? Từ khi Ngồi Nghe Tiếng Gió biến thân thành Dạ Mặc, giao tình của Tô Lạc và anh liền nhạt đi như mây trôi ở chân trời, đơn giản chính là thỉnh thoảng gặp phải nhau trong đoàn, từng xuống phó bản cao cấp vài lần, nhưng cũng chỉ là sơ giao, xuất phát từ lễ phép tùy ý mà chào hỏi vài câu, có lẽ nên nói là, trong tiềm thức Tô Lạc, cũng không nghĩ gặp lại anh. Dĩ nhiên, khi bang chiến, Ngồi Nghe Tiếng Gió đã cho cô một cái Bát Hoang.
Mặc kệ là xuất phát từ áy náy hay là cái khác, Tô Lạc cảm thấy, thật ra bọn họ không cần phải như thế. Bởi vì sau khi Ngồi Nghe Tiếng Gió đang ở trong thế giới của cô đã biến thành một người qua đường. Chàng trai đáng yêu từng bị cô nhất thời xúc động nắm tay bỏ trốn đùa giỡn, chỉ là một giấc mộng hão huyền, sớm đã phá thành mảnh nhỏ, thuộc về thời kỳ hỗn độn hư vô.
Nhưng ngày hôm nay, Tô Lạc đứng ở bên cạnh tảng đá, nhìn Phượng Ngô rừng rậm đã từng không người, lúc này cũng lây dính khói lửa nhân gian, nhìn nơi cô đã từng ưa thích ngốc một mình, bị người lạ chiếm đóng, trong lòng có chút chán nản, mà lúc này gặp được Ngồi Nghe Tiếng Gió, không khỏi cười khổ nhớ lại trước đây. Cho nên, cô đang trong thần thạch ngốc mấy giây, kết quả thu được Ngồi Nghe Tiếng Gió nói chuyện riêng.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Cái Chai.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Thật ra lúc đó, tôi không phải cố ý giấu bạn.
Tô Lạc không trả lời, mà Ngồi Nghe Tiếng Gió nói chuyện riêng cũng liên tục từng cái truyền đến.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Khi đó lão bà trong trò chơi, cùng bạn tốt trong trò chơi ở cùng một chỗ, mặc dù tính tôi rất đạm, nhưng cũng hiểu được rất khó theo chân bọn họ ở chung thêm, tôi cần thời gian.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Cho nên tôi đổi tên đổi họ, cất đi toàn thân trang bị, chỉ là muốn một mình im lặng trong một đoạn thời gian, không muốn để cho bọn họ tìm được mà thôi.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Thật ra tôi có thể thành toàn cho bọn họ, nhưng trong lòng lại vẫn không thể nào tiếp nhận được, rõ ràng đều ôm nhau rất chặt rồi mà vẫn luôn nói thích tôi, đó là hiểu lầm sao? Cho nên tôi mới rời khỏi, muốn quên đoạn chuyện xưa kia, muốn quên chuyện người mình thích và huynh đệ tốt nhất phản bội mình.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Về sau bị bọn họ tìm được, lại không biết nên nói gì. Chuyện Dạ Tử lên Thế Giới nói, tôi rất xin lỗi, sau khi cô ấy nói xong, tôi đã nói rõ rằng không phải như cô ấy nghĩ, là cô ấy hiểu lầm bạn.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Tôi vẫn không biết nên giải thích thế nào với bạn, bởi vì giấu diếm thân phận còn lừa gạt bạn khi bạn tin tưởng tôi như vậy. Chỉ là khi đó tôi rất cô đơn, mà bạn cũng rất cô đơn, cho nên tôi ích kỷ muốn ôm lấy bạn sưởi ấm sưởi ấm chính mình.
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Nhưng mà ̣ từ đó về sau, bạn lại không còn quan tâm đến tôi nữa.
T T. . .
Bạn nói với Ngồi Nghe Tiếng Gió: Không phải. . .
Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: >/// Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Khi đó bạn nghiến răng nghiến lợi mấy người không có tình cảm, đơn giản chỉ là thiếu nợ, vậy tôi hỏi bạn, lúc này thì sao?
Ách. . .
Tô Lạc không phúc hậu lúc đó chỉ hăng hái xem khổ bức nam chủ trong chuyện xưa, mà chuyện này, lại làm cho cô trong lòng không khỏi run lên. Cô mơ hồ cảm thấy bản thân đã biết đáp án, nhưng tiềm thức lại không muốn thừa nhận, cho nên, cô im lặng.
Mà phần im lặng này, mãi đến khi một cái Hệ thống nhắc nhở từ phía trên màn hình xuất hiện, mới bị đánh vỡ.
Hệ thống: Bạn Tốt Huân Y Thảo của bạn đã login.
Sặc. . .
Bà nó, Tô Lạc đấm ngực gào thét, lẽ nào lão nương cùng cái kia Huân Y Thảo dĩ nhiên là bạn học sao? OMG!